Tái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân…

Chương 565

Con Rể Quyền QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân… Chương 565: “Nói cho tôi, chuyện của Hạ Tấn Dương rốt cuộc là sao hả?” Ông Bình vừa bắt máy thì giọng nói phẫn nộ của Ấn Quang Tuấn vang lên: “Tôi cho cậu nửa tiếng, kêu các thành viên của tiểu đội Lưỡi Đao kia đến khách sạn ngay lập tức! Tôi gửi địa chỉ cho cậu, tôi cần một lời giải thích hợp lý!! “Bí thư, chuyện này…” Ông Bình lộ vẻ khó xử, đang định nói chuyện thì điện thoại bị cúp máy. “Sao thế?” Chúc Nguyên Cửu ngồi trên ghế uống trà, hỏi. Thấy ông cụ Chúc chủ động bắt chuyện, ông Bình không dám không nói, cẩn thận đáp: “Bí thư đã về, chính là chuyện hôm qua, ông ấy kêu tôi qua đó ngay bây giờ! “Đã về?” Chúc Nguyên Cửu bất mãn: “Đang họp ở thủ đô, nói về là vê ngay ư? Cậu ta muốn làm gì?! Ông Bình thấy ông cụ Chúc nổi giận thì vội cúi đâu, không dám lên tiếng. Chúc Nguyên Cửu hừ lạnh, đứng dậy phủi vạt áo, nói: “Đi thôi, chúng ta cùng đi.! Ông Bình kích động gật đầu. Hàn Ôn Nhu đang đi theo Trương Thác dạo một nhà bảo tàng Đại Hải. Mục tiêu của Trương Thác là các loại áo giáp, vũ khí thời cổ đại. Trương Thác muốn thông qua đồ vật là người thời xưa sử dụng để tìm được dấu vết. Thấy chú thích các loại áo giáp vũ khí này đều có trọng lượng từ 15 kg trở lên, Trương Thác thiết tưởng một chút, mặc dù mình cũng có thể mang theo thứ nặng như vậy để hành quân, nhưng nếu là thời cổ đại thì lại là việc mà tất cả các binh lính đều có thể làm được. Phần tử bạo lực Hàn Ôn Nhu cũng biểu hiện hứng thú với các loại vũ khí này, cùng Trương Thác ở đây cũng không thấy nhàm chán, thậm chí còn nhiệt tình với một số thứ hơn cả Trương Thác. Hai người đang xem hăng say thì điện thoại của Hàn Ôn Nhu reo lên. Cô nghe máy, sau đó sắc mặt khó coi nói với Trương Thác: “Vừa rồi đội trưởng Tôn gọi điện thoại tới, nói bí thư Đại Hải kêu chúng ta qua đó một chuyến! Trương Thác và Hàn Ôn Nhu rời khỏi nhà bảo tàng, đến khách sạn quốc tế Đô Thành, thấy đám đội trưởng Tôn cũng đứng ở cửa khách sạn. Nữ đội viên thấy Hàn Ôn Nhu thì lập tức đi lên, khẩn trương nói: “Hàn Ôn Nhu, chuyện lần này khó xử lý rồi. Nghe nói bố của Hạ Tấn Dương cũng tới, chuyên môn gây áp lực cho bí thư Ấn, nếu không được thì cậu kêu bạn trai cậu đi trước đi! “Đúng” Đội trưởng Tôn cũng tiến lên nói: “Hàn Ôn Nhu, dù gì đi nữa chúng ta cũng là thành viên dự bị của Lưỡi Đao, bí thư Ấn sẽ không làm gì chúng ta, cùng lắm là răn dạy một trận, còn chưa biết có xử phạt hay không đâu. Nhưng bạn trai cô thì…” Nói tới đây, đội trưởng Tôn nhìn Trương Thác. Trương Thác thản nhiên đứng tại chỗ. Hàn Ôn Nhu lắc đầu: “Không sao đâu, Trương Thác có thể xử lý được. Chúng ta lên trước rồi tính sau! Lúc đi, Hàn Ôn Nhu cũng rất lo lắng chuyện này, hơn nữa đề nghị Trương Thác đừng đi cùng. Có điều Trương Thác bảo không cần quan tâm, nếu bí thư Đại Hải mà chọc giận anh thì cũng đừng làm chức này nữa. Thấy Trương Thác tràn đầy tin tưởng, Hàn Ôn Nhu cũng không nói thêm gì. Đội trưởng Tôn và nữ đội viên nghe Hàn Ôn Nhu nói vậy thì đều thở dài. “Hàn Ôn Nhu, chuyện này đội trưởng Kim đã báo cáo với cấp trên, cấp trên sẽ xử lý. Lát nữa đi lên, cô đừng xúc động. Nếu chống đối bí thư Ấn thì không phải là chuyện nhỏ đâu” Đội trưởng Tôn nhắc nhở.  Ấn Quang Tuấn bất mãn nhìn nhóm đội trưởng Tôn. Đội trưởng Tôn cười khổ, không nói gì. Ấn Quang Tuấn uống một ngụm trà, tựa lưng vào ghế nói: “Nói đi, ai ra tay?! Đội trưởng Tôn cúi đầu không lên tiếng.

