Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…

Chương 1367

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Đây chỉ là hành động trút giận của mình, sau khi đá xong Trang Noãn Noãn mới biết cô thật ngốc, đây là đang lấy trứng chọi đá, tự làm tự chịu. Kiều Mộ Trạch cũng không hiểu được hành động của cô, có điều anh nghĩ mình cũng nên rời đi rồi. Anh lập tức đạp ga phóng xe rời đi. Trang Noãn Noãn vừa rồi vẫn còn đang nhịn đau không muốn để cho người đàn ông kia phát hiện, khi xe của anh rời đi cô mới cảm thấy thế nào gọi là đau chân. Khi cô quay người đi về phía cửa công ty, xe của người đàn ông đúng lúc quay đầu lại nhìn thấy cảnh này. Nụ cười ở khóe miệng Kiều Mộ Trạch vô thức đậm hơn vài phần. Cô gái này có chút ngốc. Trang Noãn Noãn vào trong công ty liền lập tức nằm xuống nghỉ ngơi trên sô pha, nhìn ngón chân bị đá đến sưng đỏ của mình cô khô nhịn được muốn khóc, chắc chắn kiếp trước cô với người đàn ông này có thù oán rồi. Trong phòng ăn ở sảnh tiệc, Lam Sơ Niệm và Lâm Thiến dùng bữa tối cùng Lam Thiên Hạo. Lam Sơ Niệm cực kỳ thích ăn kem ở đây, lúc này cô đã ăn hai cây kem rồi, còn Lâm Thiến ở bên cạnh thì ăn bánh, ăn từng miêng nhỏ trông cực kỳ tao nhã. Lam Thiên Hạo ngồi đối diện đang cắt bít tết, người đàn ông đến dáng vẻ ăn cũng đều rất đẹp trai, có thể nói là cực kỳ thuận mắt. Lâm Thiên bị cuốn hút đến mức máy lần cô ta đều nhìn chằm chằm Lam Thiên Hạo, còn ánh mắt của Lam Thiên Hạo nhìn vào miếng bít tết đồng thời cùng nhìn về hướng Lam Sơ Niệm vài lần. “Em ăn nhiều kem như vậy không sợ bị tiêu chảy sao?” Lam Thiên Hạo nhíu mày hỏi. Lam Sơ Niệm đang ăn ngon thì tâm trạng trực tiếp bị ảnh hưởng, oán giận nói: “Anh, lúc đang ăn anh nhắc đến việc này làm gì? Ảnh hưởng đến khẩu vị của em đấy có biết không?” Lam Thiên Hạo lấy giấy lau khóe miệng: “Anh ăn xong rồi, mọi người cứ ăn từ từ.” “Tôi cũng ăn xong rồi.” Lâm Thiến ngay lập tức đặt thìa xuống, cô không muốn rời xa Lam Thiên Hạo lúc này. “Anh đi gặp bạn, mọi người cứ chơi đi!” Lam Thiên Hạo nói xong liền bỏ bọn họ lại rồi rời đi. Lam Sơ Niệm nhìn phần kem còn lại, cô cảm thấy nếu không ăn hết thì thật là có lỗi với kem ngon như này nên nói với Lâm Thiến: “Lâm Thiến, đợi mình ăn xong đã.” Lâm Thiến tất nhiên cũng rất kiên nhẫn, cô ta chống tay cằm nhìn Lam Sơ Niệm ghen tị: “Sơ Niệm, mình thật sự rất ngưỡng mộ cậu!” “Ngưỡng nộ với mình cái gì cơ?” Lam Sơ Niệm chớp mắt hỏi. “Ngưỡng mộ vì cậu có một người anh trai dịu dàng như vậy! Như mình ở nhà chỉ có một mình, cũng không có anh trai yêu thương mình.” Lâm Thiền là đang muốn lấy lòng Lam Sơ Niệm. Nhưng Lam Sơ Niệm lại lộ ra vẻ mặt vui mừng, cô vội vàng lắc đầu nói: ‘Không không, anh trai mình không phải người như các cậu nghĩ đâu, anh ấy ở nhà rất nghiêm khắc, quản mình mọi việc, cậu nhìn xem vừa nãy mình ăn kem cũng bị anh ấy quản.” *Đó là vì anh ấy lo lắng cho cậu!” Lam Sơ Niệm chỉ muốn nói rằng cuộc sống ở dưới tầm mắt của anh trai mỗi ngày thật sự rất mệt mỏi! Lâm Thiến nghĩ rằng lúc này Lam Sơ Niệm đang ăn kem, nếu như có thê có cơ hội nói chuyện riêng cùng Lam Thiên Hạo, nói không chừng còn có thể có số điện thoại của anh, vậy sau này không phải là sẽ có cơ hội có một đêm vui vẻ với nhau hay sao? “Sơ Niệm, cậu cứ ăn đi tôi đi tìm Mạn Ni, tôi sợ cậu ấy tưởng rằng chúng ta đi rồi.” “Được! Cậu cứ đi đi!” Lam Sơ Niệm gật đầu, Lâm Thiền vừa rời đi cô cầm điện thoại định chơi trò chơi thì nhìn thấy tin nhắn của Trang Noãn Noãn, cô vội vàng gọi điện thoại. “Alo! Sơ Niệm.” Giọng nói Trang Noãn Noãn ở đầu dây bên kia truyền đến. “Noãn Noãn, sao cậu lại trở về một mình rồi, cậu đang ở đâu? Về nhà an toàn rồi chứ?” “Ừ! Mình về nhà an toàn rồi, cậu cứ chơi đi.” Trang Noãn Noãn mỉm cười nói, cô không muốn ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu ấy. “Loại tiệc như này đúng là rất vô vị, được rồi! Vậy ngày mai gặp lại nha.” Lam Sơ Niệm nói.

