Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 625
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 625Chu Cầm ngẩn ra rồi khó hiểu hỏi: “Muộn thế này rồi còn đi đâu? Có việc gì à?”Bà ta nhớ ra Lạc Tuyết rất ít khi ra ngoài buổi tối.Lạc Tuyết gật đầu.“Họp lớp đại học ạ, con muốn đi một lát”.Chu Cầm nghe xong thì tỏ vẻ ngạc nhiên.“Họp lớp thì con dẫn Sở Bắc đi làm gì, nó có phải bạn học của con đâu, đi thì ra thể thống gì?”Trong lòng Chu Cầm, Sở Bắc vẫn là một khúc mắc lớn.Lạc Tuyết lắc đầu giải thích: “Mẹ không hiểu đâu, được dẫn người nhà theo mà. Ra ngoài buổi tối một mình không an toàn nên con muốn đi cùng anh ấy”.Chu Cầm ngẫm nghĩ rồi như thấy Lạc Tuyết nói có lý nên đồng ý.“Nếu thế thì hai đứa đi đi, nhớ về sớm đấy”.Lạc Tuyết gật đầu, sau đó cùng đi ra ngoài với Sở Bắc.Họ vừa đi chưa lâu thì Dương Ân về.Song, lúc hai chị em Chu Cầm nhìn thấy cậu ta bước vào nhà thì đều nghệt mặt ra.“Tiểu Ân, sao con lại thành ra nông nỗi này?”Chu Cầm ngạc nhiên nhìn Dương Ân rồi hỏi.Người Dương Ân dính dầy bụi, quần áo cũng thủng lỗ chỗ.Mặt mày thì lấm lem.“Mẹ, cuối cùng con cũng được về nhà rồi, hu hu!”Dương Ân ném chiếc áo trong tay sang một bên rồi khóc lớn, nhào về phía Chu Cầm.Thấy người Dương Ân bẩn thỉu, Chu Cầm hoảng lên rồi né ngay.Dương Ân nhào vào không khí rồi ngã xuống đất, người càng bẩn thêm.“Mẹ…!”Dương Ân ngẩn ra rồi nhìn về phía Chu Cầm với oẻ oan ức.Chu Cầm thấy thế thì vẫn đứng yên, chỉ nhìn Dương Ân từ phía xa rồi nghiêm giọng hỏi.“Tiểu Ân, con lại làm sao đây? Con nhìn mình xem trông có kinh không?”Nếu Dương Ân không phải con trai Chu Cầm thì bà ta đã đuổi thẳng cổ ra ngoài rồi.Nhất là hành vi vừa rồi của cậu ta đã doạ Chu Cầm sợ xanh mặt.Đồ Chu Cầm mặc trên người toàn mới mua, hơn nữa còn là hàng hiệu, nếu bị Dương Ân làm bẩn thì bà ta sẽ đau lòng chết mất.Nghe thấy thế, Dương Ân càng thêm tủi thân.Nhớ tới chuyện ban nãy, cậu ta định mách mẹ mình, nhưng vừa mở miệng, cậu ta chợt nhớ ra điều gì đó nên lại thôi.“Con không sao, tại con không cẩn thận nên bị ngã thôi”.Ngã?Chu Cầm ngây người rồi cau mày, sau đó trách móc: “Đi đứng kiểu gì thế? Lớn bằng ấy rồi mà còn bị ngã, chờ đấy, mẹ đi lấy nước cho mà lau rửa”.Dứt lời, Chu Cầm quay người đi lấy nước.
Chương 625
Chu Cầm ngẩn ra rồi khó hiểu hỏi: “Muộn thế này rồi còn đi đâu? Có việc gì à?”
Bà ta nhớ ra Lạc Tuyết rất ít khi ra ngoài buổi tối.
Lạc Tuyết gật đầu.
“Họp lớp đại học ạ, con muốn đi một lát”.
Chu Cầm nghe xong thì tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Họp lớp thì con dẫn Sở Bắc đi làm gì, nó có phải bạn học của con đâu, đi thì ra thể thống gì?”
Trong lòng Chu Cầm, Sở Bắc vẫn là một khúc mắc lớn.
Lạc Tuyết lắc đầu giải thích: “Mẹ không hiểu đâu, được dẫn người nhà theo mà. Ra ngoài buổi tối một mình không an toàn nên con muốn đi cùng anh ấy”.
Chu Cầm ngẫm nghĩ rồi như thấy Lạc Tuyết nói có lý nên đồng ý.
“Nếu thế thì hai đứa đi đi, nhớ về sớm đấy”.
Lạc Tuyết gật đầu, sau đó cùng đi ra ngoài với Sở Bắc.
Họ vừa đi chưa lâu thì Dương Ân về.
Song, lúc hai chị em Chu Cầm nhìn thấy cậu ta bước vào nhà thì đều nghệt mặt ra.
“Tiểu Ân, sao con lại thành ra nông nỗi này?”
Chu Cầm ngạc nhiên nhìn Dương Ân rồi hỏi.
Người Dương Ân dính dầy bụi, quần áo cũng thủng lỗ chỗ.
Mặt mày thì lấm lem.
“Mẹ, cuối cùng con cũng được về nhà rồi, hu hu!”
