Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 574
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 574Nghe thấy thế, Thôi Hạo hơi biến sắc mặt.Hắn ta thấy hơi bất ngờ.Long Tam là trùm xã hội đen ở Tân Hải, Long Hổ Môn của gã quả thực rất mạnh.Nhà họ Thôi của họ cũng không yếu, nhưng nếu phải đối đầu với Long Hổ Môn thì cũng không dám chắc phần thắng.Song, nhà họ Thôi của bây giờ đã khác xưa rồi.Dù có phải đối đầu với Long Hổ Môn thì họ cũng không sợ.Nghĩ vậy. Thôi Hạo cười lạnh nói: “Ngô Lương, ông ngây thơ quá đấy, ông tưởng có chỗ dựa là Long Tam thì nhà họ Thôi tôi sẽ sợ ư?”Ngô Lương biến sắc mặt, hoàn toàn tuyệt vọng.Chỗ dựa lớn nhất của ông ta chính là Long Tam và Long Hổ Môn. Nếu nhà họ Thôi không sợ thực lực của Long Hổ Môn thì hôm nay ông ta lành ít dữ nhiều rồi.Nghĩ đến đây, Ngô Lương cắn răng nói: “Cậu Thôi, chỉ cần cậu bỏ qua cho tôi lần này thì tôi sẽ đồng ý với phương án lần trước”.Nghe thấy thế, Thôi Hạo lập tức bật cười.“Giờ ông mới muốn đồng ý ư? Tôi nói cho ông biết, muộn rồi!”Dứt lời, hắn ta lập tức nói với đám đô con ở phía sau.“Lên, đập chết nó cho tao, có chuyện gì thì tao sẽ chịu trách nhiệm”.Giọng điệu của Ngô Lương rất ngang tàng.“Vâng thưa cậu chủ!”Đám đó nghe thấy vậy thì đều cúi đầu tuân lệnh.Ngay sau đó, họ lập tức vây lấy Ngô Lương.Ngô Lương thấy thế thì hoảng loạn, cảm thấy vô cùng sợ hãi và tuyệt vọng.Thậm chí, ông ta còn sợ đến mức quên cả van xin.Song, khi đám đó chuẩn bị ra tay với Ngô Lương thì đã có một giọng nói lạnh lùng vang lên.“Dừng tay!”Nghe thấy thế, đám kia ngẩn ra rồi dồn hết ánh nhìn về phía phát ra tiếng nói.Khi họ nhìn thấy Sở Bắc đeo kính râm đang thư thái dùng bữa thì đều đứng hình.Tiếp đó, họ ngoái lại nhìn Thôi Hạo như muốn chờ lệnh.Thôi Hạo cũng đang ngẩn ngơ.Lúc này, hắn ta mới để ý là vẫn còn một người khác nữa ngoài Ngô Lương.Thấy Sở Bắc đang bình thản dùng bữa, Thôi Hạo sầm xuống.“Mày là thằng nào?”Thôi Hạo lạnh giọng hỏi.Sở Bắc không trả lời hắn ta, mà thờ ơ nói: “Lúc tôi ăn cơm, không thích bị người khác quấy rầy, tôi cho các người một phút để biến mất, làm được thì tôi sẽ không truy cứu nữa”.
Chương 574
Nghe thấy thế, Thôi Hạo hơi biến sắc mặt.
Hắn ta thấy hơi bất ngờ.
Long Tam là trùm xã hội đen ở Tân Hải, Long Hổ Môn của gã quả thực rất mạnh.
Nhà họ Thôi của họ cũng không yếu, nhưng nếu phải đối đầu với Long Hổ Môn thì cũng không dám chắc phần thắng.
Song, nhà họ Thôi của bây giờ đã khác xưa rồi.
Dù có phải đối đầu với Long Hổ Môn thì họ cũng không sợ.
Nghĩ vậy. Thôi Hạo cười lạnh nói: “Ngô Lương, ông ngây thơ quá đấy, ông tưởng có chỗ dựa là Long Tam thì nhà họ Thôi tôi sẽ sợ ư?”
Ngô Lương biến sắc mặt, hoàn toàn tuyệt vọng.
Chỗ dựa lớn nhất của ông ta chính là Long Tam và Long Hổ Môn. Nếu nhà họ Thôi không sợ thực lực của Long Hổ Môn thì hôm nay ông ta lành ít dữ nhiều rồi.
Nghĩ đến đây, Ngô Lương cắn răng nói: “Cậu Thôi, chỉ cần cậu bỏ qua cho tôi lần này thì tôi sẽ đồng ý với phương án lần trước”.
Nghe thấy thế, Thôi Hạo lập tức bật cười.
“Giờ ông mới muốn đồng ý ư? Tôi nói cho ông biết, muộn rồi!”
Dứt lời, hắn ta lập tức nói với đám đô con ở phía sau.