Đây chỉ là hành động trút giận của mình, sau khi đá xong Trang Noãn Noãn mới biết cô thật ngốc, đây là đang lấy trứng chọi đá, tự làm tự chịu.

 

Kiều Mộ Trạch cũng không hiểu được hành động của cô, có điều anh nghĩ mình cũng nên rời đi rồi.

 

Anh lập tức đạp ga phóng xe rời đi.

 

Trang Noãn Noãn vừa rồi vẫn còn đang nhịn đau không muốn để cho người đàn ông kia phát hiện, khi xe của anh rời đi cô mới cảm thấy thế nào gọi là đau chân.

 

Khi cô quay người đi về phía cửa công ty, xe của người đàn ông đúng lúc quay đầu lại nhìn thấy cảnh này.

 

Nụ cười ở khóe miệng Kiều Mộ Trạch vô thức đậm hơn vài phần.

 

Cô gái này có chút ngốc.

 

Trang Noãn Noãn vào trong công ty liền lập tức nằm xuống nghỉ ngơi trên sô pha, nhìn ngón chân bị đá đến sưng đỏ của mình cô khô nhịn được muốn khóc, chắc chắn kiếp trước cô với người đàn ông này có thù oán rồi.

 

Trong phòng ăn ở sảnh tiệc, Lam Sơ Niệm và Lâm Thiến dùng bữa tối cùng Lam Thiên Hạo.

 

Lam Sơ Niệm cực kỳ thích ăn kem ở đây, lúc này cô đã ăn hai cây kem rồi, còn Lâm Thiến ở bên cạnh thì ăn bánh, ăn từng miêng nhỏ trông cực kỳ tao nhã.

 

Lam Thiên Hạo ngồi đối diện đang cắt bít tết, người đàn ông đến dáng vẻ ăn cũng đều rất đẹp trai, có thể nói là cực kỳ thuận mắt.

 

Lâm Thiên bị cuốn hút đến mức máy lần cô ta đều nhìn chằm chằm Lam Thiên Hạo, còn ánh mắt của Lam Thiên Hạo nhìn vào miếng bít tết đồng thời cùng nhìn về hướng Lam Sơ Niệm vài lần.

 

“Em ăn nhiều kem như vậy không sợ bị tiêu chảy sao?” Lam Thiên Hạo nhíu mày hỏi.

 

Lam Sơ Niệm đang ăn ngon thì tâm trạng trực tiếp bị ảnh hưởng, oán giận nói: “Anh, lúc đang ăn anh nhắc đến việc này làm gì? Ảnh hưởng đến khẩu vị của em đấy có biết không?”

 

Lam Thiên Hạo lấy giấy lau khóe miệng: “Anh ăn xong rồi, mọi người cứ ăn từ từ.”

 

“Tôi cũng ăn xong rồi.” Lâm Thiến ngay lập tức đặt thìa xuống, cô không muốn rời xa Lam Thiên Hạo lúc này.

 

“Anh đi gặp bạn, mọi người cứ chơi đi!” Lam Thiên Hạo nói xong liền bỏ bọn họ lại rồi rời đi.

