Tái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân…
Chương 670
Con Rể Quyền QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân… Chương 670: “Ừ, anh bị tình nghi giết người, đợi lát nữa ấn dấu vân tay đi” Người cảnh sát tùy ý ghi chép một chút, lấy một mực đóng dấu, ấn ngón tay Trương Thác bị còng trên ghế vào. Bên ngoài phòng thẩm vấn, một người đàn ông trung niên ăn mặc giản dị, ngoài năm mươi tuổi đẩy cửa phòng thẩm vấn bước vào. Người đàn ông trung niên liếc mắt nhìn Trương Thác bị còng vào ghế ngồi, hỏi viê Viên cảnh sát liếc nhìn người đàn ông trung niên, đứng dậy nhanh chóng nói: “Vậy…” Cảnh sát chưa kịp nói xong đã bị người đàn ông trung niên đã nhìn chằm chằm. Cảnh sát nhanh chóng cúi đầu: “Anh Vương, anh ta không nhận tội.” “Không nhận tội?” Người đàn ông trung niên mỉm cười: “Vậy lấy chứng cứ ra, cho người tới xét xử. Chứng cứ xác thực, không lo cậu ta không khai.” “Ừ” Cảnh sát gật đầu nhanh chóng chạy ra ngoài. Dưới ánh đèn mờ ảo, người đàn ông trung niên nhìn Trương Thác: “Cậu đã bị kết tội giết người, nhận tội đi, nhận sớm một chút sẽ bớt tộ Trương Thác ngồi đó không nói lời nào. “Người tính tình bướng bỉnh tôi đã gặp nhiều rồi, ngược lại tôi muốn nhìn một chút, xem cậu có thể cứng đầu đến mức nào” Thấy Trương Thác im lặng, người đàn ông trung niên hừ lạnh, phất tay áo, bước ra khỏi phòng thẩm vấn. Ngay bên ngoài nhánh rẽ trên quốc lộ, có một chiếc Mercedes màu đen đang đậu, bên trong có ba người. Sau khi rời khỏi phòng thẩm vấn, người đàn ông trung niên mặc thường phục bước ra khỏi cửa văn phòng chỉ nhánh, đến chiếc Mercedes Benz với vẻ mặt kính cẩn: “Cậu Kha, cô Trình, cậu Trịnh” Ngồi trên xe là ba người Kha Khương Bân, Trịnh Sâm và Trình Giai Hạ. Hôm đó, Kha Khương Bân nói với Trịnh Sâm Trương Thác sẽ ra tay với người nhà họ Trình, mà cụ thể là Trình Giai Hạ, người vừa du học trở về. “Người ở đâu?” Kha Khương Bân đang ngồi ở ghế lái hỏi. “Bên trong” Người đàn ông trung niên cung kính đáp. “Được” Kha Khương Bân hài lòng gật đầu: “Những chuyện cần giao phó, tôi đã giao phó cho anh cả rồi. Ở trại tạm giam, tôi đã đánh tiếng trước, tối hôm nay sẽ để cho anh ta nhận tội, mặc kệ anh dùng biện pháp gì, trước khi trời sáng phải đưa anh ta đến trại tạm giam giam lại, hiểu chưa?” “Hiểu, hiểu” Người đàn ông trung niên gật đầu lia lịa. “Được rồi, mọi việc xử lý đẹp một chút, không thiếu lợi ích cho anh” Kha Khương Bân lấy ra một cái túi giấy đưa cho người đàn ông trung niên. Trong mắt người đàn ông trung niên lộ ra vẻ vui mừng, nhanh chóng cầm lấy túi giấy kraft, không cần nhìn, chỉ cần chạm vào là biết bên trong có ít nhất 3 tỉ. “Đây chỉ là tiền đặt cọc. Sau khi xử lý xong, tôi sẽ lại đưa cho anh gấp mười lần. Đừng để tôi thất vọng:’ Kha Khương Bân nhẹ giọng nói. “Nhất định, nhất định” Người đàn ông trung niên liên tục gật đầu: “Chỉ là Cậu Khương, còn một chuyện, người đó…” Người đàn ông trung niên nói đến đây, muốn nói rồi lại thôi. Kha Khương Bân quay đầu liếc nhìn Trịnh Sâm đang ngồi ở hàng ghế sau. Trịnh Sâm trừng mắt nhìn người đàn ông trung niên rồi gầm gừ: “Có hiểu quy củ không vậy?”
