Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 586
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 586Cùng lúc đó, một giọng nói đầy uy nghiêm cùng vọng vào.“Để tôi xem ai dám gây sự với nhà họ Thôi nào!”Ngay sau giọng nói ấy, một ông lão khoảng hơn 70 tuổi đã được một người đàn ông đeo kính dìu vào.Thôi Hạo nhìn thấy người đó thì mừng rỡ, sau đó chạy vụt tới.“Ông ơi, cháu mong ông mãi!”Thôi Hạo chạy nhanh về phía ông mình rồi gào lên.Người đó chính là Thôi Viễn Sơn – ông nội của hắn ta.Hiện giờ, Thôi Viễn Sơn vẫn là gia chủ của nhà họ Thôi, dù tuổi đã ngoài 70, nhưng tinh thần vẫn rất minh mẫn.Nhất là đôi mắt từng trải mang vẻ sắc sảo của ông ta, khiến ai thấy cũng không dám coi thường.Lúc này, đang có cả đống người đứng phía sau Thôi Viễn Sơn, họ đều mặc vest đen và cầm súng.Ai nấy đều nhìn chằm chằm vào nhóm Long Tam với vẻ đằng đằng sát khí.Khi những người này xuất hiện, trận chiến giữa hai phe cũng dừng lại.Tề Tân và người của Tụ Nghĩa Đường thấy có quân chi viện đến thì mừng rỡ.Còn Long Tam với người của Long Hổ Môn thì ngược lại, mặt ai nấy đều tái mét.Nhất là khi nhìn thấy đội ngũ vệ sĩ được trang bị vũ khí kia, bọn họ đều thấy hoảng sợ.Họ không ngờ nhà họ thôi lại mạnh đến vậy, dẫn theo cả đám vệ sĩ đến thế này.“Tiểu Hạo, ông đến muộn, cháu không sao chứ?”Thôi Viễn Sơn cưng chiều nhìn Thôi Hạo rồi nhẹ nhàng hỏi.Ông ta không hỏi còn đỡ, vừa hỏi một cái là Thôi Hạo đã mếu máo ngay.“Ông ơi, may mà ông đến rồi. Nếu ông đến chậm thêm một lát nữa thôi thì khéo không còn được gặp lại cháu nữa mất”.Nghe Thôi Hạo nói vậy, Thôi Viễn Sơn lập tức cau mày.Ông ta nổi giận rồi hừ lạnh nói.“Tiểu Hạo, cháu mau nói cho ông biết là ai bắt nạt cháu?”Thôi Hạo không chút do dự mà chỉ thẳng vào Sở Bắc và Long Tam.“Ông ơi, là chúng nó!”Thôi Viễn Sơn nhìn theo hướng Thôi Hạo chỉ, khi trông thấy Long Tam thì ông ta hơi ngẩn người.“Nếu tôi không nhầm thì cậu là thủ lĩnh mới của Long Hổ Môn đúng không?”Long Tam gật đầu rồi chắp tay chào.“Chào ông Thôi!”Luận theo vai vế mà nói thì Thôi Viễn Sơn vẫn là bậc cha chú, hơn nữa còn có địa vị rất cao ở Tân Hải. Theo quy tắc trên giang hồ thì Long Tam vẫn nên chào hỏi cẩn thận với ông ta.Thôi Viễn Sơn gật đầu rồi bình thản nói: “Tôi cũng coi như có quen biết với thủ lĩnh đời trước của Long Hổ Môn các cậu, trong ấn tượng của tôi thì nhà họ Thôi và Long Hổ Môn chưa từng liên quan gì đến nhau, nhưng sao hôm nay các cậu lại gây sự?”
Chương 586
Cùng lúc đó, một giọng nói đầy uy nghiêm cùng vọng vào.
“Để tôi xem ai dám gây sự với nhà họ Thôi nào!”
Ngay sau giọng nói ấy, một ông lão khoảng hơn 70 tuổi đã được một người đàn ông đeo kính dìu vào.
Thôi Hạo nhìn thấy người đó thì mừng rỡ, sau đó chạy vụt tới.
“Ông ơi, cháu mong ông mãi!”
Thôi Hạo chạy nhanh về phía ông mình rồi gào lên.
Người đó chính là Thôi Viễn Sơn – ông nội của hắn ta.
Hiện giờ, Thôi Viễn Sơn vẫn là gia chủ của nhà họ Thôi, dù tuổi đã ngoài 70, nhưng tinh thần vẫn rất minh mẫn.
Nhất là đôi mắt từng trải mang vẻ sắc sảo của ông ta, khiến ai thấy cũng không dám coi thường.
Lúc này, đang có cả đống người đứng phía sau Thôi Viễn Sơn, họ đều mặc vest đen và cầm súng.
Ai nấy đều nhìn chằm chằm vào nhóm Long Tam với vẻ đằng đằng sát khí.
Khi những người này xuất hiện, trận chiến giữa hai phe cũng dừng lại.
Tề Tân và người của Tụ Nghĩa Đường thấy có quân chi viện đến thì mừng rỡ.
Còn Long Tam với người của Long Hổ Môn thì ngược lại, mặt ai nấy đều tái mét.
Nhất là khi nhìn thấy đội ngũ vệ sĩ được trang bị vũ khí kia, bọn họ đều thấy hoảng sợ.
Họ không ngờ nhà họ thôi lại mạnh đến vậy, dẫn theo cả đám vệ sĩ đến thế này.
