Tái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân…
Chương 684
Con Rể Quyền QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân… Chương 684: “Vợ ơi, em làm sao vậy?” Trương Thác lo lắng hỏi. “Hả?” Lâm Ngữ Lam giống như bị giật mình vậy, sau đó vội vàng lắc đầu: “Không sao, không sao mà” Trương Thác kỳ lạ nhìn Lâm Ngữ Lam, đây sao có thể là dáng vẻ không có chuyện gì chứ, chỉ là Lâm Ngữ Lam không muốn nói, anh cũng không hỏi nhiều. Đợi khi về đến nhà, đã là tối đêm, mấy người tắm rửa xong thì đi nghỉ ngơi sớm. Trương Thác nằm trên giường, nhớ lại biểu hiện vừa rồi của Lâm Ngữ Lam, cảm thấy Lâm Ngữ Lam có tâm sự rất nặng. Ném điện thoại sang một bên, Trương Thác nhắm mắt, cơn buồn ngủ dần dần kéo đến, khi Trương Thác sắp ngủ thì điện thoại đột nhiên vang lên. Trương Thác tiện tay lấy điện thoại, nhìn tin nhắn Bạch Trình gửi tới. “Đại ca, đã nghiên cứu được đồ đấy rồi, có tính đột phá chắc anh phải đích thân đến Sơn Thành một Trương Thác im lặng mấy giây, gửi một tin nhắn lại cho. Bạch Trình. “Đặt vé máy bay đến Sơn Thành vào sáng mai cho tôi.” Sáng hôm sau, Trương Thác dạy sớm, sau khi chuẩn bị xong bữa sáng, đợi Lâm Ngữ Lam. “Vợ ơi, ăn sáng thôi.” Sau khi Trương Thác nhìn thấy Lâm Ngữ Lam đi từ phòng ngủ ra, chào hỏi một tiếng. “Ừm” Lâm Ngữ Lam gật đầu, rõ ràng rất mất tự nhiên ngồi xuống bàn ăn, sau đó ánh mắt có chút ngẩn ra nhìn đồ ăn sáng trước mặt. “Vợ ơi, em thật sự không sao chứ?” Trương Thác giơ tay quơ quơ trước mặt Lâm Ngữ Lam. Lâm Ngữ Lam vẫn ngồi ở đó, giống như không nhìn thấy Vậy. “Vợ ơi?” Trương Thác lại quơ tay thêm lần nữa. “Hả? Sao vậy?” Toàn thân Lâm Ngữ Lam đột nhiên chấn động. Trương Thác nhíu mày, sau khi im lặng vài giây, lắc đầu: “Không sao, anh chỉ muốn nói với em, hôm nay anh có chút việc, phải đi Sơn Thành một chuyến, chắc phải mấy ngày nữa mới quay về.” Lâm Ngữ Lam gật đầu: “Ồ, được, anh đi đi, mấy giờ máy bay bay?” “Mười rưỡi, anh ăn xong thì đến sân bay” “Ừ, chú ý an toàn” Sau khi ăn sáng xong, Trương Thác thu dọn bát đĩa, rời khỏi nhà. Lâm Ngữ Lam nhìn về phía sân, ngẩn ra. “Cô Lâm, cô vẫn còn nghĩ về chuyện tối qua sao?” Tô My đứng sau Lâm Ngữ Lam: “Thật ra, cô không cần phải tự trách mình như vậy, chuyện này đối với anh Trương mà nói, là chuyện xấu, cũng là chuyện tốt.” “Chuyện tốt?” Lâm Ngữ Lam nghỉ hoặc quay người. Tô My gật đầu: “Đúng vậy, là chuyện tốt. Cô Lâm, sau này cô phải thừa kế vị trí gia chủ nhà họ Lâm, đây là tâm nguyện cuối cùng trước khi ông cụ mất, cũng là sứ mệnh cả đời này của cô. Cô biết tại sao những gia tộc luôn không để người ngoài biết không?” Lâm Ngữ Lam lắc đầu.
