Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…

Chương 606

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 606Cô khó tin nhìn Dương Ân rồi gào lên: “Thêm cả chỗ lúc sáng nữa là cậu có 300 nghìn, thế mà đã tiêu hết rồi ư?”Dương Ân lúng túng gật đầu.“Chị Tiểu Tuyết, nể tình em là em họ chị, chị trả giúp em đi, em xin chị đấy”.Da mặt của Dương Ân dày siêu cấp vô địch.“Cậu xin tôi ư?”Lạc Tuyết cười lạnh, sau đó chỉ vào đống đồ chơi đã bị đám thanh niên kia đập vỡ.“Cậu bảo tôi trả tiền giúp cậu, thế ai sẽ chịu trách nhiệm cho những tổn thất của tôi đây?”Dương Ân nghe thế thì hé miệng, nhưng không biết nói gì.Đám thanh niên kia thấy thế thì lập tức tỏ vẻ mất kiên nhẫn.“Thôi, tao không rảnh nghe chúng mày cãi cọ, trả tiền mau, không thì ông sẽ đập nát cái quán này”.Lạc Tuyết biến sắc mặt, sau đó nổi giận nhìn người thanh niên áo đỏ rồi nói: “Dương Ân nợ tiền các người thì các người cứ đòi nó, tại sao lại tới gây sự với tôi?”Gã thanh niên áo đỏ bật cười rồi tuỳ ý nhìn Lạc Tuyết từ đầu xuống chân.Sau đó, gã cười lạnh nói: “Ai bảo cô là chị họ nó, hơn nữa chính miệng nó đã nói là cô sẽ trả tiền cho nó rồi. Tôi không cần biết gì hết, chỉ cần cô trả tiền thì bọn này sẽ lượn ngay”.“Tôi không có tiền!”Lạc Tuyết quả quyết nói.“Không có tiền ư?”Gã thanh niên áo đỏ lập tức sa sầm mặt.“Không có tiền cũng không sao, tôi thấy cô cũng có chút nhan sắc, chỉ cần cô chịu đi chơi với bọn tôi thì tôi sẽ không xí xoá khoản tiền ấy”.Gã vừa nói dứt câu thì đám côn đồ phía sau lập tức nhìn Lạc Tuyết hau háu.Lạc Tuyết tái mặt, bắt đầu thấy hoảng sợ.“Đừng có mơ! Các người mà không đi là tôi la lên đấy!”Gã áo đỏ tỏ vẻ coi thường: “Cứ tự nhiên, để tôi xem có ai đến cứu cô không!”Nghe thấy thế, Lạc Tuyết bắt đầu thấy tuyệt vọng.Cô căm ghét nhìn Dương Ân rồi nói: “Dương Ân, cậu gây chuyện ở ngoài, tại sao lại bắt tôi phải gánh hộ?”Dương Ân chỉ biết im lặng.Một lát sau, cậu ta nói: “Chị Tiểu Tuyết, họ chỉ cần tiền thôi, nhận tiền rồi là họ sẽ đi ngay, chị mau đưa tiền cho họ đi”.Lạc Tuyết chỉ muốn phát điên, một cảm giác tuyệt vọng và bất lực dội vào lòng cô.Gã áo đỏ thấy Lạc Tuyết không chịu trả tiền thì bắt đầu nổi giận.“Anh em đâu, dẫn nó đi!”Đám thanh niên sau lưng gã sáng mắt lên rồi nhanh chóng tiến lên định ra tay với Lạc Tuyết.

Chương 606

Cô khó tin nhìn Dương Ân rồi gào lên: “Thêm cả chỗ lúc sáng nữa là cậu có 300 nghìn, thế mà đã tiêu hết rồi ư?”

Dương Ân lúng túng gật đầu.

“Chị Tiểu Tuyết, nể tình em là em họ chị, chị trả giúp em đi, em xin chị đấy”.

Da mặt của Dương Ân dày siêu cấp vô địch.

“Cậu xin tôi ư?”

Lạc Tuyết cười lạnh, sau đó chỉ vào đống đồ chơi đã bị đám thanh niên kia đập vỡ.

“Cậu bảo tôi trả tiền giúp cậu, thế ai sẽ chịu trách nhiệm cho những tổn thất của tôi đây?”

Dương Ân nghe thế thì hé miệng, nhưng không biết nói gì.

Đám thanh niên kia thấy thế thì lập tức tỏ vẻ mất kiên nhẫn.

“Thôi, tao không rảnh nghe chúng mày cãi cọ, trả tiền mau, không thì ông sẽ đập nát cái quán này”.

Lạc Tuyết biến sắc mặt, sau đó nổi giận nhìn người thanh niên áo đỏ rồi nói: “Dương Ân nợ tiền các người thì các người cứ đòi nó, tại sao lại tới gây sự với tôi?”

Gã thanh niên áo đỏ bật cười rồi tuỳ ý nhìn Lạc Tuyết từ đầu xuống chân.

Sau đó, gã cười lạnh nói: “Ai bảo cô là chị họ nó, hơn nữa chính miệng nó đã nói là cô sẽ trả tiền cho nó rồi. Tôi không cần biết gì hết, chỉ cần cô trả tiền thì bọn này sẽ lượn ngay”.

