Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 630
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 630Bạn cũ?Người đàn ông đeo kính nhìn về hướng cô gái chỉ rồi sáng mắt lên.Hắn không chút do dự mà đi theo cô gái đến đó.“Tiểu Tuyết phải không nhỉ?”Cô gái đi tới gần Lạc Tuyết rồi ngạc nhiên hỏi.Nghe thấy thế, Lạc Tuyết ngẩn ra rồi khó hiểu nhìn cô ta: “Cậu là?”Cô thấy cô gái này rất quen, nhưng nhất thời không nhớ đã từng gặp ở đâu.“Lạc Tuyết, tôi là bạn học cũ của cô, Lục Phượng đây, cô không nhận ra tôi sao?”Cô gái thấy Lạc Tuyết không nhận ra mình thì vội giải thích.Lục Phượng?Khi nghe cô gái nói, mới đầu Lạc Tuyết ngơ ngác nhưng sau đó liền hiểu ra.Lúc này cô mới sực nhớ, thời đại học, đúng là lớp cô có một người tên là Lục Phượng.Chỉ là trước đây quan hệ của cô và Lục Phượng chẳng tốt gì mấy.Thậm chí đối phương còn từng xem cô như kẻ thù, cô thấy hơi thắc mắc, sao Lục Phượng lại qua chào hỏi cô?“À, tôi nhớ ra rồi, thì ra là cô, lâu quá không gặp, cô thay đổi nhiều thật”.Dù không biết mục đích của Lục Phượng nhưng dù gì thì đối phương cũng đến chào hỏi mình nên Lạc Tuyết chỉ đành cười đáp lại.Lục Phượng nghe Lạc Tuyết nói vậy thì mỉm cười, ánh mắt thoáng vẻ kì lạ.“Đúng vậy, mọi người đều đã tốt nghiệp lâu vậy rồi, thật sự là đã thay đổi rất nhiều, chỉ là Lạc Tuyết à, tôi thấy cô không thay đổi gì lắm, vẫn cứ đẹp như xưa”.Mặc dù cô ta nói như vậy nhưng Lạc Tuyết lại có thể cảm nhận được rõ ràng sự khó chịu trong giọng nói của Lục Phượng.Cô không hề thấy bất ngờ với chuyện này vì trong ấn tượng của cô, Lục Phượng luôn là một người chanh chua, cay cú với người khác.Cô không hề thấy bất ngờ khi đối phương nói như thế.Lạc Tuyết mỉm cười, nói: “Lục Phượng, sau bao năm, cô đẹp hơn nhiều rồi đấy”.Lục Phượng vốn đang cười rạng rỡ, nhưng lúc Lạc Tuyết vừa dứt lời thì vẻ mặt của cô ta liền tối sầm lại.“Lạc Tuyết , cô nói vậy là có ý gì? Hay ý cô là trước đây tôi không đẹp?”Lạc Tuyết liền phất tay.“Lục Phượng, cô hiểu lầm rồi, tôi không có ý đó, tôi chỉ là…”Nhưng cô vẫn chưa nói hết câu thì đã bị Lục Phượng thô lỗ cắt lời.“Thôi, cô không cần phải nói nữa, đẹp xíu thôi mà, có gì ngon đâu?”Lục Phượng khó chịu hứ một tiếng lạnh lùng, sau đó liếc nhìn quần áo trên người Lạc Tuyết với ánh mắt khinh thường.“Lạc Tuyết, chắc cô cũng đến tham gia tiệc họp lớp của chúng ta nhỉ?”Lục Phượng hỏi với vẻ cao ngạo.Lạc Tuyết gật đầu.
Chương 630
Bạn cũ?
Người đàn ông đeo kính nhìn về hướng cô gái chỉ rồi sáng mắt lên.
Hắn không chút do dự mà đi theo cô gái đến đó.
“Tiểu Tuyết phải không nhỉ?”
Cô gái đi tới gần Lạc Tuyết rồi ngạc nhiên hỏi.
Nghe thấy thế, Lạc Tuyết ngẩn ra rồi khó hiểu nhìn cô ta: “Cậu là?”
Cô thấy cô gái này rất quen, nhưng nhất thời không nhớ đã từng gặp ở đâu.
“Lạc Tuyết, tôi là bạn học cũ của cô, Lục Phượng đây, cô không nhận ra tôi sao?”
Cô gái thấy Lạc Tuyết không nhận ra mình thì vội giải thích.
Lục Phượng?
Khi nghe cô gái nói, mới đầu Lạc Tuyết ngơ ngác nhưng sau đó liền hiểu ra.
Lúc này cô mới sực nhớ, thời đại học, đúng là lớp cô có một người tên là Lục Phượng.
Chỉ là trước đây quan hệ của cô và Lục Phượng chẳng tốt gì mấy.
Thậm chí đối phương còn từng xem cô như kẻ thù, cô thấy hơi thắc mắc, sao Lục Phượng lại qua chào hỏi cô?
“À, tôi nhớ ra rồi, thì ra là cô, lâu quá không gặp, cô thay đổi nhiều thật”.
Dù không biết mục đích của Lục Phượng nhưng dù gì thì đối phương cũng đến chào hỏi mình nên Lạc Tuyết chỉ đành cười đáp lại.
Lục Phượng nghe Lạc Tuyết nói vậy thì mỉm cười, ánh mắt thoáng vẻ kì lạ.
