Tái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân…
Chương 652
Con Rể Quyền QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân… Chương 652: Nhìn khối đá trên sân khấu, Trương Thác vừa định lên tiếng trả giá, liền nghe thấy một giọng nói vang lên từ lầu hai. “Một trăm năm mươi triệu.” Một trăm năm mươi triệu? Tiếng trả giá phát ra từ tầng hai khiến tất cả khách hàng có mặt ở hội trường vô cùng náo loạn. Một cục đá như vậy mà lại trả một trăm năm mươi triệu? Điên rồi à! Cơn sốc khi có một người ở lầu hai trả một trăm năm mươi triệu chưa qua đi, thì một giọng nói khác vang lên ở sảnh tầng một. “Ba trăm triệu.” Ngay khi âm thanh này vang lên, mọi người trong hội trường đều nhìn về phía người nói. Trương Mỹ kinh ngạc nhìn Trương Thác: “Anh rể, anh định bỏ ra ba trăm triệu để mua viên đá này sao?” “Ừ” Trương Thác gật đầu: “Nhưng anh dự đoán viên đá này sẽ không dừng lại ở mức giá ba trăm triệu” Trương Thác đã từng lăn lộn biết bao cuộc đổ đá ở tỉnh Vân Điền, biết rằng một số người để có được bảo vật, không tiếc bỏ ra một số tiền lớn để có được sao vây quanh mặt trăng. Người lúc nãy trả một trăm năm mươi triệu ấy, có lẽ chính là người như vậy. Ban Hoành Khải nhếch khóe miệng, không chút ngượng ngùng nói: “Não tàn. Bỏ ra ba trăm triệu để mua một món đồ bỏ đi như vậy mà còn dám lên mặt dạy đời người khác?” Trương Thác phớt lờ lười nói đâm chọc của Ban Hoành Khải, sau này anh phải dạy dỗ anh ta tốt hơn mới được, còn bây giờ, toàn bộ sự chú ý của Trương Thác đều đặt ở trên viên đá trên sân khấu. Sau khi Trương Thác trả giá ba trăm triệu, người ở lâu hai trầm mặc vài giây rồi nói: “Sáu trăm triệu” “Sáu trăm triệu” Người dưới lầu há to miệng. Đây không phải là điên rồi sao? Bỏ ra sáu trăm triệu để mua một cục đá như vậy sao? “Một tỷ rưỡi” Trương Thác nhẹ giọng nói. Một viên đá có giá khởi điểm là ba triệu, vậy mà giờ đây giá đã tăng lên đến một tỷ rưỡi chỉ trong bốn lần trả giá. Tất cả mọi người đều cảm thấy, não của họ dường như không thể load nổi chuyện gì đang xảy ra nữa. Bọn họ vốn tưởng rằng bọn họ đã bước vào hàng ngũ nhà giàu rồi, nhưng bây giờ mới nhận ra, bản thân chỉ là một tên nghèo kiết xác mà thôi. “Một tỷ rưỡi? Anh có nhiều tiền như vậy sao? Cứ tùy tiện trả giá như vậy sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đấy” Ban Hoành Khải khinh thường liếc nhìn Trương Thác. Anh ta trông thấy bộ quần áo Trương Thác đang mặc trên người không có chỗ nào giống với một người có một tỷ rưỡi cả. Bố của Trương Mỹ nghe thấy Trương Thác hét giá một tỷ rưỡi, liền nhìn anh vài lần. “Ba tỷ” Người đàn ông trên tầng hai lại tả giá, đồng thời nói: “Người anh em, chỉ là một viên đá mà thôi, mọi người đều ham thích cái đẹp, có cần phải đấu đến mức người sống ta chết như vậy không?”
Chương 652:
Nhìn khối đá trên sân khấu, Trương Thác vừa định lên tiếng trả giá, liền nghe thấy một giọng nói vang lên từ lầu hai.
“Một trăm năm mươi triệu.”
Một trăm năm mươi triệu?
Tiếng trả giá phát ra từ tầng hai khiến tất cả khách hàng có mặt ở hội trường vô cùng náo loạn.
Một cục đá như vậy mà lại trả một trăm năm mươi triệu?
Điên rồi à!
Cơn sốc khi có một người ở lầu hai trả một trăm năm mươi triệu chưa qua đi, thì một giọng nói khác vang lên ở sảnh tầng một.
“Ba trăm triệu.”
Ngay khi âm thanh này vang lên, mọi người trong hội trường đều nhìn về phía người nói.
Trương Mỹ kinh ngạc nhìn Trương Thác: “Anh rể, anh định bỏ ra ba trăm triệu để mua viên đá này sao?”
“Ừ”
Trương Thác gật đầu: “Nhưng anh dự đoán viên đá này sẽ không dừng lại ở mức giá ba trăm triệu”
Trương Thác đã từng lăn lộn biết bao cuộc đổ đá ở tỉnh Vân Điền, biết rằng một số người để có được bảo vật, không tiếc bỏ ra một số tiền lớn để có được sao vây quanh mặt trăng. Người lúc nãy trả một trăm năm mươi triệu ấy, có lẽ chính là người như vậy.
Ban Hoành Khải nhếch khóe miệng, không chút ngượng ngùng nói: “Não tàn. Bỏ ra ba trăm triệu để mua một món đồ bỏ đi như vậy mà còn dám lên mặt dạy đời người khác?”
