Tái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân…

Chương 699

Con Rể Quyền QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân… “Được” Khóe miệng Trương Thác nhếch lên, “Công ty giúp việc, một nơi treo đầu dê bán thịt chó như thế, cũng có thể tồn tại được ở Sơn Thành sao?” Thu Vân nói với Trương Thác rằng công ty giúp việc đó không xa chỗ cô ta đang ở. Trương Thác đến nơi, nhìn thấy chỗ Thu Vân đang ở cũng nghèo nàn không khác gì chỗ ở trước đây của cô ta ở Châu Xuyên, bây giờ là thời đại các tòa nhà bê tông cao lớn mọc lên như nấm, nơi ở này của Thu Vân, khiến cho Trương Thác có một cảm giác khó diễn tả. Những ngôi nhà cổ của những năm một nghìn chín trăm bảy mươi, do khu vực xung quanh thực sự không có gì phát triển nên đến nay vẫn chưa bị phá dỡ, giá thuê ở đây rẻ, không tính phí tài sản, những người sống ở đây đa phần đều có cuộc sống khó khăn. “Anh Trương, chính là nơi này” Thu Vân giơ một ngón tay lên chỉ vào nơi đó nói. Trương Thác nhìn thấy một căn nhà hai tầng năm độc lập trước khu nhà cổ này, bên trên đó viết sáu chữ “công ty giúp việc Thanh Niên”. “Đại ca, anh đừng nói, cái công ty giúp việc này, giả mạo cũng giống quá nhỉ” Trương Thác lắc đầu, một nơi như vậy đặc biệt là để lừa đảo những cô gái không có kinh nghiệm xã hội, hơn nữa, mở một công ty giúp việc ở đây, cũng là nhận thấy những người ở đây không có bối cảnh lai lịch gì lớn, cho nên bọn họ mới ngông cuồng như vậy. Trước cửa công ty giúp việc có hai người đàn ông to khỏe đang đứng, vừa nhìn thấy Thu Vân, hai tên đó lập tức chạy lại phía này. “Ả khốn này, cuối cùng mày cũng trở lại, mau đi theo tao!” Một người đàn ông vạm vỡ vươn tay túm lấy Thu Vân. Trương Thác bước tới, đứng cản trước người Thu Vân, vỗ vào cánh tay của tên đô con kia: “Có chuyện gì, nói với tôi này: Người đàn ông liếc mắt nhìn Trương Thác: “Oắt con, cậu là ai?” “Đây là em gái tôi” “Ồ, em gái của cậu à?” Người đàn ông nhìn Trương Thác: “Là như vầy, hôm nay bảo em gái cậu đi làm việc, nó làm bị thương chủ thuê rồi, cậu nói, khoản nợ này tính làm sao đây?” Trương Thác vỗ vào vai Thu Vân nói. “Không phải.” Thu Vân vội vàng lắc đầu: “Là gã ta muốn cưỡng bức em, lúc em chạy là bản thân gã tự ngã xuống cầu thang” “Ha!” Tên đàn ông cười khẩy: “Tự mình ngã cầu thang? Chúng tôi phái các người đi làm việc, không phải bảo các người khó chịu với chủ thuê!” Lời của người đàn ông vừa dứt, ông ta liền nghe thấy một tiếng hét từ trước cửa công ty truyền đến. “Con đàn bà khốn nạn đó ở đâu? Ở đâu? Đưa nó đến đây cho tôi maul” Mấy người Trương Thác nhìn về nơi phát ra âm thanh, bọn họ nhìn thấy một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, bụng phệ đang đi tới đây với sự hỗ trợ của mấy tên †o con khác. Trương Thác nhìn người đàn ông trung niên này, quay đầu lại hỏi Thu Vân: “Là ông ta sao?” “Vâng” Thu Vân yếu ớt gật đầu: “Anh Trương, thật sự là ông ta tự mình chạy và ngã xuống cầu thang” “Không sao” Trương Thác nhún vui: “Cứ cho là ông ta không tự ngã thì một lúc nữa cũng không tốt đẹp hơn” Thu Vân nghe vậy, có chút không hiểu ý của Trương Thác. Nhưng Bạch Trình và Vị Lâm ở bên cạnh Trương Thác lại hiểu rõ anh đang nói cái gì. Nhìn người đàn ông trung niên bước đi có chút khó khăn, bắp đùi bị thương, dưới sự nâng đỡ của hai người đàn ông cao †o, người đàn ông trung niên đi đến: “Con khốn này, để bố mày ngã nhào, làm bố mày bị thương, còn không tranh thủ thời gian đi thay quần áo khác đi?” “Ông nói chuyện cẩn thận” Vị Lâm nhíu mày.