Chương 565:

 

“Nói cho tôi, chuyện của Hạ Tấn Dương rốt cuộc là sao hả?” Ông Bình vừa bắt máy thì giọng nói phẫn nộ của Ấn Quang Tuấn vang lên: “Tôi cho cậu nửa tiếng, kêu các thành viên của tiểu đội Lưỡi Đao kia đến khách sạn ngay lập tức! Tôi gửi địa chỉ cho cậu, tôi cần một lời giải thích hợp lý!!

 

“Bí thư, chuyện này…” Ông Bình lộ vẻ khó xử, đang định nói chuyện thì điện thoại bị cúp máy.

 

“Sao thế?” Chúc Nguyên Cửu ngồi trên ghế uống trà, hỏi.

 

Thấy ông cụ Chúc chủ động bắt chuyện, ông Bình không dám không nói, cẩn thận đáp: “Bí thư đã về, chính là chuyện hôm qua, ông ấy kêu tôi qua đó ngay bây giờ!

 

“Đã về?” Chúc Nguyên Cửu bất mãn: “Đang họp ở thủ đô, nói về là vê ngay ư? Cậu ta muốn làm gì?!

 

Ông Bình thấy ông cụ Chúc nổi giận thì vội cúi đâu, không dám lên tiếng. Chúc Nguyên Cửu hừ lạnh, đứng dậy phủi vạt áo, nói: “Đi thôi, chúng ta cùng đi.!

 

Ông Bình kích động gật đầu.

 

Hàn Ôn Nhu đang đi theo Trương Thác dạo một nhà bảo tàng Đại Hải. Mục tiêu của Trương Thác là các loại áo giáp, vũ khí thời cổ đại. Trương Thác muốn thông qua đồ vật là người thời xưa sử dụng để tìm được dấu vết. Thấy chú thích các loại áo giáp vũ khí này đều có trọng lượng từ 15 kg trở lên, Trương Thác thiết tưởng một chút, mặc dù mình cũng có thể mang theo thứ nặng như vậy để hành quân, nhưng nếu là thời cổ đại thì lại là việc mà tất cả các binh lính đều có thể làm được.

 

Phần tử bạo lực Hàn Ôn Nhu cũng biểu hiện hứng thú với các loại vũ khí này, cùng Trương Thác ở đây cũng không thấy nhàm chán, thậm chí còn nhiệt tình với một số thứ hơn cả Trương Thác. Hai người đang xem hăng say thì điện thoại của Hàn Ôn Nhu reo lên. Cô nghe máy, sau đó sắc mặt khó coi nói với Trương Thác: “Vừa rồi đội trưởng Tôn gọi điện thoại tới, nói bí thư Đại Hải kêu chúng ta qua đó một chuyến!