“Đúng vậy, mọi người đều đã tốt nghiệp lâu vậy rồi, thật sự là đã thay đổi rất nhiều, chỉ là Lạc Tuyết à, tôi thấy cô không thay đổi gì lắm, vẫn cứ đẹp như xưa”.
Mặc dù cô ta nói như vậy nhưng Lạc Tuyết lại có thể cảm nhận được rõ ràng sự khó chịu trong giọng nói của Lục Phượng.
Cô không hề thấy bất ngờ với chuyện này vì trong ấn tượng của cô, Lục Phượng luôn là một người chanh chua, cay cú với người khác.
Cô không hề thấy bất ngờ khi đối phương nói như thế.
Lạc Tuyết mỉm cười, nói: “Lục Phượng, sau bao năm, cô đẹp hơn nhiều rồi đấy”.
Lục Phượng vốn đang cười rạng rỡ, nhưng lúc Lạc Tuyết vừa dứt lời thì vẻ mặt của cô ta liền tối sầm lại.
“Lạc Tuyết , cô nói vậy là có ý gì? Hay ý cô là trước đây tôi không đẹp?”
Lạc Tuyết liền phất tay.
“Lục Phượng, cô hiểu lầm rồi, tôi không có ý đó, tôi chỉ là…”
Nhưng cô vẫn chưa nói hết câu thì đã bị Lục Phượng thô lỗ cắt lời.
“Thôi, cô không cần phải nói nữa, đẹp xíu thôi mà, có gì ngon đâu?”
Lục Phượng khó chịu hứ một tiếng lạnh lùng, sau đó liếc nhìn quần áo trên người Lạc Tuyết với ánh mắt khinh thường.
“Lạc Tuyết, chắc cô cũng đến tham gia tiệc họp lớp của chúng ta nhỉ?”
Lục Phượng hỏi với vẻ cao ngạo.
Lạc Tuyết gật đầu.
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 630Bạn cũ?Người đàn ông đeo kính nhìn về hướng cô gái chỉ rồi sáng mắt lên.Hắn không chút do dự mà đi theo cô gái đến đó.“Tiểu Tuyết phải không nhỉ?”Cô gái đi tới gần Lạc Tuyết rồi ngạc nhiên hỏi.Nghe thấy thế, Lạc Tuyết ngẩn ra rồi khó hiểu nhìn cô ta: “Cậu là?”Cô thấy cô gái này rất quen, nhưng nhất thời không nhớ đã từng gặp ở đâu.“Lạc Tuyết, tôi là bạn học cũ của cô, Lục Phượng đây, cô không nhận ra tôi sao?”Cô gái thấy Lạc Tuyết không nhận ra mình thì vội giải thích.Lục Phượng?Khi nghe cô gái nói, mới đầu Lạc Tuyết ngơ ngác nhưng sau đó liền hiểu ra.Lúc này cô mới sực nhớ, thời đại học, đúng là lớp cô có một người tên là Lục Phượng.Chỉ là trước đây quan hệ của cô và Lục Phượng chẳng tốt gì mấy.Thậm chí đối phương còn từng xem cô như kẻ thù, cô thấy hơi thắc mắc, sao Lục Phượng lại qua chào hỏi cô?“À, tôi nhớ ra rồi, thì ra là cô, lâu quá không gặp, cô thay đổi nhiều thật”.Dù không biết mục đích của Lục Phượng nhưng dù gì thì đối phương cũng đến chào hỏi mình nên Lạc Tuyết chỉ đành cười đáp lại.Lục Phượng nghe Lạc Tuyết nói vậy thì mỉm cười, ánh mắt thoáng vẻ kì lạ.“Đúng vậy, mọi người đều đã tốt nghiệp lâu vậy rồi, thật sự là đã thay đổi rất nhiều, chỉ là Lạc Tuyết à, tôi thấy cô không thay đổi gì lắm, vẫn cứ đẹp như xưa”.Mặc dù cô ta nói như vậy nhưng Lạc Tuyết lại có thể cảm nhận được rõ ràng sự khó chịu trong giọng nói của Lục Phượng.Cô không hề thấy bất ngờ với chuyện này vì trong ấn tượng của cô, Lục Phượng luôn là một người chanh chua, cay cú với người khác.Cô không hề thấy bất ngờ khi đối phương nói như thế.Lạc Tuyết mỉm cười, nói: “Lục Phượng, sau bao năm, cô đẹp hơn nhiều rồi đấy”.Lục Phượng vốn đang cười rạng rỡ, nhưng lúc Lạc Tuyết vừa dứt lời thì vẻ mặt của cô ta liền tối sầm lại.“Lạc Tuyết , cô nói vậy là có ý gì? Hay ý cô là trước đây tôi không đẹp?”Lạc Tuyết liền phất tay.“Lục Phượng, cô hiểu lầm rồi, tôi không có ý đó, tôi chỉ là…”Nhưng cô vẫn chưa nói hết câu thì đã bị Lục Phượng thô lỗ cắt lời.“Thôi, cô không cần phải nói nữa, đẹp xíu thôi mà, có gì ngon đâu?”Lục Phượng khó chịu hứ một tiếng lạnh lùng, sau đó liếc nhìn quần áo trên người Lạc Tuyết với ánh mắt khinh thường.“Lạc Tuyết, chắc cô cũng đến tham gia tiệc họp lớp của chúng ta nhỉ?”Lục Phượng hỏi với vẻ cao ngạo.Lạc Tuyết gật đầu.