Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…
Chương 1336
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Cô đại diện cho bốn người phía sau, là một tổ hợp bốn người đã thành danh. Điện thoại Trang Noãn Noãn vang lên thông báo có tin nhắn âm thanh, cô đưa tay cầm lên, là chat nhóm, giờ phút này, một câu nói phát ra: “Khỏi phải giả mù sa mưa, cô cứ đại diện cho mình cô là đủ rồi? Không cần kéo theo cả nhóm, cái nhóm này không nhận nỗi vinh dự này.” Trang Noãn Noãn khe khẽ thở dài, cô là một thành viên trong nhóm, lại đồng ý góp lời cho bộ phim của Hình Nhất Nặc, hơn nữa bản thân cũng vì chuyện này mà nổi, các thành viên khác cũng sẽ không vui. Khi Hình Nhất Nặc tìm đến, cô cũng chỉ nghĩ giúp cô ấy, không cân nhắc quá nhiều, không nghĩ tới các thành viên khác lại không vui. Buổi trưa trong một phòng ăn tư nhân cao cấp, có một đôi tuần nam mỹ nữ. Kỷ An Tâm cả người sexy ưu nhã, vóc người lồ lộ dưới lớp áo sơ mi trắng, cùng với váy đen bó sát người, bên ngoài còn khoác thêm chiếc áo kaki, cô chính là người đại diện cho thời trang. Người đàn ông ngồi đối diện với cô, hai tay chắp lại chống cằm, ánh mắt say mê nhìn người phụ nữ ở đối diện cởi áo khoác xuống, có lế vì điều hòa không khí ở đây có nhiệt độ hơi cao, cô hắt tóc sang một bên. Tất cả động tác của cô đều khiến người đàn ông ở đối diện miệng lưỡi khô nóng, cả người căng thẳng. Kỷ An Tâm cũng thấy đôi mắt một mực kiềm chế của người kia, không khỏi nhướng mi, ánh mắt đưa tới: “Anh nhìn cái gì?” “Nhìn vợ anh.” Hoắc Kỳ Ngang cười ngốc nghếch nói. Khí chất trên người Kỷ An Tâm có liên quan tới công việc bây giờ của cô, bây giờ cô giơ tay nhắc chân cũng toát lên khí tức ưu nhã của phái nữ. Kỷ An Tâm được anh thưởng thức, nội tâm vô cùng ngọt ngào, cô không ánh mắt của những người đàn ông khác, nhưng cô cần ánh mắt của người đàn ông này. Đúng lúc này, điện thoại Kỷ An Tâm reo lên, cô nhìn, cười nói: “Dương tổng, chào anh.” Kỷ An Tâm nhỏ giọng nói với người đàn ông: “Em nghe điện thoại.” Nói xong, cô đứng lên, đứng trước cửa kính. “Được, tôi nhất định sẽ đến đúng giờ, đây là cơ hội khó có được, tôi sẽ không bỏ qua.” “Thật cảm ơn Dương tổng đã mời.” “Phải, tôi vô cùng vinh hạnh, tối nay gặp, tạm biệt.” Kỷ An Tâm cúp điện thoại, cô đang chuẩn bị trở về vị trí, thắt lưng đã bị một bàn tay bá đạo nắm lấy, eo thon bị anh giữ lại. “Điện thoại của ai thế?” Thanh âm nồng nặc mùi ghen tuông. Kỷ An Tâm không khỏi bật cười: “Một khách hàng, tối nay có tiệc cho thương nhân, anh ấy mời em tham dự, vừa hay em cũng có vài khách hàng.” “Cho nên, em định tham gia?” Hoắc Kỳ Ngang hỏi, môi mỏng hôn lên cổ cô. Kỷ An Tâm cười khúc khích, xoay người cản anh: “Ngài phó tổng thống, ngài tự trọng một chút được không?” “Anh hôn vợ anh, ai dám có ý kiến.” Hoắc Kỳ Ngang lại hôn lên mái tóc cô, thời khắc này, anh như con hỗ ăn no giấm, ý tưởng muốn chiếm giữ cô không dừng lại được. Kỷ An Tâm không khỏi dụ dỗ: “Thật ra chỉ là qua đó chào hỏi một tiếng, anh đừng ghen.” Tất nhiên là Hoắc Kỳ Ngang ghen, đặc biệt là khi cô tiếp điện thoại của người khác phái, nói chuyện cùng họ, mặc dù cô dùng giọng trao đổi rất bình