 

Trương Thác và Hàn Ôn Nhu rời khỏi nhà bảo tàng, đến khách sạn quốc tế Đô Thành, thấy đám đội trưởng Tôn cũng đứng ở cửa khách sạn. Nữ đội viên thấy Hàn Ôn Nhu thì lập tức đi lên, khẩn trương nói: “Hàn Ôn Nhu, chuyện lần này khó xử lý rồi. Nghe nói bố của Hạ Tấn Dương cũng tới, chuyên môn gây áp lực cho bí thư Ấn, nếu không được thì cậu kêu bạn trai cậu đi trước đi!

 

“Đúng” Đội trưởng Tôn cũng tiến lên nói: “Hàn Ôn Nhu, dù gì đi nữa chúng ta cũng là thành viên dự bị của Lưỡi Đao, bí thư Ấn sẽ không làm gì chúng ta, cùng lắm là răn dạy một trận, còn chưa biết có xử phạt hay không đâu. Nhưng bạn trai cô thì…” Nói tới đây, đội trưởng Tôn nhìn Trương Thác.

 

Trương Thác thản nhiên đứng tại chỗ. Hàn Ôn Nhu lắc đầu: “Không sao đâu, Trương Thác có thể xử lý được.

 

Chúng ta lên trước rồi tính sau!

 

Lúc đi, Hàn Ôn Nhu cũng rất lo lắng chuyện này, hơn nữa đề nghị Trương Thác đừng đi cùng. Có điều Trương Thác bảo không cần quan tâm, nếu bí thư Đại Hải mà chọc giận anh thì cũng đừng làm chức này nữa. Thấy Trương Thác tràn đầy tin tưởng, Hàn Ôn Nhu cũng không nói thêm gì. Đội trưởng Tôn và nữ đội viên nghe Hàn Ôn Nhu nói vậy thì đều thở dài.

 

“Hàn Ôn Nhu, chuyện này đội trưởng Kim đã báo cáo với cấp trên, cấp trên sẽ xử lý. Lát nữa đi lên, cô đừng xúc động. Nếu chống đối bí thư Ấn thì không phải là chuyện nhỏ đâu” Đội trưởng Tôn nhắc nhở.

 

 

Ấn Quang Tuấn bất mãn nhìn nhóm đội trưởng Tôn. Đội trưởng Tôn cười khổ, không nói gì. Ấn Quang Tuấn uống một ngụm trà, tựa lưng vào ghế nói: “Nói đi, ai ra tay?!

 

Đội trưởng Tôn cúi đầu không lên tiếng.