“Được” Khóe miệng Trương Thác nhếch lên, “Công ty giúp việc, một nơi treo đầu dê bán thịt chó như thế, cũng có thể tồn tại được ở Sơn Thành sao?”

 

Thu Vân nói với Trương Thác rằng công ty giúp việc đó không xa chỗ cô ta đang ở.

 

Trương Thác đến nơi, nhìn thấy chỗ Thu Vân đang ở cũng nghèo nàn không khác gì chỗ ở trước đây của cô ta ở Châu Xuyên, bây giờ là thời đại các tòa nhà bê tông cao lớn mọc lên như nấm, nơi ở này của Thu Vân, khiến cho Trương Thác có một cảm giác khó diễn tả.

 

Những ngôi nhà cổ của những năm một nghìn chín trăm bảy mươi, do khu vực xung quanh thực sự không có gì phát triển nên đến nay vẫn chưa bị phá dỡ, giá thuê ở đây rẻ, không tính phí tài sản, những người sống ở đây đa phần đều có cuộc sống khó khăn.

 

“Anh Trương, chính là nơi này” Thu Vân giơ một ngón tay lên chỉ vào nơi đó nói.

 

Trương Thác nhìn thấy một căn nhà hai tầng năm độc lập trước khu nhà cổ này, bên trên đó viết sáu chữ “công ty giúp việc Thanh Niên”.

 

“Đại ca, anh đừng nói, cái công ty giúp việc này, giả mạo cũng giống quá nhỉ”

 

Trương Thác lắc đầu, một nơi như vậy đặc biệt là để lừa đảo những cô gái không có kinh nghiệm xã hội, hơn nữa, mở một công ty giúp việc ở đây, cũng là nhận thấy những người ở đây không có bối cảnh lai lịch gì lớn, cho nên bọn họ mới ngông cuồng như vậy.

 

Trước cửa công ty giúp việc có hai người đàn ông to khỏe đang đứng, vừa nhìn thấy Thu Vân, hai tên đó lập tức chạy lại phía này.

 

“Ả khốn này, cuối cùng mày cũng trở lại, mau đi theo tao!”

 

Một người đàn ông vạm vỡ vươn tay túm lấy Thu Vân.

 

Trương Thác bước tới, đứng cản trước người Thu Vân, vỗ vào cánh tay của tên đô con kia: “Có chuyện gì, nói với tôi này: Người đàn ông liếc mắt nhìn Trương Thác: “Oắt con, cậu là ai?”

 

“Đây là em gái tôi”

 

“Ồ, em gái của cậu à?” Người đàn ông nhìn Trương Thác: “Là như vầy, hôm nay bảo em gái cậu đi làm việc, nó làm bị thương chủ thuê rồi, cậu nói, khoản nợ này tính làm sao đây?”

 

Trương Thác vỗ vào vai Thu Vân nói.

 

“Không phải.” Thu Vân vội vàng lắc đầu: “Là gã ta muốn cưỡng bức em, lúc em chạy là bản thân gã tự ngã xuống cầu thang”

 

“Ha!” Tên đàn ông cười khẩy: “Tự mình ngã cầu thang?

 

Chúng tôi phái các người đi làm việc, không phải bảo các người khó chịu với chủ thuê!”

 

Lời của người đàn ông vừa dứt, ông ta liền nghe thấy một tiếng hét từ trước cửa công ty truyền đến.

 

“Con đàn bà khốn nạn đó ở đâu? Ở đâu? Đưa nó đến đây cho tôi maul”

 

Mấy người Trương Thác nhìn về nơi phát ra âm thanh, bọn họ nhìn thấy một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, bụng phệ đang đi tới đây với sự hỗ trợ của mấy tên †o con khác.

 

Trương Thác nhìn người đàn ông trung niên này, quay đầu lại hỏi Thu Vân: “Là ông ta sao?”

 

“Vâng” Thu Vân yếu ớt gật đầu: “Anh Trương, thật sự là ông ta tự mình chạy và ngã xuống cầu thang”

 

“Không sao” Trương Thác nhún vui: “Cứ cho là ông ta không tự ngã thì một lúc nữa cũng không tốt đẹp hơn”

 

Thu Vân nghe vậy, có chút không hiểu ý của Trương Thác. Nhưng Bạch Trình và Vị Lâm ở bên cạnh Trương Thác lại hiểu rõ anh đang nói cái gì.

 

Nhìn người đàn ông trung niên bước đi có chút khó khăn, bắp đùi bị thương, dưới sự nâng đỡ của hai người đàn ông cao †o, người đàn ông trung niên đi đến: “Con khốn này, để bố mày ngã nhào, làm bố mày bị thương, còn không tranh thủ thời gian đi thay quần áo khác đi?”