Chương 684:
“Vợ ơi, em làm sao vậy?” Trương Thác lo lắng hỏi.
“Hả?”
Lâm Ngữ Lam giống như bị giật mình vậy, sau đó vội vàng lắc đầu: “Không sao, không sao mà”
Trương Thác kỳ lạ nhìn Lâm Ngữ Lam, đây sao có thể là dáng vẻ không có chuyện gì chứ, chỉ là Lâm Ngữ Lam không muốn nói, anh cũng không hỏi nhiều.
Đợi khi về đến nhà, đã là tối đêm, mấy người tắm rửa xong thì đi nghỉ ngơi sớm.
Trương Thác nằm trên giường, nhớ lại biểu hiện vừa rồi của Lâm Ngữ Lam, cảm thấy Lâm Ngữ Lam có tâm sự rất nặng.
Ném điện thoại sang một bên, Trương Thác nhắm mắt, cơn buồn ngủ dần dần kéo đến, khi Trương Thác sắp ngủ thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Trương Thác tiện tay lấy điện thoại, nhìn tin nhắn Bạch Trình gửi tới.
“Đại ca, đã nghiên cứu được đồ đấy rồi, có tính đột phá chắc anh phải đích thân đến Sơn Thành một Trương Thác im lặng mấy giây, gửi một tin nhắn lại cho.
Bạch Trình.
“Đặt vé máy bay đến Sơn Thành vào sáng mai cho tôi.”
Sáng hôm sau, Trương Thác dạy sớm, sau khi chuẩn bị xong bữa sáng, đợi Lâm Ngữ Lam.
“Vợ ơi, ăn sáng thôi.”
Sau khi Trương Thác nhìn thấy Lâm Ngữ Lam đi từ phòng ngủ ra, chào hỏi một tiếng.
“Ừm” Lâm Ngữ Lam gật đầu, rõ ràng rất mất tự nhiên ngồi xuống bàn ăn, sau đó ánh mắt có chút ngẩn ra nhìn đồ ăn sáng trước mặt.
“Vợ ơi, em thật sự không sao chứ?” Trương Thác giơ tay quơ quơ trước mặt Lâm Ngữ Lam.
Lâm Ngữ Lam vẫn ngồi ở đó, giống như không nhìn thấy Vậy.
“Vợ ơi?” Trương Thác lại quơ tay thêm lần nữa.
“Hả? Sao vậy?” Toàn thân Lâm Ngữ Lam đột nhiên chấn động.
Trương Thác nhíu mày, sau khi im lặng vài giây, lắc đầu: “Không sao, anh chỉ muốn nói với em, hôm nay anh có chút việc, phải đi Sơn Thành một chuyến, chắc phải mấy ngày nữa mới quay về.”
Lâm Ngữ Lam gật đầu: “Ồ, được, anh đi đi, mấy giờ máy bay bay?”
“Mười rưỡi, anh ăn xong thì đến sân bay”
“Ừ, chú ý an toàn”
Sau khi ăn sáng xong, Trương Thác thu dọn bát đĩa, rời khỏi nhà.
Lâm Ngữ Lam nhìn về phía sân, ngẩn ra.
“Cô Lâm, cô vẫn còn nghĩ về chuyện tối qua sao?”
Tô My đứng sau Lâm Ngữ Lam: “Thật ra, cô không cần phải tự trách mình như vậy, chuyện này đối với anh Trương mà nói, là chuyện xấu, cũng là chuyện tốt.”
“Chuyện tốt?” Lâm Ngữ Lam nghỉ hoặc quay người.
Tô My gật đầu: “Đúng vậy, là chuyện tốt. Cô Lâm, sau này cô phải thừa kế vị trí gia chủ nhà họ Lâm, đây là tâm nguyện cuối cùng trước khi ông cụ mất, cũng là sứ mệnh cả đời này của cô. Cô biết tại sao những gia tộc luôn không để người ngoài biết không?”
Lâm Ngữ Lam lắc đầu.