Chương 670:
“Ừ, anh bị tình nghi giết người, đợi lát nữa ấn dấu vân tay đi” Người cảnh sát tùy ý ghi chép một chút, lấy một mực đóng dấu, ấn ngón tay Trương Thác bị còng trên ghế vào.
Bên ngoài phòng thẩm vấn, một người đàn ông trung niên ăn mặc giản dị, ngoài năm mươi tuổi đẩy cửa phòng thẩm vấn bước vào.
Người đàn ông trung niên liếc mắt nhìn Trương Thác bị còng vào ghế ngồi, hỏi viê Viên cảnh sát liếc nhìn người đàn ông trung niên, đứng dậy nhanh chóng nói: “Vậy…”
Cảnh sát chưa kịp nói xong đã bị người đàn ông trung niên đã nhìn chằm chằm.
Cảnh sát nhanh chóng cúi đầu: “Anh Vương, anh ta không nhận tội.”
“Không nhận tội?”
Người đàn ông trung niên mỉm cười: “Vậy lấy chứng cứ ra, cho người tới xét xử. Chứng cứ xác thực, không lo cậu ta không khai.”
“Ừ” Cảnh sát gật đầu nhanh chóng chạy ra ngoài.
Dưới ánh đèn mờ ảo, người đàn ông trung niên nhìn Trương Thác: “Cậu đã bị kết tội giết người, nhận tội đi, nhận sớm một chút sẽ bớt tộ Trương Thác ngồi đó không nói lời nào.
“Người tính tình bướng bỉnh tôi đã gặp nhiều rồi, ngược lại tôi muốn nhìn một chút, xem cậu có thể cứng đầu đến mức nào” Thấy Trương Thác im lặng, người đàn ông trung niên hừ lạnh, phất tay áo, bước ra khỏi phòng thẩm vấn.
Ngay bên ngoài nhánh rẽ trên quốc lộ, có một chiếc Mercedes màu đen đang đậu, bên trong có ba người.
Sau khi rời khỏi phòng thẩm vấn, người đàn ông trung niên mặc thường phục bước ra khỏi cửa văn phòng chỉ nhánh, đến chiếc Mercedes Benz với vẻ mặt kính cẩn: “Cậu Kha, cô Trình, cậu Trịnh”
Ngồi trên xe là ba người Kha Khương Bân, Trịnh Sâm và Trình Giai Hạ.
Hôm đó, Kha Khương Bân nói với Trịnh Sâm Trương Thác sẽ ra tay với người nhà họ Trình, mà cụ thể là Trình Giai Hạ, người vừa du học trở về.
“Người ở đâu?” Kha Khương Bân đang ngồi ở ghế lái hỏi.
“Bên trong” Người đàn ông trung niên cung kính đáp.
“Được”
Kha Khương Bân hài lòng gật đầu: “Những chuyện cần giao phó, tôi đã giao phó cho anh cả rồi. Ở trại tạm giam, tôi đã đánh tiếng trước, tối hôm nay sẽ để cho anh ta nhận tội, mặc kệ anh dùng biện pháp gì, trước khi trời sáng phải đưa anh ta đến trại tạm giam giam lại, hiểu chưa?”
“Hiểu, hiểu” Người đàn ông trung niên gật đầu lia lịa.
“Được rồi, mọi việc xử lý đẹp một chút, không thiếu lợi ích cho anh” Kha Khương Bân lấy ra một cái túi giấy đưa cho người đàn ông trung niên.
Trong mắt người đàn ông trung niên lộ ra vẻ vui mừng, nhanh chóng cầm lấy túi giấy kraft, không cần nhìn, chỉ cần chạm vào là biết bên trong có ít nhất 3 tỉ.
“Đây chỉ là tiền đặt cọc. Sau khi xử lý xong, tôi sẽ lại đưa cho anh gấp mười lần. Đừng để tôi thất vọng:’ Kha Khương Bân nhẹ giọng nói.
“Nhất định, nhất định”
Người đàn ông trung niên liên tục gật đầu: “Chỉ là Cậu Khương, còn một chuyện, người đó…”
Người đàn ông trung niên nói đến đây, muốn nói rồi lại thôi.
Kha Khương Bân quay đầu liếc nhìn Trịnh Sâm đang ngồi ở hàng ghế sau.
Trịnh Sâm trừng mắt nhìn người đàn ông trung niên rồi gầm gừ: “Có hiểu quy củ không vậy?”