Trương Thác phớt lờ lười nói đâm chọc của Ban Hoành Khải, sau này anh phải dạy dỗ anh ta tốt hơn mới được, còn bây giờ, toàn bộ sự chú ý của Trương Thác đều đặt ở trên viên đá trên sân khấu.
Sau khi Trương Thác trả giá ba trăm triệu, người ở lâu hai trầm mặc vài giây rồi nói: “Sáu trăm triệu”
“Sáu trăm triệu” Người dưới lầu há to miệng.
Đây không phải là điên rồi sao?
Bỏ ra sáu trăm triệu để mua một cục đá như vậy sao?
“Một tỷ rưỡi” Trương Thác nhẹ giọng nói.
Một viên đá có giá khởi điểm là ba triệu, vậy mà giờ đây giá đã tăng lên đến một tỷ rưỡi chỉ trong bốn lần trả giá.
Tất cả mọi người đều cảm thấy, não của họ dường như không thể load nổi chuyện gì đang xảy ra nữa. Bọn họ vốn tưởng rằng bọn họ đã bước vào hàng ngũ nhà giàu rồi, nhưng bây giờ mới nhận ra, bản thân chỉ là một tên nghèo kiết xác mà thôi.
“Một tỷ rưỡi? Anh có nhiều tiền như vậy sao? Cứ tùy tiện trả giá như vậy sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đấy”
Ban Hoành Khải khinh thường liếc nhìn Trương Thác.
Anh ta trông thấy bộ quần áo Trương Thác đang mặc trên người không có chỗ nào giống với một người có một tỷ rưỡi cả.
Bố của Trương Mỹ nghe thấy Trương Thác hét giá một tỷ rưỡi, liền nhìn anh vài lần.
“Ba tỷ”
Người đàn ông trên tầng hai lại tả giá, đồng thời nói: “Người anh em, chỉ là một viên đá mà thôi, mọi người đều ham thích cái đẹp, có cần phải đấu đến mức người sống ta chết như vậy không?”
Con Rể Quyền QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân… Chương 652: Nhìn khối đá trên sân khấu, Trương Thác vừa định lên tiếng trả giá, liền nghe thấy một giọng nói vang lên từ lầu hai. “Một trăm năm mươi triệu.” Một trăm năm mươi triệu? Tiếng trả giá phát ra từ tầng hai khiến tất cả khách hàng có mặt ở hội trường vô cùng náo loạn. Một cục đá như vậy mà lại trả một trăm năm mươi triệu? Điên rồi à! Cơn sốc khi có một người ở lầu hai trả một trăm năm mươi triệu chưa qua đi, thì một giọng nói khác vang lên ở sảnh tầng một. “Ba trăm triệu.” Ngay khi âm thanh này vang lên, mọi người trong hội trường đều nhìn về phía người nói. Trương Mỹ kinh ngạc nhìn Trương Thác: “Anh rể, anh định bỏ ra ba trăm triệu để mua viên đá này sao?” “Ừ” Trương Thác gật đầu: “Nhưng anh dự đoán viên đá này sẽ không dừng lại ở mức giá ba trăm triệu” Trương Thác đã từng lăn lộn biết bao cuộc đổ đá ở tỉnh Vân Điền, biết rằng một số người để có được bảo vật, không tiếc bỏ ra một số tiền lớn để có được sao vây quanh mặt trăng. Người lúc nãy trả một trăm năm mươi triệu ấy, có lẽ chính là người như vậy. Ban Hoành Khải nhếch khóe miệng, không chút ngượng ngùng nói: “Não tàn. Bỏ ra ba trăm triệu để mua một món đồ bỏ đi như vậy mà còn dám lên mặt dạy đời người khác?” Trương Thác phớt lờ lười nói đâm chọc của Ban Hoành Khải, sau này anh phải dạy dỗ anh ta tốt hơn mới được, còn bây giờ, toàn bộ sự chú ý của Trương Thác đều đặt ở trên viên đá trên sân khấu. Sau khi Trương Thác trả giá ba trăm triệu, người ở lâu hai trầm mặc vài giây rồi nói: “Sáu trăm triệu” “Sáu trăm triệu” Người dưới lầu há to miệng. Đây không phải là điên rồi sao? Bỏ ra sáu trăm triệu để mua một cục đá như vậy sao? “Một tỷ rưỡi” Trương Thác nhẹ giọng nói. Một viên đá có giá khởi điểm là ba triệu, vậy mà giờ đây giá đã tăng lên đến một tỷ rưỡi chỉ trong bốn lần trả giá. Tất cả mọi người đều cảm thấy, não của họ dường như không thể load nổi chuyện gì đang xảy ra nữa. Bọn họ vốn tưởng rằng bọn họ đã bước vào hàng ngũ nhà giàu rồi, nhưng bây giờ mới nhận ra, bản thân chỉ là một tên nghèo kiết xác mà thôi. “Một tỷ rưỡi? Anh có nhiều tiền như vậy sao? Cứ tùy tiện trả giá như vậy sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đấy” Ban Hoành Khải khinh thường liếc nhìn Trương Thác. Anh ta trông thấy bộ quần áo Trương Thác đang mặc trên người không có chỗ nào giống với một người có một tỷ rưỡi cả. Bố của Trương Mỹ nghe thấy Trương Thác hét giá một tỷ rưỡi, liền nhìn anh vài lần. “Ba tỷ” Người đàn ông trên tầng hai lại tả giá, đồng thời nói: “Người anh em, chỉ là một viên đá mà thôi, mọi người đều ham thích cái đẹp, có cần phải đấu đến mức người sống ta chết như vậy không?”