thường, nhưng anh vẫn không nhịn được mà ghen tức. Cũng vì anh quá yêu người phụ nữ này, ai bảo cô lại mê người như vậy chứ? Kỷ An Tâm có thể ý thức được suy nghĩ của anh, có điều những điều này đều là nghiệp vụ của cô, nếu nói có ý tứ gì với những người đàn ông đó không thì tuyệt đối không, nếu không, trong năm năm nay cô gặp không ít người, cũng không có ai khiến cô động tâm. Hơn nữa, cô cũng vô cũng rõ ràng, đời này trừ người đàn ông này ra, cô sẽ không thể yêu bát kỳ ai được nữa. “Anh ghen thì làm sao?” Hoắc Kỳ Ngang ủy khuất như đứa trẻ, đôi mắt u ám lên án cô. Kỷ An Tâm phì cười, nhưng sau khi cười xong, cô phát hiện mình phải thật nghiêm túc, nếu không người đàn ông này sẽ khó chịu! “Em đảm bảo, chỉ là yêu cầu công việc, em thề, trừ anh ra, em sẽ không nhìn lâu bất kỳ ai.” Kỷ An Tâm giơ tay lên đảm bảo. Trong ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang vẫn còn tia u ám, giống như những điều này chưa đủ để an ủi trái tim bị thương của anh. Kỷ An Tâm trừng mắt nhìn, ôm lấy cổ anh, nhắc mũi chân lên, hôn lên gò má anh: “Như vậy thì sao?”
Cô đại diện cho bốn người phía sau, là một tổ hợp bốn người đã thành danh.
Điện thoại Trang Noãn Noãn vang lên thông báo có tin nhắn âm thanh, cô đưa tay cầm lên, là chat nhóm, giờ phút này, một câu nói phát ra: “Khỏi phải giả mù sa mưa, cô cứ đại diện cho mình cô là đủ rồi? Không cần kéo theo cả nhóm, cái nhóm này không nhận nỗi vinh dự này.”
Trang Noãn Noãn khe khẽ thở dài, cô là một thành viên trong nhóm, lại đồng ý góp lời cho bộ phim của Hình Nhất Nặc, hơn nữa bản thân cũng vì chuyện này mà nổi, các thành viên khác cũng sẽ không vui.
Khi Hình Nhất Nặc tìm đến, cô cũng chỉ nghĩ giúp cô ấy, không cân nhắc quá nhiều, không nghĩ tới các thành viên khác lại không vui.
Buổi trưa trong một phòng ăn tư nhân cao cấp, có một đôi tuần nam mỹ nữ.
Kỷ An Tâm cả người sexy ưu nhã, vóc người lồ lộ dưới lớp áo sơ mi trắng, cùng với váy đen bó sát người, bên ngoài còn khoác thêm chiếc áo kaki, cô chính là người đại diện cho thời trang.
Người đàn ông ngồi đối diện với cô, hai tay chắp lại chống cằm, ánh mắt say mê nhìn người phụ nữ ở đối diện cởi áo khoác xuống, có lế vì điều hòa không khí ở đây có nhiệt độ hơi cao, cô hắt tóc sang một bên.
Tất cả động tác của cô đều khiến người đàn ông ở đối diện miệng lưỡi khô nóng, cả người căng thẳng.
Kỷ An Tâm cũng thấy đôi mắt một mực kiềm chế của người kia, không khỏi nhướng mi, ánh mắt đưa tới: “Anh nhìn cái gì?”
“Nhìn vợ anh.” Hoắc Kỳ Ngang cười ngốc nghếch nói.
Khí chất trên người Kỷ An Tâm có liên quan tới công việc bây giờ của cô, bây giờ cô giơ tay nhắc chân cũng toát lên khí tức ưu nhã của phái nữ.
Kỷ An Tâm được anh thưởng thức, nội tâm vô cùng ngọt ngào, cô không ánh mắt của những người đàn ông khác, nhưng cô cần ánh mắt của người đàn ông này.
Đúng lúc này, điện thoại Kỷ An Tâm reo lên, cô nhìn, cười nói: “Dương tổng, chào anh.”
Kỷ An Tâm nhỏ giọng nói với người đàn ông: “Em nghe điện thoại.”
Nói xong, cô đứng lên, đứng trước cửa kính.
“Được, tôi nhất định sẽ đến đúng giờ, đây là cơ hội khó có được, tôi sẽ không bỏ qua.”
“Thật cảm ơn Dương tổng đã mời.”
