Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 566
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 566“Tiểu Tuyết, em đừng lo về chuyện tiền bạc, cứ giao cho anh”.Nghe vậy, Lạc Tuyết không khỏi thở dài.“Cửa hàng của em chuẩn bị khai trương rồi, bây giờ đang là lúc cần đến tiền nhất, anh vừa mua xe xong, dù vẫn còn tiền thì cũng nên cất đi để dành chứ?”Sở Bắc vội mỉm cười gật đầu.“Em yên tâm, dù mắt anh không còn thấy gì, nhưng anh vẫn dư sức nuôi được hai mẹ con em”.Lạc Tuyết chỉ biết thở dài.“Anh biết em không có ý đấy mà, em…”Không chờ Lạc Tuyết nói hết câu, Sở Bắc đã nói trước.“Được rồi, anh hiểu em mà. Chúng mình đừng nói về chuyện này nữa, cửa hàng sắp khai trương nên sẽ có rất nhiều việc phải làm, anh đến cửa hàng giúp em nhé!”Quả nhiên vừa nhắc đến cửa hàng đồ chơi một cái là Lạc Tuyết quên hết những chuyện khác ngay.Cô vỗ đùi đành đét rồi hô lên: “Thôi chết, sao em lại quên mất chuyện này cơ chứ!”Dứt lời, cô vội vàng thu dọn đồ đạc rồi nhờ Chu Cầm chăm sóc con gái, sau đó vội vã rời khỏi nhà cùng Sở Bắc ngay.Khi họ vừa ra đến cổng thì phát hiện Dương Ân đang đứng trước xe của mình, đã thế còn có vẻ lấm la lấm lét.“Dương Ân, cậu lại định làm chuyện xằng bậy gì thế?”Lạc Tuyết thấy vậy thì sa sầm mặt rồi vội đi tới ngay.Dương Ân giật thót mình, trông thấy Lạc Tuyết một cái là tỏ vẻ mất tự nhiên.“E hèm, ừm… Chị Tiểu Tuyết, chiếc xe này oách quá, em chỉ xem thôi mà, hai anh chị lại định đi đâu à?”Lạc Tuyết không chút khách sáo nói: “Ừ, cửa hàng của chị sắp khai trương rồi, còn nhiều việc phải làm lắm, không ở nhà cả ngày ngồi nghịch điện thoại như cậu đâu”.Dương Ân nghe thấy thế thì mỉm cười ngượng ngịu.“Thì em cũng chuẩn bị đi tìm việc rồi đây, khi nào kiếm được tiền rồi thì em sẽ trả cho anh chị ngay”.Lạc Tuyết lắc đầu, cô không hề tin lời Dương Ân nói.Nhưng cô cũng không vạch trần, mà chỉ mở cửa xe rồi chờ Sở Bắc ngồi lên ghế sau, sau đó đi tới cửa hàng đồ chơi.Nhìn bóng chiếc xe rời đi, ánh mắt Dương Ân thoáng qua vẻ ngưỡng mộ cùng ganh tỵ.“Hừ, ra vẻ gì chứ! Bao giờ anh đây có tiền, sẽ mua vài chiếc còn oách hơn con Bentley này”.Dứt lời, cậu ta quay người hậm hực đi vào nhà.Đến cửa hàng đồ chơi rồi, Sở Bắc giúp Lạc Tuyết làm mấy việc lặt vặt, không lâu sau, điện thoại của anh chợt đổ chuông.Sở Bắc dừng công việc lại rồi nghi hoặc nghe máy.“Alo, ai vậy?”Sở Bắc vừa hỏi thì đầu bên kia đã vang lên một giọng nói nịnh bợ.
Chương 566
“Tiểu Tuyết, em đừng lo về chuyện tiền bạc, cứ giao cho anh”.
Nghe vậy, Lạc Tuyết không khỏi thở dài.
“Cửa hàng của em chuẩn bị khai trương rồi, bây giờ đang là lúc cần đến tiền nhất, anh vừa mua xe xong, dù vẫn còn tiền thì cũng nên cất đi để dành chứ?”
Sở Bắc vội mỉm cười gật đầu.
“Em yên tâm, dù mắt anh không còn thấy gì, nhưng anh vẫn dư sức nuôi được hai mẹ con em”.
Lạc Tuyết chỉ biết thở dài.
“Anh biết em không có ý đấy mà, em…”
Không chờ Lạc Tuyết nói hết câu, Sở Bắc đã nói trước.
“Được rồi, anh hiểu em mà. Chúng mình đừng nói về chuyện này nữa, cửa hàng sắp khai trương nên sẽ có rất nhiều việc phải làm, anh đến cửa hàng giúp em nhé!”
Quả nhiên vừa nhắc đến cửa hàng đồ chơi một cái là Lạc Tuyết quên hết những chuyện khác ngay.
Cô vỗ đùi đành đét rồi hô lên: “Thôi chết, sao em lại quên mất chuyện này cơ chứ!”
Dứt lời, cô vội vàng thu dọn đồ đạc rồi nhờ Chu Cầm chăm sóc con gái, sau đó vội vã rời khỏi nhà cùng Sở Bắc ngay.
Khi họ vừa ra đến cổng thì phát hiện Dương Ân đang đứng trước xe của mình, đã thế còn có vẻ lấm la lấm lét.
“Dương Ân, cậu lại định làm chuyện xằng bậy gì thế?”
Lạc Tuyết thấy vậy thì sa sầm mặt rồi vội đi tới ngay.
