Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 623
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 623“Khoan đã!”Lạc Tuyết thoáng do dự rồi cắn răng nói: “Uyển Uyển, để tớ đi đón con với Sở Bắc đã, đưa con bé về nhà xong, tớ sẽ đến chỗ cậu”.“Thật không Tiểu Tuyết? Cậu đồng ý đi với tớ hả?”Thấy Lạc Tuyết đồng ý đi với mình, Tô Uyển tỏ rõ vẻ phấn khích và kích động trong giọng nói.“Thật chứ sao không, dù tớ không muốn đi, nhưng ai bảo cậu là bạn thân nhất của tớ chứ!”Lạc Tuyết bất đắc dĩ nói.Nghe vậy, Tô Uyển lập tức trở nên ngại ngùng.“Tiểu Tuyết, xin lỗi, tớ…”Song, cô ấy còn chưa nói hết câu thì đã bị Lạc Tuyết ngắt lời.“Thôi, hai đứa mình mà còn cần nói xin lỗi à, làm nói thế là khách sáo lắm đấy!”Tô Uyển cảm động, sau đó lại kể chuyện nhà cho Lạc Tuyết nghe.Thoáng cái, một tiếng đã trôi qua, các bạn nhỏ trong trường mẫu giao đang lần lượt đi ra ngoài.Lạc Tuyết thấy thế thì nói: “Tạm thế nhé Uyển Uyển, trường mẫu giáo tan học rồi, lát bọn mình gặp rồi buôn tiếp”.Dứt lời, cô định ngắt máy.“Khoan đã!”Lúc Lạc Tuyết chuẩn bị ngắt máy thì Tô Uyển chợt nhớ ra điều gì đó rồi gọi với lại.“Sao thế?”Lạc Tuyết nghi hoặc hỏi.Tô Uyển đáp: “Có chuyện này tớ quên chưa nói, buổi họp lớp lần này là do Vương Vĩ tổ chức, cậu ta bảo được dẫn theo người nhà. Nếu anh Sở rảnh thì cậu rủ anh ấy đi cùng nhé!”Lạc Tuyết ngẩn ra rồi nhìn Sở Bắc, sau đó gật đầu rồi cúp máy.“Bố, mẹ!”Tiểu Vũ Tâm bước ra từ trong trường, nhìn thấy Lạc Tuyết và Sở Bắc thì cô bé lập tức vui vẻ nhảy chân sáo tới.Sở Bắc bước tới rồi bế bổng cô bé lên.“Tiểu Vũ Tâm, hôm nay con có nghe lời cô giáo không? Có bắt nạt bạn nào không hả?”Sở Bắc cưng chiều xoa đầu cô bé rồi hỏi.Nghe thấy thế, Lạc Vũ Tâm lập tức chun mũi rồi hừ một tiếng.“Hừ, con ngoan lắm nhé, sao có thể bắt nạt các bạn được, hôm nay cô còn khen con đấy”.Dứt lời, cô bé lấy một bông hoa nhỏ trong cặp ra rồi đưa cho Lạc Tuyết như hiến vật quý.“Mẹ nhìn này, đây là hoa mà cô thưởng cho con đấy”.Lạc Tuyết nhận lấy bông hoa rồi cầm cẩn thận trong tay, sau đó dịu dàng nhìn cô bé.“Tiểu Vũ Tâm nhà mình là giỏi nhất!”Nghe thấy thế, Lạc Vũ Tâm cười khoái chí, vui không kể hết.Sau đó, ba người cùng lên xe rồi về nhà.
Chương 623
“Khoan đã!”
Lạc Tuyết thoáng do dự rồi cắn răng nói: “Uyển Uyển, để tớ đi đón con với Sở Bắc đã, đưa con bé về nhà xong, tớ sẽ đến chỗ cậu”.
“Thật không Tiểu Tuyết? Cậu đồng ý đi với tớ hả?”
Thấy Lạc Tuyết đồng ý đi với mình, Tô Uyển tỏ rõ vẻ phấn khích và kích động trong giọng nói.
“Thật chứ sao không, dù tớ không muốn đi, nhưng ai bảo cậu là bạn thân nhất của tớ chứ!”
Lạc Tuyết bất đắc dĩ nói.
Nghe vậy, Tô Uyển lập tức trở nên ngại ngùng.
“Tiểu Tuyết, xin lỗi, tớ…”
Song, cô ấy còn chưa nói hết câu thì đã bị Lạc Tuyết ngắt lời.
“Thôi, hai đứa mình mà còn cần nói xin lỗi à, làm nói thế là khách sáo lắm đấy!”
Tô Uyển cảm động, sau đó lại kể chuyện nhà cho Lạc Tuyết nghe.
Thoáng cái, một tiếng đã trôi qua, các bạn nhỏ trong trường mẫu giao đang lần lượt đi ra ngoài.
Lạc Tuyết thấy thế thì nói: “Tạm thế nhé Uyển Uyển, trường mẫu giáo tan học rồi, lát bọn mình gặp rồi buôn tiếp”.
Dứt lời, cô định ngắt máy.
“Khoan đã!”
Lúc Lạc Tuyết chuẩn bị ngắt máy thì Tô Uyển chợt nhớ ra điều gì đó rồi gọi với lại.
“Sao thế?”
Lạc Tuyết nghi hoặc hỏi.