Con Rể Quyền QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân… Chương 684: “Vợ ơi, em làm sao vậy?” Trương Thác lo lắng hỏi. “Hả?” Lâm Ngữ Lam giống như bị giật mình vậy, sau đó vội vàng lắc đầu: “Không sao, không sao mà” Trương Thác kỳ lạ nhìn Lâm Ngữ Lam, đây sao có thể là dáng vẻ không có chuyện gì chứ, chỉ là Lâm Ngữ Lam không muốn nói, anh cũng không hỏi nhiều. Đợi khi về đến nhà, đã là tối đêm, mấy người tắm rửa xong thì đi nghỉ ngơi sớm. Trương Thác nằm trên giường, nhớ lại biểu hiện vừa rồi của Lâm Ngữ Lam, cảm thấy Lâm Ngữ Lam có tâm sự rất nặng. Ném điện thoại sang một bên, Trương Thác nhắm mắt, cơn buồn ngủ dần dần kéo đến, khi Trương Thác sắp ngủ thì điện thoại đột nhiên vang lên. Trương Thác tiện tay lấy điện thoại, nhìn tin nhắn Bạch Trình gửi tới. “Đại ca, đã nghiên cứu được đồ đấy rồi, có tính đột phá chắc anh phải đích thân đến Sơn Thành một Trương Thác im lặng mấy giây, gửi một tin nhắn lại cho. Bạch Trình. “Đặt vé máy bay đến Sơn Thành vào sáng mai cho tôi.” Sáng hôm sau, Trương Thác dạy sớm, sau khi chuẩn bị xong bữa sáng, đợi Lâm Ngữ Lam. “Vợ ơi, ăn sáng thôi.” Sau khi Trương Thác nhìn thấy Lâm Ngữ Lam đi từ phòng ngủ ra, chào hỏi một tiếng. “Ừm” Lâm Ngữ Lam gật đầu, rõ ràng rất mất tự nhiên ngồi xuống bàn ăn, sau đó ánh mắt có chút ngẩn ra nhìn đồ ăn sáng trước mặt. “Vợ ơi, em thật sự không sao chứ?” Trương Thác giơ tay quơ quơ trước mặt Lâm Ngữ Lam. Lâm Ngữ Lam vẫn ngồi ở đó, giống như không nhìn thấy Vậy. “Vợ ơi?” Trương Thác lại quơ tay thêm lần nữa. “Hả? Sao vậy?” Toàn thân Lâm Ngữ Lam đột nhiên chấn động. Trương Thác nhíu mày, sau khi im lặng vài giây, lắc đầu: “Không sao, anh chỉ muốn nói với em, hôm nay anh có chút việc, phải đi Sơn Thành một chuyến, chắc phải mấy ngày nữa mới quay về.” Lâm Ngữ Lam gật đầu: “Ồ, được, anh đi đi, mấy giờ máy bay bay?” “Mười rưỡi, anh ăn xong thì đến sân bay” “Ừ, chú ý an toàn” Sau khi ăn sáng xong, Trương Thác thu dọn bát đĩa, rời khỏi nhà. Lâm Ngữ Lam nhìn về phía sân, ngẩn ra. “Cô Lâm, cô vẫn còn nghĩ về chuyện tối qua sao?” Tô My đứng sau Lâm Ngữ Lam: “Thật ra, cô không cần phải tự trách mình như vậy, chuyện này đối với anh Trương mà nói, là chuyện xấu, cũng là chuyện tốt.” “Chuyện tốt?” Lâm Ngữ Lam nghỉ hoặc quay người. Tô My gật đầu: “Đúng vậy, là chuyện tốt. Cô Lâm, sau này cô phải thừa kế vị trí gia chủ nhà họ Lâm, đây là tâm nguyện cuối cùng trước khi ông cụ mất, cũng là sứ mệnh cả đời này của cô. Cô biết tại sao những gia tộc luôn không để người ngoài biết không?” Lâm Ngữ Lam lắc đầu.