 

“Ông nói chuyện cẩn thận” Vị Lâm nhíu mày.

Con Rể Quyền QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân… “Được” Khóe miệng Trương Thác nhếch lên, “Công ty giúp việc, một nơi treo đầu dê bán thịt chó như thế, cũng có thể tồn tại được ở Sơn Thành sao?” Thu Vân nói với Trương Thác rằng công ty giúp việc đó không xa chỗ cô ta đang ở. Trương Thác đến nơi, nhìn thấy chỗ Thu Vân đang ở cũng nghèo nàn không khác gì chỗ ở trước đây của cô ta ở Châu Xuyên, bây giờ là thời đại các tòa nhà bê tông cao lớn mọc lên như nấm, nơi ở này của Thu Vân, khiến cho Trương Thác có một cảm giác khó diễn tả. Những ngôi nhà cổ của những năm một nghìn chín trăm bảy mươi, do khu vực xung quanh thực sự không có gì phát triển nên đến nay vẫn chưa bị phá dỡ, giá thuê ở đây rẻ, không tính phí tài sản, những người sống ở đây đa phần đều có cuộc sống khó khăn. “Anh Trương, chính là nơi này” Thu Vân giơ một ngón tay lên chỉ vào nơi đó nói. Trương Thác nhìn thấy một căn nhà hai tầng năm độc lập trước khu nhà cổ này, bên trên đó viết sáu chữ “công ty giúp việc Thanh Niên”. “Đại ca, anh đừng nói, cái công ty giúp việc này, giả mạo cũng giống quá nhỉ” Trương Thác lắc đầu, một nơi như vậy đặc biệt là để lừa đảo những cô gái không có kinh nghiệm xã hội, hơn nữa, mở một công ty giúp việc ở đây, cũng là nhận thấy những người ở đây không có bối cảnh lai lịch gì lớn, cho nên bọn họ mới ngông cuồng như vậy. Trước cửa công ty giúp việc có hai người đàn ông to khỏe đang đứng, vừa nhìn thấy Thu Vân, hai tên đó lập tức chạy lại phía này. “Ả khốn này, cuối cùng mày cũng trở lại, mau đi theo tao!” Một người đàn ông vạm vỡ vươn tay túm lấy Thu Vân. Trương Thác bước tới, đứng cản trước người Thu Vân, vỗ vào cánh tay của tên đô con kia: “Có chuyện gì, nói với tôi này: Người đàn ông liếc mắt nhìn Trương Thác: “Oắt con, cậu là ai?” “Đây là em gái tôi” “Ồ, em gái của cậu à?” Người đàn ông nhìn Trương Thác: “Là như vầy, hôm nay bảo em gái cậu đi làm việc, nó làm bị thương chủ thuê rồi, cậu nói, khoản nợ này tính làm sao đây?” Trương Thác vỗ vào vai Thu Vân nói. “Không phải.” Thu Vân vội vàng lắc đầu: “Là gã ta muốn cưỡng bức em, lúc em chạy là bản thân gã tự ngã xuống cầu thang” “Ha!” Tên đàn ông cười khẩy: “Tự mình ngã cầu thang? Chúng tôi phái các người đi làm việc, không phải bảo các người khó chịu với chủ thuê!” Lời của người đàn ông vừa dứt, ông ta liền nghe thấy một tiếng hét từ trước cửa công ty truyền đến. “Con đàn bà khốn nạn đó ở đâu? Ở đâu? Đưa nó đến đây cho tôi maul” Mấy người Trương Thác nhìn về nơi phát ra âm thanh, bọn họ nhìn thấy một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, bụng phệ đang đi tới đây với sự hỗ trợ của mấy tên †o con khác. Trương Thác nhìn người đàn ông trung niên này, quay đầu lại hỏi Thu Vân: “Là ông ta sao?” “Vâng” Thu Vân yếu ớt gật đầu: “Anh Trương, thật sự là ông ta tự mình chạy và ngã xuống cầu thang” “Không sao” Trương Thác nhún vui: “Cứ cho là ông ta không tự ngã thì một lúc nữa cũng không tốt đẹp hơn” Thu Vân nghe vậy, có chút không hiểu ý của Trương Thác. Nhưng Bạch Trình và Vị Lâm ở bên cạnh Trương Thác lại hiểu rõ anh đang nói cái gì. Nhìn người đàn ông trung niên bước đi có chút khó khăn, bắp đùi bị thương, dưới sự nâng đỡ của hai người đàn ông cao †o, người đàn ông trung niên đi đến: “Con khốn này, để bố mày ngã nhào, làm bố mày bị thương, còn không tranh thủ thời gian đi thay quần áo khác đi?” “Ông nói chuyện cẩn thận” Vị Lâm nhíu mày.

Chương 699