Dương Ân giật thót mình, trông thấy Lạc Tuyết một cái là tỏ vẻ mất tự nhiên.
“E hèm, ừm… Chị Tiểu Tuyết, chiếc xe này oách quá, em chỉ xem thôi mà, hai anh chị lại định đi đâu à?”
Lạc Tuyết không chút khách sáo nói: “Ừ, cửa hàng của chị sắp khai trương rồi, còn nhiều việc phải làm lắm, không ở nhà cả ngày ngồi nghịch điện thoại như cậu đâu”.
Dương Ân nghe thấy thế thì mỉm cười ngượng ngịu.
“Thì em cũng chuẩn bị đi tìm việc rồi đây, khi nào kiếm được tiền rồi thì em sẽ trả cho anh chị ngay”.
Lạc Tuyết lắc đầu, cô không hề tin lời Dương Ân nói.
Nhưng cô cũng không vạch trần, mà chỉ mở cửa xe rồi chờ Sở Bắc ngồi lên ghế sau, sau đó đi tới cửa hàng đồ chơi.
Nhìn bóng chiếc xe rời đi, ánh mắt Dương Ân thoáng qua vẻ ngưỡng mộ cùng ganh tỵ.
“Hừ, ra vẻ gì chứ! Bao giờ anh đây có tiền, sẽ mua vài chiếc còn oách hơn con Bentley này”.
Dứt lời, cậu ta quay người hậm hực đi vào nhà.
Đến cửa hàng đồ chơi rồi, Sở Bắc giúp Lạc Tuyết làm mấy việc lặt vặt, không lâu sau, điện thoại của anh chợt đổ chuông.
Sở Bắc dừng công việc lại rồi nghi hoặc nghe máy.
“Alo, ai vậy?”
Sở Bắc vừa hỏi thì đầu bên kia đã vang lên một giọng nói nịnh bợ.
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 566“Tiểu Tuyết, em đừng lo về chuyện tiền bạc, cứ giao cho anh”.Nghe vậy, Lạc Tuyết không khỏi thở dài.“Cửa hàng của em chuẩn bị khai trương rồi, bây giờ đang là lúc cần đến tiền nhất, anh vừa mua xe xong, dù vẫn còn tiền thì cũng nên cất đi để dành chứ?”Sở Bắc vội mỉm cười gật đầu.“Em yên tâm, dù mắt anh không còn thấy gì, nhưng anh vẫn dư sức nuôi được hai mẹ con em”.Lạc Tuyết chỉ biết thở dài.“Anh biết em không có ý đấy mà, em…”Không chờ Lạc Tuyết nói hết câu, Sở Bắc đã nói trước.“Được rồi, anh hiểu em mà. Chúng mình đừng nói về chuyện này nữa, cửa hàng sắp khai trương nên sẽ có rất nhiều việc phải làm, anh đến cửa hàng giúp em nhé!”Quả nhiên vừa nhắc đến cửa hàng đồ chơi một cái là Lạc Tuyết quên hết những chuyện khác ngay.Cô vỗ đùi đành đét rồi hô lên: “Thôi chết, sao em lại quên mất chuyện này cơ chứ!”Dứt lời, cô vội vàng thu dọn đồ đạc rồi nhờ Chu Cầm chăm sóc con gái, sau đó vội vã rời khỏi nhà cùng Sở Bắc ngay.Khi họ vừa ra đến cổng thì phát hiện Dương Ân đang đứng trước xe của mình, đã thế còn có vẻ lấm la lấm lét.“Dương Ân, cậu lại định làm chuyện xằng bậy gì thế?”Lạc Tuyết thấy vậy thì sa sầm mặt rồi vội đi tới ngay.Dương Ân giật thót mình, trông thấy Lạc Tuyết một cái là tỏ vẻ mất tự nhiên.“E hèm, ừm… Chị Tiểu Tuyết, chiếc xe này oách quá, em chỉ xem thôi mà, hai anh chị lại định đi đâu à?”Lạc Tuyết không chút khách sáo nói: “Ừ, cửa hàng của chị sắp khai trương rồi, còn nhiều việc phải làm lắm, không ở nhà cả ngày ngồi nghịch điện thoại như cậu đâu”.Dương Ân nghe thấy thế thì mỉm cười ngượng ngịu.“Thì em cũng chuẩn bị đi tìm việc rồi đây, khi nào kiếm được tiền rồi thì em sẽ trả cho anh chị ngay”.Lạc Tuyết lắc đầu, cô không hề tin lời Dương Ân nói.Nhưng cô cũng không vạch trần, mà chỉ mở cửa xe rồi chờ Sở Bắc ngồi lên ghế sau, sau đó đi tới cửa hàng đồ chơi.Nhìn bóng chiếc xe rời đi, ánh mắt Dương Ân thoáng qua vẻ ngưỡng mộ cùng ganh tỵ.“Hừ, ra vẻ gì chứ! Bao giờ anh đây có tiền, sẽ mua vài chiếc còn oách hơn con Bentley này”.Dứt lời, cậu ta quay người hậm hực đi vào nhà.Đến cửa hàng đồ chơi rồi, Sở Bắc giúp Lạc Tuyết làm mấy việc lặt vặt, không lâu sau, điện thoại của anh chợt đổ chuông.Sở Bắc dừng công việc lại rồi nghi hoặc nghe máy.“Alo, ai vậy?”Sở Bắc vừa hỏi thì đầu bên kia đã vang lên một giọng nói nịnh bợ.