Con Rể Quyền QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân… Chương 565: “Nói cho tôi, chuyện của Hạ Tấn Dương rốt cuộc là sao hả?” Ông Bình vừa bắt máy thì giọng nói phẫn nộ của Ấn Quang Tuấn vang lên: “Tôi cho cậu nửa tiếng, kêu các thành viên của tiểu đội Lưỡi Đao kia đến khách sạn ngay lập tức! Tôi gửi địa chỉ cho cậu, tôi cần một lời giải thích hợp lý!! “Bí thư, chuyện này…” Ông Bình lộ vẻ khó xử, đang định nói chuyện thì điện thoại bị cúp máy. “Sao thế?” Chúc Nguyên Cửu ngồi trên ghế uống trà, hỏi. Thấy ông cụ Chúc chủ động bắt chuyện, ông Bình không dám không nói, cẩn thận đáp: “Bí thư đã về, chính là chuyện hôm qua, ông ấy kêu tôi qua đó ngay bây giờ! “Đã về?” Chúc Nguyên Cửu bất mãn: “Đang họp ở thủ đô, nói về là vê ngay ư? Cậu ta muốn làm gì?! Ông Bình thấy ông cụ Chúc nổi giận thì vội cúi đâu, không dám lên tiếng. Chúc Nguyên Cửu hừ lạnh, đứng dậy phủi vạt áo, nói: “Đi thôi, chúng ta cùng đi.! Ông Bình kích động gật đầu. Hàn Ôn Nhu đang đi theo Trương Thác dạo một nhà bảo tàng Đại Hải. Mục tiêu của Trương Thác là các loại áo giáp, vũ khí thời cổ đại. Trương Thác muốn thông qua đồ vật là người thời xưa sử dụng để tìm được dấu vết. Thấy chú thích các loại áo giáp vũ khí này đều có trọng lượng từ 15 kg trở lên, Trương Thác thiết tưởng một chút, mặc dù mình cũng có thể mang theo thứ nặng như vậy để hành quân, nhưng nếu là thời cổ đại thì lại là việc mà tất cả các binh lính đều có thể làm được. Phần tử bạo lực Hàn Ôn Nhu cũng biểu hiện hứng thú với các loại vũ khí này, cùng Trương Thác ở đây cũng không thấy nhàm chán, thậm chí còn nhiệt tình với một số thứ hơn cả Trương Thác. Hai người đang xem hăng say thì điện thoại của Hàn Ôn Nhu reo lên. Cô nghe máy, sau đó sắc mặt khó coi nói với Trương Thác: “Vừa rồi đội trưởng Tôn gọi điện thoại tới, nói bí thư Đại Hải kêu chúng ta qua đó một chuyến! Trương Thác và Hàn Ôn Nhu rời khỏi nhà bảo tàng, đến khách sạn quốc tế Đô Thành, thấy đám đội trưởng Tôn cũng đứng ở cửa khách sạn. Nữ đội viên thấy Hàn Ôn Nhu thì lập tức đi lên, khẩn trương nói: “Hàn Ôn Nhu, chuyện lần này khó xử lý rồi. Nghe nói bố của Hạ Tấn Dương cũng tới, chuyên môn gây áp lực cho bí thư Ấn, nếu không được thì cậu kêu bạn trai cậu đi trước đi! “Đúng” Đội trưởng Tôn cũng tiến lên nói: “Hàn Ôn Nhu, dù gì đi nữa chúng ta cũng là thành viên dự bị của Lưỡi Đao, bí thư Ấn sẽ không làm gì chúng ta, cùng lắm là răn dạy một trận, còn chưa biết có xử phạt hay không đâu. Nhưng bạn trai cô thì…” Nói tới đây, đội trưởng Tôn nhìn Trương Thác. Trương Thác thản nhiên đứng tại chỗ. Hàn Ôn Nhu lắc đầu: “Không sao đâu, Trương Thác có thể xử lý được. Chúng ta lên trước rồi tính sau! Lúc đi, Hàn Ôn Nhu cũng rất lo lắng chuyện này, hơn nữa đề nghị Trương Thác đừng đi cùng. Có điều Trương Thác bảo không cần quan tâm, nếu bí thư Đại Hải mà chọc giận anh thì cũng đừng làm chức này nữa. Thấy Trương Thác tràn đầy tin tưởng, Hàn Ôn Nhu cũng không nói thêm gì. Đội trưởng Tôn và nữ đội viên nghe Hàn Ôn Nhu nói vậy thì đều thở dài. “Hàn Ôn Nhu, chuyện này đội trưởng Kim đã báo cáo với cấp trên, cấp trên sẽ xử lý. Lát nữa đi lên, cô đừng xúc động. Nếu chống đối bí thư Ấn thì không phải là chuyện nhỏ đâu” Đội trưởng Tôn nhắc nhở.  Ấn Quang Tuấn bất mãn nhìn nhóm đội trưởng Tôn. Đội trưởng Tôn cười khổ, không nói gì. Ấn Quang Tuấn uống một ngụm trà, tựa lưng vào ghế nói: “Nói đi, ai ra tay?! Đội trưởng Tôn cúi đầu không lên tiếng.

Chương 565