“Tiểu Hạo, ông đến muộn, cháu không sao chứ?”
Thôi Viễn Sơn cưng chiều nhìn Thôi Hạo rồi nhẹ nhàng hỏi.
Ông ta không hỏi còn đỡ, vừa hỏi một cái là Thôi Hạo đã mếu máo ngay.
“Ông ơi, may mà ông đến rồi. Nếu ông đến chậm thêm một lát nữa thôi thì khéo không còn được gặp lại cháu nữa mất”.
Nghe Thôi Hạo nói vậy, Thôi Viễn Sơn lập tức cau mày.
Ông ta nổi giận rồi hừ lạnh nói.
“Tiểu Hạo, cháu mau nói cho ông biết là ai bắt nạt cháu?”
Thôi Hạo không chút do dự mà chỉ thẳng vào Sở Bắc và Long Tam.
“Ông ơi, là chúng nó!”
Thôi Viễn Sơn nhìn theo hướng Thôi Hạo chỉ, khi trông thấy Long Tam thì ông ta hơi ngẩn người.
“Nếu tôi không nhầm thì cậu là thủ lĩnh mới của Long Hổ Môn đúng không?”
Long Tam gật đầu rồi chắp tay chào.
“Chào ông Thôi!”
Luận theo vai vế mà nói thì Thôi Viễn Sơn vẫn là bậc cha chú, hơn nữa còn có địa vị rất cao ở Tân Hải. Theo quy tắc trên giang hồ thì Long Tam vẫn nên chào hỏi cẩn thận với ông ta.
Thôi Viễn Sơn gật đầu rồi bình thản nói: “Tôi cũng coi như có quen biết với thủ lĩnh đời trước của Long Hổ Môn các cậu, trong ấn tượng của tôi thì nhà họ Thôi và Long Hổ Môn chưa từng liên quan gì đến nhau, nhưng sao hôm nay các cậu lại gây sự?”
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 586Cùng lúc đó, một giọng nói đầy uy nghiêm cùng vọng vào.“Để tôi xem ai dám gây sự với nhà họ Thôi nào!”Ngay sau giọng nói ấy, một ông lão khoảng hơn 70 tuổi đã được một người đàn ông đeo kính dìu vào.Thôi Hạo nhìn thấy người đó thì mừng rỡ, sau đó chạy vụt tới.“Ông ơi, cháu mong ông mãi!”Thôi Hạo chạy nhanh về phía ông mình rồi gào lên.Người đó chính là Thôi Viễn Sơn – ông nội của hắn ta.Hiện giờ, Thôi Viễn Sơn vẫn là gia chủ của nhà họ Thôi, dù tuổi đã ngoài 70, nhưng tinh thần vẫn rất minh mẫn.Nhất là đôi mắt từng trải mang vẻ sắc sảo của ông ta, khiến ai thấy cũng không dám coi thường.Lúc này, đang có cả đống người đứng phía sau Thôi Viễn Sơn, họ đều mặc vest đen và cầm súng.Ai nấy đều nhìn chằm chằm vào nhóm Long Tam với vẻ đằng đằng sát khí.Khi những người này xuất hiện, trận chiến giữa hai phe cũng dừng lại.Tề Tân và người của Tụ Nghĩa Đường thấy có quân chi viện đến thì mừng rỡ.Còn Long Tam với người của Long Hổ Môn thì ngược lại, mặt ai nấy đều tái mét.Nhất là khi nhìn thấy đội ngũ vệ sĩ được trang bị vũ khí kia, bọn họ đều thấy hoảng sợ.Họ không ngờ nhà họ thôi lại mạnh đến vậy, dẫn theo cả đám vệ sĩ đến thế này.“Tiểu Hạo, ông đến muộn, cháu không sao chứ?”Thôi Viễn Sơn cưng chiều nhìn Thôi Hạo rồi nhẹ nhàng hỏi.Ông ta không hỏi còn đỡ, vừa hỏi một cái là Thôi Hạo đã mếu máo ngay.“Ông ơi, may mà ông đến rồi. Nếu ông đến chậm thêm một lát nữa thôi thì khéo không còn được gặp lại cháu nữa mất”.Nghe Thôi Hạo nói vậy, Thôi Viễn Sơn lập tức cau mày.Ông ta nổi giận rồi hừ lạnh nói.“Tiểu Hạo, cháu mau nói cho ông biết là ai bắt nạt cháu?”Thôi Hạo không chút do dự mà chỉ thẳng vào Sở Bắc và Long Tam.“Ông ơi, là chúng nó!”Thôi Viễn Sơn nhìn theo hướng Thôi Hạo chỉ, khi trông thấy Long Tam thì ông ta hơi ngẩn người.“Nếu tôi không nhầm thì cậu là thủ lĩnh mới của Long Hổ Môn đúng không?”Long Tam gật đầu rồi chắp tay chào.“Chào ông Thôi!”Luận theo vai vế mà nói thì Thôi Viễn Sơn vẫn là bậc cha chú, hơn nữa còn có địa vị rất cao ở Tân Hải. Theo quy tắc trên giang hồ thì Long Tam vẫn nên chào hỏi cẩn thận với ông ta.Thôi Viễn Sơn gật đầu rồi bình thản nói: “Tôi cũng coi như có quen biết với thủ lĩnh đời trước của Long Hổ Môn các cậu, trong ấn tượng của tôi thì nhà họ Thôi và Long Hổ Môn chưa từng liên quan gì đến nhau, nhưng sao hôm nay các cậu lại gây sự?”