Dương Ân ném chiếc áo trong tay sang một bên rồi khóc lớn, nhào về phía Chu Cầm.
Thấy người Dương Ân bẩn thỉu, Chu Cầm hoảng lên rồi né ngay.
Dương Ân nhào vào không khí rồi ngã xuống đất, người càng bẩn thêm.
“Mẹ…!”
Dương Ân ngẩn ra rồi nhìn về phía Chu Cầm với oẻ oan ức.
Chu Cầm thấy thế thì vẫn đứng yên, chỉ nhìn Dương Ân từ phía xa rồi nghiêm giọng hỏi.
“Tiểu Ân, con lại làm sao đây? Con nhìn mình xem trông có kinh không?”
Nếu Dương Ân không phải con trai Chu Cầm thì bà ta đã đuổi thẳng cổ ra ngoài rồi.
Nhất là hành vi vừa rồi của cậu ta đã doạ Chu Cầm sợ xanh mặt.
Đồ Chu Cầm mặc trên người toàn mới mua, hơn nữa còn là hàng hiệu, nếu bị Dương Ân làm bẩn thì bà ta sẽ đau lòng chết mất.
Nghe thấy thế, Dương Ân càng thêm tủi thân.
Nhớ tới chuyện ban nãy, cậu ta định mách mẹ mình, nhưng vừa mở miệng, cậu ta chợt nhớ ra điều gì đó nên lại thôi.
“Con không sao, tại con không cẩn thận nên bị ngã thôi”.
Ngã?
Chu Cầm ngây người rồi cau mày, sau đó trách móc: “Đi đứng kiểu gì thế? Lớn bằng ấy rồi mà còn bị ngã, chờ đấy, mẹ đi lấy nước cho mà lau rửa”.
Dứt lời, Chu Cầm quay người đi lấy nước.
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 625Chu Cầm ngẩn ra rồi khó hiểu hỏi: “Muộn thế này rồi còn đi đâu? Có việc gì à?”Bà ta nhớ ra Lạc Tuyết rất ít khi ra ngoài buổi tối.Lạc Tuyết gật đầu.“Họp lớp đại học ạ, con muốn đi một lát”.Chu Cầm nghe xong thì tỏ vẻ ngạc nhiên.“Họp lớp thì con dẫn Sở Bắc đi làm gì, nó có phải bạn học của con đâu, đi thì ra thể thống gì?”Trong lòng Chu Cầm, Sở Bắc vẫn là một khúc mắc lớn.Lạc Tuyết lắc đầu giải thích: “Mẹ không hiểu đâu, được dẫn người nhà theo mà. Ra ngoài buổi tối một mình không an toàn nên con muốn đi cùng anh ấy”.Chu Cầm ngẫm nghĩ rồi như thấy Lạc Tuyết nói có lý nên đồng ý.“Nếu thế thì hai đứa đi đi, nhớ về sớm đấy”.Lạc Tuyết gật đầu, sau đó cùng đi ra ngoài với Sở Bắc.Họ vừa đi chưa lâu thì Dương Ân về.Song, lúc hai chị em Chu Cầm nhìn thấy cậu ta bước vào nhà thì đều nghệt mặt ra.“Tiểu Ân, sao con lại thành ra nông nỗi này?”Chu Cầm ngạc nhiên nhìn Dương Ân rồi hỏi.Người Dương Ân dính dầy bụi, quần áo cũng thủng lỗ chỗ.Mặt mày thì lấm lem.“Mẹ, cuối cùng con cũng được về nhà rồi, hu hu!”Dương Ân ném chiếc áo trong tay sang một bên rồi khóc lớn, nhào về phía Chu Cầm.Thấy người Dương Ân bẩn thỉu, Chu Cầm hoảng lên rồi né ngay.Dương Ân nhào vào không khí rồi ngã xuống đất, người càng bẩn thêm.“Mẹ…!”Dương Ân ngẩn ra rồi nhìn về phía Chu Cầm với oẻ oan ức.Chu Cầm thấy thế thì vẫn đứng yên, chỉ nhìn Dương Ân từ phía xa rồi nghiêm giọng hỏi.“Tiểu Ân, con lại làm sao đây? Con nhìn mình xem trông có kinh không?”Nếu Dương Ân không phải con trai Chu Cầm thì bà ta đã đuổi thẳng cổ ra ngoài rồi.Nhất là hành vi vừa rồi của cậu ta đã doạ Chu Cầm sợ xanh mặt.Đồ Chu Cầm mặc trên người toàn mới mua, hơn nữa còn là hàng hiệu, nếu bị Dương Ân làm bẩn thì bà ta sẽ đau lòng chết mất.Nghe thấy thế, Dương Ân càng thêm tủi thân.Nhớ tới chuyện ban nãy, cậu ta định mách mẹ mình, nhưng vừa mở miệng, cậu ta chợt nhớ ra điều gì đó nên lại thôi.“Con không sao, tại con không cẩn thận nên bị ngã thôi”.Ngã?Chu Cầm ngây người rồi cau mày, sau đó trách móc: “Đi đứng kiểu gì thế? Lớn bằng ấy rồi mà còn bị ngã, chờ đấy, mẹ đi lấy nước cho mà lau rửa”.Dứt lời, Chu Cầm quay người đi lấy nước.