“Phải, tôi vô cùng vinh hạnh, tối nay gặp, tạm biệt.” Kỷ An Tâm cúp điện thoại, cô đang chuẩn bị trở về vị trí, thắt lưng đã bị một bàn tay bá đạo nắm lấy, eo thon bị anh giữ lại.
“Điện thoại của ai thế?” Thanh âm nồng nặc mùi ghen tuông.
Kỷ An Tâm không khỏi bật cười: “Một khách hàng, tối nay có tiệc cho thương nhân, anh ấy mời em tham dự, vừa hay em cũng có vài khách hàng.”
“Cho nên, em định tham gia?” Hoắc Kỳ Ngang hỏi, môi mỏng hôn lên cổ cô.
Kỷ An Tâm cười khúc khích, xoay người cản anh: “Ngài phó tổng thống, ngài tự trọng một chút được không?”
“Anh hôn vợ anh, ai dám có ý kiến.” Hoắc Kỳ Ngang lại hôn lên mái tóc cô, thời khắc này, anh như con hỗ ăn no giấm, ý tưởng muốn chiếm giữ cô không dừng lại được.
Kỷ An Tâm không khỏi dụ dỗ: “Thật ra chỉ là qua đó chào hỏi một tiếng, anh đừng ghen.”
Tất nhiên là Hoắc Kỳ Ngang ghen, đặc biệt là khi cô tiếp điện thoại của người khác phái, nói chuyện cùng họ, mặc dù cô dùng giọng trao đổi rất bình thường, nhưng anh vẫn không nhịn được mà ghen tức.
Cũng vì anh quá yêu người phụ nữ này, ai bảo cô lại mê người như vậy chứ?
Kỷ An Tâm có thể ý thức được suy nghĩ của anh, có điều những điều này đều là nghiệp vụ của cô, nếu nói có ý tứ gì với những người đàn ông đó không thì tuyệt đối không, nếu không, trong năm năm nay cô gặp không ít người, cũng không có ai khiến cô động tâm.
Hơn nữa, cô cũng vô cũng rõ ràng, đời này trừ người đàn ông này ra, cô sẽ không thể yêu bát kỳ ai được nữa.
“Anh ghen thì làm sao?” Hoắc Kỳ Ngang ủy khuất như đứa trẻ, đôi mắt u ám lên án cô.
Kỷ An Tâm phì cười, nhưng sau khi cười xong, cô phát hiện mình phải thật nghiêm túc, nếu không người đàn ông này sẽ khó chịu!
“Em đảm bảo, chỉ là yêu cầu công việc, em thề, trừ anh ra, em sẽ không nhìn lâu bất kỳ ai.” Kỷ An Tâm giơ tay lên đảm bảo.
Trong ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang vẫn còn tia u ám, giống như những điều này chưa đủ để an ủi trái tim bị thương của anh.
Kỷ An Tâm trừng mắt nhìn, ôm lấy cổ anh, nhắc mũi chân lên, hôn lên gò má anh: “Như vậy thì sao?”
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Cô đại diện cho bốn người phía sau, là một tổ hợp bốn người đã thành danh. Điện thoại Trang Noãn Noãn vang lên thông báo có tin nhắn âm thanh, cô đưa tay cầm lên, là chat nhóm, giờ phút này, một câu nói phát ra: “Khỏi phải giả mù sa mưa, cô cứ đại diện cho mình cô là đủ rồi? Không cần kéo theo cả nhóm, cái nhóm này không nhận nỗi vinh dự này.” Trang Noãn Noãn khe khẽ thở dài, cô là một thành viên trong nhóm, lại đồng ý góp lời cho bộ phim của Hình Nhất Nặc, hơn nữa bản thân cũng vì chuyện này mà nổi, các thành viên khác cũng sẽ không vui. Khi Hình Nhất Nặc tìm đến, cô cũng chỉ nghĩ giúp cô ấy, không cân nhắc quá nhiều, không nghĩ tới các thành viên khác lại không vui. Buổi trưa trong một phòng ăn tư nhân cao cấp, có một đôi tuần nam mỹ nữ. Kỷ An Tâm cả người sexy ưu nhã, vóc người lồ lộ dưới lớp áo sơ mi trắng, cùng với váy đen bó sát người, bên ngoài còn khoác thêm chiếc áo kaki, cô chính là người đại diện cho thời trang. Người đàn ông ngồi đối diện với cô, hai tay chắp