“Tôi không có tiền!”

Lạc Tuyết quả quyết nói.

“Không có tiền ư?”

Gã thanh niên áo đỏ lập tức sa sầm mặt.

“Không có tiền cũng không sao, tôi thấy cô cũng có chút nhan sắc, chỉ cần cô chịu đi chơi với bọn tôi thì tôi sẽ không xí xoá khoản tiền ấy”.

Gã vừa nói dứt câu thì đám côn đồ phía sau lập tức nhìn Lạc Tuyết hau háu.

Lạc Tuyết tái mặt, bắt đầu thấy hoảng sợ.

“Đừng có mơ! Các người mà không đi là tôi la lên đấy!”

Gã áo đỏ tỏ vẻ coi thường: “Cứ tự nhiên, để tôi xem có ai đến cứu cô không!”

Nghe thấy thế, Lạc Tuyết bắt đầu thấy tuyệt vọng.

Cô căm ghét nhìn Dương Ân rồi nói: “Dương Ân, cậu gây chuyện ở ngoài, tại sao lại bắt tôi phải gánh hộ?”

Dương Ân chỉ biết im lặng.

Một lát sau, cậu ta nói: “Chị Tiểu Tuyết, họ chỉ cần tiền thôi, nhận tiền rồi là họ sẽ đi ngay, chị mau đưa tiền cho họ đi”.

Lạc Tuyết chỉ muốn phát điên, một cảm giác tuyệt vọng và bất lực dội vào lòng cô.

Gã áo đỏ thấy Lạc Tuyết không chịu trả tiền thì bắt đầu nổi giận.

“Anh em đâu, dẫn nó đi!”

Đám thanh niên sau lưng gã sáng mắt lên rồi nhanh chóng tiến lên định ra tay với Lạc Tuyết.

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 606Cô khó tin nhìn Dương Ân rồi gào lên: “Thêm cả chỗ lúc sáng nữa là cậu có 300 nghìn, thế mà đã tiêu hết rồi ư?”Dương Ân lúng túng gật đầu.“Chị Tiểu Tuyết, nể tình em là em họ chị, chị trả giúp em đi, em xin chị đấy”.Da mặt của Dương Ân dày siêu cấp vô địch.“Cậu xin tôi ư?”Lạc Tuyết cười lạnh, sau đó chỉ vào đống đồ chơi đã bị đám thanh niên kia đập vỡ.“Cậu bảo tôi trả tiền giúp cậu, thế ai sẽ chịu trách nhiệm cho những tổn thất của tôi đây?”Dương Ân nghe thế thì hé miệng, nhưng không biết nói gì.Đám thanh niên kia thấy thế thì lập tức tỏ vẻ mất kiên nhẫn.“Thôi, tao không rảnh nghe chúng mày cãi cọ, trả tiền mau, không thì ông sẽ đập nát cái quán này”.Lạc Tuyết biến sắc mặt, sau đó nổi giận nhìn người thanh niên áo đỏ rồi nói: “Dương Ân nợ tiền các người thì các người cứ đòi nó, tại sao lại tới gây sự với tôi?”Gã thanh niên áo đỏ bật cười rồi tuỳ ý nhìn Lạc Tuyết từ đầu xuống chân.Sau đó, gã cười lạnh nói: “Ai bảo cô là chị họ nó, hơn nữa chính miệng nó đã nói là cô sẽ trả tiền cho nó rồi. Tôi không cần biết gì hết, chỉ cần cô trả tiền thì bọn này sẽ lượn ngay”.“Tôi không có tiền!”Lạc Tuyết quả quyết nói.“Không có tiền ư?”Gã thanh niên áo đỏ lập tức sa sầm mặt.“Không có tiền cũng không sao, tôi thấy cô cũng có chút nhan sắc, chỉ cần cô chịu đi chơi với bọn tôi thì tôi sẽ không xí xoá khoản tiền ấy”.Gã vừa nói dứt câu thì đám côn đồ phía sau lập tức nhìn Lạc Tuyết hau háu.Lạc Tuyết tái mặt, bắt đầu thấy hoảng sợ.“Đừng có mơ! Các người mà không đi là tôi la lên đấy!”Gã áo đỏ tỏ vẻ coi thường: “Cứ tự nhiên, để tôi xem có ai đến cứu cô không!”Nghe thấy thế, Lạc Tuyết bắt đầu thấy tuyệt vọng.Cô căm ghét nhìn Dương Ân rồi nói: “Dương Ân, cậu gây chuyện ở ngoài, tại sao lại bắt tôi phải gánh hộ?”Dương Ân chỉ biết im lặng.Một lát sau, cậu ta nói: “Chị Tiểu Tuyết, họ chỉ cần tiền thôi, nhận tiền rồi là họ sẽ đi ngay, chị mau đưa tiền cho họ đi”.Lạc Tuyết chỉ muốn phát điên, một cảm giác tuyệt vọng và bất lực dội vào lòng cô.Gã áo đỏ thấy Lạc Tuyết không chịu trả tiền thì bắt đầu nổi giận.“Anh em đâu, dẫn nó đi!”Đám thanh niên sau lưng gã sáng mắt lên rồi nhanh chóng tiến lên định ra tay với Lạc Tuyết.

Chương 606