Tô Uyển đáp: “Có chuyện này tớ quên chưa nói, buổi họp lớp lần này là do Vương Vĩ tổ chức, cậu ta bảo được dẫn theo người nhà. Nếu anh Sở rảnh thì cậu rủ anh ấy đi cùng nhé!”
Lạc Tuyết ngẩn ra rồi nhìn Sở Bắc, sau đó gật đầu rồi cúp máy.
“Bố, mẹ!”
Tiểu Vũ Tâm bước ra từ trong trường, nhìn thấy Lạc Tuyết và Sở Bắc thì cô bé lập tức vui vẻ nhảy chân sáo tới.
Sở Bắc bước tới rồi bế bổng cô bé lên.
“Tiểu Vũ Tâm, hôm nay con có nghe lời cô giáo không? Có bắt nạt bạn nào không hả?”
Sở Bắc cưng chiều xoa đầu cô bé rồi hỏi.
Nghe thấy thế, Lạc Vũ Tâm lập tức chun mũi rồi hừ một tiếng.
“Hừ, con ngoan lắm nhé, sao có thể bắt nạt các bạn được, hôm nay cô còn khen con đấy”.
Dứt lời, cô bé lấy một bông hoa nhỏ trong cặp ra rồi đưa cho Lạc Tuyết như hiến vật quý.
“Mẹ nhìn này, đây là hoa mà cô thưởng cho con đấy”.
Lạc Tuyết nhận lấy bông hoa rồi cầm cẩn thận trong tay, sau đó dịu dàng nhìn cô bé.
“Tiểu Vũ Tâm nhà mình là giỏi nhất!”
Nghe thấy thế, Lạc Vũ Tâm cười khoái chí, vui không kể hết.
Sau đó, ba người cùng lên xe rồi về nhà.
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 623“Khoan đã!”Lạc Tuyết thoáng do dự rồi cắn răng nói: “Uyển Uyển, để tớ đi đón con với Sở Bắc đã, đưa con bé về nhà xong, tớ sẽ đến chỗ cậu”.“Thật không Tiểu Tuyết? Cậu đồng ý đi với tớ hả?”Thấy Lạc Tuyết đồng ý đi với mình, Tô Uyển tỏ rõ vẻ phấn khích và kích động trong giọng nói.“Thật chứ sao không, dù tớ không muốn đi, nhưng ai bảo cậu là bạn thân nhất của tớ chứ!”Lạc Tuyết bất đắc dĩ nói.Nghe vậy, Tô Uyển lập tức trở nên ngại ngùng.“Tiểu Tuyết, xin lỗi, tớ…”Song, cô ấy còn chưa nói hết câu thì đã bị Lạc Tuyết ngắt lời.“Thôi, hai đứa mình mà còn cần nói xin lỗi à, làm nói thế là khách sáo lắm đấy!”Tô Uyển cảm động, sau đó lại kể chuyện nhà cho Lạc Tuyết nghe.Thoáng cái, một tiếng đã trôi qua, các bạn nhỏ trong trường mẫu giao đang lần lượt đi ra ngoài.Lạc Tuyết thấy thế thì nói: “Tạm thế nhé Uyển Uyển, trường mẫu giáo tan học rồi, lát bọn mình gặp rồi buôn tiếp”.Dứt lời, cô định ngắt máy.“Khoan đã!”Lúc Lạc Tuyết chuẩn bị ngắt máy thì Tô Uyển chợt nhớ ra điều gì đó rồi gọi với lại.“Sao thế?”Lạc Tuyết nghi hoặc hỏi.Tô Uyển đáp: “Có chuyện này tớ quên chưa nói, buổi họp lớp lần này là do Vương Vĩ tổ chức, cậu ta bảo được dẫn theo người nhà. Nếu anh Sở rảnh thì cậu rủ anh ấy đi cùng nhé!”Lạc Tuyết ngẩn ra rồi nhìn Sở Bắc, sau đó gật đầu rồi cúp máy.“Bố, mẹ!”Tiểu Vũ Tâm bước ra từ trong trường, nhìn thấy Lạc Tuyết và Sở Bắc thì cô bé lập tức vui vẻ nhảy chân sáo tới.Sở Bắc bước tới rồi bế bổng cô bé lên.“Tiểu Vũ Tâm, hôm nay con có nghe lời cô giáo không? Có bắt nạt bạn nào không hả?”Sở Bắc cưng chiều xoa đầu cô bé rồi hỏi.Nghe thấy thế, Lạc Vũ Tâm lập tức chun mũi rồi hừ một tiếng.“Hừ, con ngoan lắm nhé, sao có thể bắt nạt các bạn được, hôm nay cô còn khen con đấy”.Dứt lời, cô bé lấy một bông hoa nhỏ trong cặp ra rồi đưa cho Lạc Tuyết như hiến vật quý.“Mẹ nhìn này, đây là hoa mà cô thưởng cho con đấy”.Lạc Tuyết nhận lấy bông hoa rồi cầm cẩn thận trong tay, sau đó dịu dàng nhìn cô bé.“Tiểu Vũ Tâm nhà mình là giỏi nhất!”Nghe thấy thế, Lạc Vũ Tâm cười khoái chí, vui không kể hết.Sau đó, ba người cùng lên xe rồi về nhà.