lại chống cằm, ánh mắt say mê nhìn người phụ nữ ở đối diện cởi áo khoác xuống, có lế vì điều hòa không khí ở đây có nhiệt độ hơi cao, cô hắt tóc sang một bên. Tất cả động tác của cô đều khiến người đàn ông ở đối diện miệng lưỡi khô nóng, cả người căng thẳng. Kỷ An Tâm cũng thấy đôi mắt một mực kiềm chế của người kia, không khỏi nhướng mi, ánh mắt đưa tới: “Anh nhìn cái gì?” “Nhìn vợ anh.” Hoắc Kỳ Ngang cười ngốc nghếch nói. Khí chất trên người Kỷ An Tâm có liên quan tới công việc bây giờ của cô, bây giờ cô giơ tay nhắc chân cũng toát lên khí tức ưu nhã của phái nữ. Kỷ An Tâm được anh thưởng thức, nội tâm vô cùng ngọt ngào, cô không ánh mắt của những người đàn ông khác, nhưng cô cần ánh mắt của người đàn ông này. Đúng lúc này, điện thoại Kỷ An Tâm reo lên, cô nhìn, cười nói: “Dương tổng, chào anh.” Kỷ An Tâm nhỏ giọng nói với người đàn ông: “Em nghe điện thoại.” Nói xong, cô đứng lên, đứng trước cửa kính. “Được, tôi nhất định sẽ đến đúng giờ, đây là cơ hội khó có được, tôi sẽ không bỏ qua.” “Thật cảm ơn Dương tổng đã mời.” “Phải, tôi vô cùng vinh hạnh, tối nay gặp, tạm biệt.” Kỷ An Tâm cúp điện thoại, cô đang chuẩn bị trở về vị trí, thắt lưng đã bị một bàn tay bá đạo nắm lấy, eo thon bị anh giữ lại. “Điện thoại của ai thế?” Thanh âm nồng nặc mùi ghen tuông. Kỷ An Tâm không khỏi bật cười: “Một khách hàng, tối nay có tiệc cho thương nhân, anh ấy mời em tham dự, vừa hay em cũng có vài khách hàng.” “Cho nên, em định tham gia?” Hoắc Kỳ Ngang hỏi, môi mỏng hôn lên cổ cô. Kỷ An Tâm cười khúc khích, xoay người cản anh: “Ngài phó tổng thống, ngài tự trọng một chút được không?” “Anh hôn vợ anh, ai dám có ý kiến.” Hoắc Kỳ Ngang lại hôn lên mái tóc cô, thời khắc này, anh như con hỗ ăn no giấm, ý tưởng muốn chiếm giữ cô không dừng lại được. Kỷ An Tâm không khỏi dụ dỗ: “Thật ra chỉ là qua đó chào hỏi một tiếng, anh đừng ghen.” Tất nhiên là Hoắc Kỳ Ngang ghen, đặc biệt là khi cô tiếp điện thoại của người khác phái, nói chuyện cùng họ, mặc dù cô dùng giọng trao đổi rất bình thường, nhưng anh vẫn không nhịn được mà ghen tức. Cũng vì anh quá yêu người phụ nữ này, ai bảo cô lại mê người như vậy chứ? Kỷ An Tâm có thể ý thức được suy nghĩ của anh, có điều những điều này đều là nghiệp vụ của cô, nếu nói có ý tứ gì với những người đàn ông đó không thì tuyệt đối không, nếu không, trong năm năm nay cô gặp không ít người, cũng không có ai khiến cô động tâm. Hơn nữa, cô cũng vô cũng rõ ràng, đời này trừ người đàn ông này ra, cô sẽ không thể yêu bát kỳ ai được nữa. “Anh ghen thì làm sao?” Hoắc Kỳ Ngang ủy khuất như đứa trẻ, đôi mắt u ám lên án cô. Kỷ An Tâm phì cười, nhưng sau khi cười xong, cô phát hiện mình phải thật nghiêm túc, nếu không người đàn ông này sẽ khó chịu! “Em đảm bảo, chỉ là yêu cầu công việc, em thề, trừ anh ra, em sẽ không nhìn lâu bất kỳ ai.” Kỷ An Tâm giơ tay lên đảm bảo. Trong ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang vẫn còn tia u ám, giống như những điều này chưa đủ để an ủi trái tim bị thương của anh. Kỷ An Tâm trừng mắt nhìn, ôm lấy cổ anh, nhắc mũi chân lên, hôn lên gò má anh: “Như vậy thì sao?”