Con Rể Quyền QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân… Chương 670: “Ừ, anh bị tình nghi giết người, đợi lát nữa ấn dấu vân tay đi” Người cảnh sát tùy ý ghi chép một chút, lấy một mực đóng dấu, ấn ngón tay Trương Thác bị còng trên ghế vào. Bên ngoài phòng thẩm vấn, một người đàn ông trung niên ăn mặc giản dị, ngoài năm mươi tuổi đẩy cửa phòng thẩm vấn bước vào. Người đàn ông trung niên liếc mắt nhìn Trương Thác bị còng vào ghế ngồi, hỏi viê Viên cảnh sát liếc nhìn người đàn ông trung niên, đứng dậy nhanh chóng nói: “Vậy…” Cảnh sát chưa kịp nói xong đã bị người đàn ông trung niên đã nhìn chằm chằm. Cảnh sát nhanh chóng cúi đầu: “Anh Vương, anh ta không nhận tội.” “Không nhận tội?” Người đàn ông trung niên mỉm cười: “Vậy lấy chứng cứ ra, cho người tới xét xử. Chứng cứ xác thực, không lo cậu ta không khai.” “Ừ” Cảnh sát gật đầu nhanh chóng chạy ra ngoài. Dưới ánh đèn mờ ảo, người đàn ông trung niên nhìn Trương Thác: “Cậu đã bị kết tội giết người, nhận tội đi, nhận sớm một chút sẽ bớt tộ Trương Thác ngồi đó không nói lời nào. “Người tính tình bướng bỉnh tôi đã gặp nhiều rồi, ngược lại tôi muốn nhìn một chút, xem cậu có thể cứng đầu đến mức nào” Thấy Trương Thác im lặng, người đàn ông trung niên hừ lạnh, phất tay áo, bước ra khỏi phòng thẩm vấn. Ngay bên ngoài nhánh rẽ trên quốc lộ, có một chiếc Mercedes màu đen đang đậu, bên trong có ba người. Sau khi rời khỏi phòng thẩm vấn, người đàn ông trung niên mặc thường phục bước ra khỏi cửa văn phòng chỉ nhánh, đến chiếc Mercedes Benz với vẻ mặt kính cẩn: “Cậu Kha, cô Trình, cậu Trịnh” Ngồi trên xe là ba người Kha Khương Bân, Trịnh Sâm và Trình Giai Hạ. Hôm đó, Kha Khương Bân nói với Trịnh Sâm Trương Thác sẽ ra tay với người nhà họ Trình, mà cụ thể là Trình Giai Hạ, người vừa du học trở về. “Người ở đâu?” Kha Khương Bân đang ngồi ở ghế lái hỏi. “Bên trong” Người đàn ông trung niên cung kính đáp. “Được” Kha Khương Bân hài lòng gật đầu: “Những chuyện cần giao phó, tôi đã giao phó cho anh cả rồi. Ở trại tạm giam, tôi đã đánh tiếng trước, tối hôm nay sẽ để cho anh ta nhận tội, mặc kệ anh dùng biện pháp gì, trước khi trời sáng phải đưa anh ta đến trại tạm giam giam lại, hiểu chưa?” “Hiểu, hiểu” Người đàn ông trung niên gật đầu lia lịa. “Được rồi, mọi việc xử lý đẹp một chút, không thiếu lợi ích cho anh” Kha Khương Bân lấy ra một cái túi giấy đưa cho người đàn ông trung niên. Trong mắt người đàn ông trung niên lộ ra vẻ vui mừng, nhanh chóng cầm lấy túi giấy kraft, không cần nhìn, chỉ cần chạm vào là biết bên trong có ít nhất 3 tỉ. “Đây chỉ là tiền đặt cọc. Sau khi xử lý xong, tôi sẽ lại đưa cho anh gấp mười lần. Đừng để tôi thất vọng:’ Kha Khương Bân nhẹ giọng nói. “Nhất định, nhất định” Người đàn ông trung niên liên tục gật đầu: “Chỉ là Cậu Khương, còn một chuyện, người đó…” Người đàn ông trung niên nói đến đây, muốn nói rồi lại thôi. Kha Khương Bân quay đầu liếc nhìn Trịnh Sâm đang ngồi ở hàng ghế sau. Trịnh Sâm trừng mắt nhìn người đàn ông trung niên rồi gầm gừ: “Có hiểu quy củ không vậy?”