 

Lam Sơ Niệm nhìn phần kem còn lại, cô cảm thấy nếu không ăn hết thì thật là có lỗi với kem ngon như này nên nói với Lâm Thiến: “Lâm Thiến, đợi mình ăn xong đã.”

 

Lâm Thiến tất nhiên cũng rất kiên nhẫn, cô ta chống tay cằm nhìn Lam Sơ Niệm ghen tị: “Sơ Niệm, mình thật sự rất ngưỡng mộ cậu!”

 

“Ngưỡng nộ với mình cái gì cơ?” Lam Sơ Niệm chớp mắt hỏi.

 

“Ngưỡng mộ vì cậu có một người anh trai dịu dàng như vậy!

 

Như mình ở nhà chỉ có một mình, cũng không có anh trai yêu thương mình.” Lâm Thiền là đang muốn lấy lòng Lam Sơ Niệm.

 

Nhưng Lam Sơ Niệm lại lộ ra vẻ mặt vui mừng, cô vội vàng lắc đầu nói: ‘Không không, anh trai mình không phải người như các cậu nghĩ đâu, anh ấy ở nhà rất nghiêm khắc, quản mình mọi việc, cậu nhìn xem vừa nãy mình ăn kem cũng bị anh ấy quản.”

 

*Đó là vì anh ấy lo lắng cho cậu!”

 

Lam Sơ Niệm chỉ muốn nói rằng cuộc sống ở dưới tầm mắt của anh trai mỗi ngày thật sự rất mệt mỏi!

 

Lâm Thiến nghĩ rằng lúc này Lam Sơ Niệm đang ăn kem, nếu như có thê có cơ hội nói chuyện riêng cùng Lam Thiên Hạo, nói không chừng còn có thể có số điện thoại của anh, vậy sau này không phải là sẽ có cơ hội có một đêm vui vẻ với nhau hay sao?

 

“Sơ Niệm, cậu cứ ăn đi tôi đi tìm Mạn Ni, tôi sợ cậu ấy tưởng rằng chúng ta đi rồi.”

 

“Được! Cậu cứ đi đi!” Lam Sơ Niệm gật đầu, Lâm Thiền vừa rời đi cô cầm điện thoại định chơi trò chơi thì nhìn thấy tin nhắn của Trang Noãn Noãn, cô vội vàng gọi điện thoại.

 

“Alo! Sơ Niệm.” Giọng nói Trang Noãn Noãn ở đầu dây bên kia truyền đến.

 

“Noãn Noãn, sao cậu lại trở về một mình rồi, cậu đang ở đâu?

 

Về nhà an toàn rồi chứ?”

 

“Ừ! Mình về nhà an toàn rồi, cậu cứ chơi đi.” Trang Noãn Noãn mỉm cười nói, cô không muốn ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu ấy.

 

“Loại tiệc như này đúng là rất vô vị, được rồi! Vậy ngày mai gặp lại nha.” Lam Sơ Niệm nói.