“Lên, đập chết nó cho tao, có chuyện gì thì tao sẽ chịu trách nhiệm”.
Giọng điệu của Ngô Lương rất ngang tàng.
“Vâng thưa cậu chủ!”
Đám đó nghe thấy vậy thì đều cúi đầu tuân lệnh.
Ngay sau đó, họ lập tức vây lấy Ngô Lương.
Ngô Lương thấy thế thì hoảng loạn, cảm thấy vô cùng sợ hãi và tuyệt vọng.
Thậm chí, ông ta còn sợ đến mức quên cả van xin.
Song, khi đám đó chuẩn bị ra tay với Ngô Lương thì đã có một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Dừng tay!”
Nghe thấy thế, đám kia ngẩn ra rồi dồn hết ánh nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Khi họ nhìn thấy Sở Bắc đeo kính râm đang thư thái dùng bữa thì đều đứng hình.
Tiếp đó, họ ngoái lại nhìn Thôi Hạo như muốn chờ lệnh.
Thôi Hạo cũng đang ngẩn ngơ.
Lúc này, hắn ta mới để ý là vẫn còn một người khác nữa ngoài Ngô Lương.
Thấy Sở Bắc đang bình thản dùng bữa, Thôi Hạo sầm xuống.
“Mày là thằng nào?”
Thôi Hạo lạnh giọng hỏi.
Sở Bắc không trả lời hắn ta, mà thờ ơ nói: “Lúc tôi ăn cơm, không thích bị người khác quấy rầy, tôi cho các người một phút để biến mất, làm được thì tôi sẽ không truy cứu nữa”.
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 574Nghe thấy thế, Thôi Hạo hơi biến sắc mặt.Hắn ta thấy hơi bất ngờ.Long Tam là trùm xã hội đen ở Tân Hải, Long Hổ Môn của gã quả thực rất mạnh.Nhà họ Thôi của họ cũng không yếu, nhưng nếu phải đối đầu với Long Hổ Môn thì cũng không dám chắc phần thắng.Song, nhà họ Thôi của bây giờ đã khác xưa rồi.Dù có phải đối đầu với Long Hổ Môn thì họ cũng không sợ.Nghĩ vậy. Thôi Hạo cười lạnh nói: “Ngô Lương, ông ngây thơ quá đấy, ông tưởng có chỗ dựa là Long Tam thì nhà họ Thôi tôi sẽ sợ ư?”Ngô Lương biến sắc mặt, hoàn toàn tuyệt vọng.Chỗ dựa lớn nhất của ông ta chính là Long Tam và Long Hổ Môn. Nếu nhà họ Thôi không sợ thực lực của Long Hổ Môn thì hôm nay ông ta lành ít dữ nhiều rồi.Nghĩ đến đây, Ngô Lương cắn răng nói: “Cậu Thôi, chỉ cần cậu bỏ qua cho tôi lần này thì tôi sẽ đồng ý với phương án lần trước”.Nghe thấy thế, Thôi Hạo lập tức bật cười.“Giờ ông mới muốn đồng ý ư? Tôi nói cho ông biết, muộn rồi!”Dứt lời, hắn ta lập tức nói với đám đô con ở phía sau.“Lên, đập chết nó cho tao, có chuyện gì thì tao sẽ chịu trách nhiệm”.Giọng điệu của Ngô Lương rất ngang tàng.“Vâng thưa cậu chủ!”Đám đó nghe thấy vậy thì đều cúi đầu tuân lệnh.Ngay sau đó, họ lập tức vây lấy Ngô Lương.Ngô Lương thấy thế thì hoảng loạn, cảm thấy vô cùng sợ hãi và tuyệt vọng.Thậm chí, ông ta còn sợ đến mức quên cả van xin.Song, khi đám đó chuẩn bị ra tay với Ngô Lương thì đã có một giọng nói lạnh lùng vang lên.“Dừng tay!”Nghe thấy thế, đám kia ngẩn ra rồi dồn hết ánh nhìn về phía phát ra tiếng nói.Khi họ nhìn thấy Sở Bắc đeo kính râm đang thư thái dùng bữa thì đều đứng hình.Tiếp đó, họ ngoái lại nhìn Thôi Hạo như muốn chờ lệnh.Thôi Hạo cũng đang ngẩn ngơ.Lúc này, hắn ta mới để ý là vẫn còn một người khác nữa ngoài Ngô Lương.Thấy Sở Bắc đang bình thản dùng bữa, Thôi Hạo sầm xuống.“Mày là thằng nào?”Thôi Hạo lạnh giọng hỏi.Sở Bắc không trả lời hắn ta, mà thờ ơ nói: “Lúc tôi ăn cơm, không thích bị người khác quấy rầy, tôi cho các người một phút để biến mất, làm được thì tôi sẽ không truy cứu nữa”.