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Đây chỉ là hành động trút giận của mình, sau khi đá xong Trang Noãn Noãn mới biết cô thật ngốc, đây là đang lấy trứng chọi đá, tự làm tự chịu. Kiều Mộ Trạch cũng không hiểu được hành động của cô, có điều anh nghĩ mình cũng nên rời đi rồi. Anh lập tức đạp ga phóng xe rời đi. Trang Noãn Noãn vừa rồi vẫn còn đang nhịn đau không muốn để cho người đàn ông kia phát hiện, khi xe của anh rời đi cô mới cảm thấy thế nào gọi là đau chân. Khi cô quay người đi về phía cửa công ty, xe của người đàn ông đúng lúc quay đầu lại nhìn thấy cảnh này. Nụ cười ở khóe miệng Kiều Mộ Trạch vô thức đậm hơn vài phần. Cô gái này có chút ngốc. Trang Noãn Noãn vào trong công ty liền lập tức nằm xuống nghỉ ngơi trên sô pha, nhìn ngón chân bị đá đến sưng đỏ của mình cô khô nhịn được muốn khóc, chắc chắn kiếp trước cô với người đàn ông này có thù oán rồi. Trong phòng ăn ở sảnh tiệc, Lam Sơ Niệm và Lâm Thiến dùng bữa tối cùng Lam Thiên Hạo. Lam Sơ Niệm cực kỳ thích ăn kem ở đây, lúc này cô đã ăn hai cây kem rồi, còn Lâm Thiến ở bên cạnh thì ăn bánh, ăn từng miêng nhỏ trông cực kỳ tao nhã. Lam Thiên Hạo ngồi đối diện đang cắt bít tết, người đàn ông đến dáng vẻ ăn cũng đều rất đẹp trai, có thể nói là cực kỳ thuận mắt. Lâm Thiên bị cuốn hút đến mức máy lần cô ta đều nhìn chằm chằm Lam Thiên Hạo, còn ánh mắt của Lam Thiên Hạo nhìn vào miếng bít tết đồng thời cùng nhìn về hướng Lam Sơ Niệm vài lần. “Em ăn nhiều kem như vậy không sợ bị tiêu chảy sao?” Lam Thiên Hạo nhíu mày hỏi. Lam Sơ Niệm đang ăn ngon thì tâm trạng trực tiếp bị ảnh hưởng, oán giận nói: “Anh, lúc đang ăn anh nhắc đến việc này làm gì? Ảnh hưởng đến khẩu vị của em đấy có biết không?” Lam Thiên Hạo lấy giấy lau khóe miệng: “Anh ăn xong rồi, mọi người cứ ăn từ từ.” “Tôi cũng ăn xong rồi.” Lâm Thiến ngay lập tức đặt thìa xuống, cô không muốn rời xa Lam Thiên Hạo lúc này. “Anh đi gặp bạn, mọi người cứ chơi đi!” Lam Thiên Hạo nói xong liền bỏ bọn họ lại rồi rời đi. Lam Sơ Niệm nhìn phần kem còn lại, cô cảm thấy nếu không ăn hết thì thật là có lỗi với kem ngon như này nên nói với Lâm Thiến: “Lâm Thiến, đợi mình ăn xong đã.” Lâm Thiến tất nhiên cũng rất kiên nhẫn, cô ta chống tay cằm nhìn Lam Sơ Niệm ghen tị: “Sơ Niệm, mình thật sự rất ngưỡng mộ cậu!” “Ngưỡng nộ với mình cái gì cơ?” Lam Sơ Niệm chớp mắt hỏi. “Ngưỡng mộ vì cậu có một người anh trai dịu dàng như vậy! Như mình ở nhà chỉ có một mình, cũng không có anh trai yêu thương mình.” Lâm Thiền là đang muốn lấy lòng Lam Sơ Niệm. Nhưng Lam Sơ Niệm lại lộ ra vẻ mặt vui mừng, cô vội vàng lắc đầu nói: ‘Không không, anh trai mình không phải người như các cậu nghĩ đâu, anh ấy ở nhà rất nghiêm khắc, quản mình mọi việc, cậu nhìn xem vừa nãy mình ăn kem cũng bị anh ấy quản.” *Đó là vì anh ấy lo lắng cho cậu!” Lam Sơ Niệm chỉ muốn nói rằng cuộc sống ở dưới tầm mắt của anh trai mỗi ngày thật sự rất mệt mỏi! Lâm Thiến nghĩ rằng lúc này Lam Sơ Niệm đang ăn kem, nếu như có thê có cơ hội nói chuyện riêng cùng Lam Thiên Hạo, nói không chừng còn có thể có số điện thoại của anh, vậy sau này không phải là sẽ có cơ hội có một đêm vui vẻ với nhau hay sao? “Sơ Niệm, cậu cứ ăn đi tôi đi tìm Mạn Ni, tôi sợ cậu ấy tưởng rằng chúng ta đi rồi.” “Được! Cậu cứ đi đi!” Lam Sơ Niệm gật đầu, Lâm Thiền vừa rời đi cô cầm điện thoại định chơi trò chơi thì nhìn thấy tin nhắn của Trang Noãn Noãn, cô vội vàng gọi điện thoại. “Alo! Sơ Niệm.” Giọng nói Trang Noãn Noãn ở đầu dây bên kia truyền đến. “Noãn Noãn, sao cậu lại trở về một mình rồi, cậu đang ở đâu? Về nhà an toàn rồi chứ?” “Ừ! Mình về nhà an toàn rồi, cậu cứ chơi đi.” Trang Noãn Noãn mỉm cười nói, cô không muốn ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu ấy. “Loại tiệc như này đúng là rất vô vị, được rồi! Vậy ngày mai gặp lại nha.” Lam Sơ Niệm nói.

Chương 1367