Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…

Chương 1393

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Chỉ thấy bên cạnh thành phó, biển trong không có mây, một khách sạn chọc trời, oai phong như một con rồng, khiến người ra rất kinh ngạc với ngoại hình thiết kế của nó, bá khí, mà tràn đầy khí chất độc đáo. Xe đi đến cổng, Trang Noãn Noãn một mình xuống xe, Chu Đào dẫn họ đi theo hướng cửa chính của khách sạn, bây giờ buổi lễ vẫn còn trong thời gian chuẩn bị, họ có thể đến hậu đài nghỉ ngơi, đợi buổi biểu diễn sau một tiếng nữa. Lúc này, trong một tòa hội nghị, Kiều Mộ Trạch ngồi ở vị trí đầu, nghe thợ thiết kế chính giải thích về tất cả thông tin của khách sạn cho các vị khách quý. Với các yếu tố rất cao cấp, khiến cho các vị khách đều cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng trong mắt của Kiều Mộ Trạch, không thể hiện ra bất cứ sự thích thú nào trước sự ngạc nhiên đó. Cho dù anh rất trẻ, nhưng vui giận của anh, dường như không thể nhìn thâu được, giấu dưới vẻ mặt trầm ổn của anh. Khiến cho người khác không thể đoán được anh đang nghĩ gì. Lúc này, một nữ trợ lý cúi người về phía anh ta và nói: “Kiều tổng, mấy vị khách quan trọng đã đến rồi, đang trong phòng nghỉ ngơi để đợi ngài.” Kiều Mộ Trạch gật gật đầu, đứng lên, hướng về phía các vị khách đang ngồi nói: “Thất lễ một chút.” Nói xong, một thân hình mảnh khảnh và ưu nhã bước ra ngoài hội trường, khi anh đi đến hướng của phòng nghỉ ngơi, thì thấy một bóng dáng hết sức nhỏ bé đang nhìn loanh quanh ở hành lang. Trang Noãn Noãn cảm thấy bàn chân vẫn chưa hết đau, cô bắt buộc phải đi tìm một nhà vệ sinh để xem xem vết thương, xem có thể làm dịu đi được không, không thì lên sân khắn sẽ xong đời mắt. Nhưng, đây là phòng nghỉ của tầng hai, cô vừa đi ra thì cảm thấy có chút lạc đường. Nghe thấy đằng sau có tiếng bước, Trang Noãn Noãn quay đầu lại, vui vẻ muốn hỏi xem vị trí của nhà vệ sinh. Thế nhưng, khi cô nhìn thấy, cô trực tiếp bị dọa một lúc, thậm chí còn muốn trốn đi. Ánh nhìn của người đàn ông hướng về phía cô, ngạc nhiên nheo mắt hỏi: “Trang tiêu thư, sao cô lại ở đây?” “Tôi… Tôi muốn hỏi xem nhà vệ sinh đi thế nào.” Trang Noãn Noãn không dám nhìn vào mắt của anh, mà nhìn về phía trợ lý của anh. “Tiểu thư, nhà vệ sinh ở hướng này, cô đi dọc theo hành lang là có thể nhìn thấy.” “Được rồi!” Trang Noãn Noãn nói xong, thì lập tức dời đi, cô nhanh chóng bước sang bên cạnh, mấy bước đầu còn có thể bình thường, nhưng chân đau nên cô đi được vài bước đã nhanh chóng dựa vào tường. Đúng lúc đó, người đàn ông quay lại nhìn cô, thì thấy cô dựa vào tường, chân trái từng bước từng bước tiến về phía trước, anh nhíu mày, chân cô gái này bị sao vậy? Sau đó, Trương Noãn Noãn rời đi, cô tìm thấy một nhà vệ sinh, ngồi xuống, cô nhìn bàn chân của mình, vẻ mặt đầy sự đau đón. Vết thương do cô đi bộ cả đoạn đường nên vết máu chưa đông lại, đến tất cũng nhiễm một chút máu, cô cắn chặt môi, sau khi lau sạch vết máu, cô chỉ có thể đau khổ nhăn mặt. Cô cũng không thể ở quá lâu trong nhà vệ sinh, cô xử lý vết thương xong thì nhanh chóng quay trở về phòng nghỉ. Ngồi ở phòng nghỉ ngơi, cô không dám chạy lung tung nữa, Lam Sơ Niệm đang cầm điện thoại nhắn tin cho anh trai. Lúc này, khi cô vừa gửi tin nhắn thì anh liền nhắn lại: “Anh sẽ đến muộn một chút.” Lam Sơ Niệm xem xong, lập tức cảm thấy nhẹ nhõm: “Được, việc chính vẫn quan trọng hon, tối nay gặp anh. Trong ánh mắt Diệp Mạn Ni léo lên không an phận, ngay bây giờ cô ta rất muốn gặp Kiều Mộ Trạch, cùng anh ta phát sinh ra một số chuyện gặp gỡ lãng mạn gì đó. Không chừng, còn có thể cọ xát ra lửa tình yêu. Trong một phòng nghỉ ngơi, Kiều Mộ Trạch gặp mặt các vị khách quan trọng của mình, lúc đi ra, anh đi qua chỗ mà vừa nãy gặp Trang Noãn Noãn ở đó, trong đầu anh lập tức nghĩ đến dáng vẻ vừa nãy của cô. Anh cảm giác như chân cô bị thương, nếu như anh không nhớ nhằm, thì cô sắp lên sân khấu để biểu diễn rồi. Kiều Mộ Trạch nghĩ một lúc, nói với trợ lý: “Bây giờ cô sang phòng nghỉ ngơi tìm một cô gái tên là Trang Noãn Noãn, dẫn cô ấy đến đây gặp tôi.” “Bây giờ sao?” “Đúng!” Kiều Mộ Trạch nói xong, đi về phía trước, ở đây có một phòng hội nghị sắp diễn ra của anh. Trang Noãn Noãn đang ở phòng nghỉ ngơi, rất nhanh cửa phòng được mở ra, chỉ thấy một cô gái thông minh gọn gàng bước vào, cô ấy nhận ra Trang Noãn Noãn, nói với cô: “Trang tiểu thư, mời cô đi với tôi một chuyến, có người muốn gặp cô.”

Chỉ thấy bên cạnh thành phó, biển trong không có mây, một khách sạn chọc trời, oai phong như một con rồng, khiến người ra rất kinh ngạc với ngoại hình thiết kế của nó, bá khí, mà tràn đầy khí chất độc đáo.

 

Xe đi đến cổng, Trang Noãn Noãn một mình xuống xe, Chu Đào dẫn họ đi theo hướng cửa chính của khách sạn, bây giờ buổi lễ vẫn còn trong thời gian chuẩn bị, họ có thể đến hậu đài nghỉ ngơi, đợi buổi biểu diễn sau một tiếng nữa.

 

Lúc này, trong một tòa hội nghị, Kiều Mộ Trạch ngồi ở vị trí đầu, nghe thợ thiết kế chính giải thích về tất cả thông tin của khách sạn cho các vị khách quý.

 

Với các yếu tố rất cao cấp, khiến cho các vị khách đều cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng trong mắt của Kiều Mộ Trạch, không thể hiện ra bất cứ sự thích thú nào trước sự ngạc nhiên đó.

 

Cho dù anh rất trẻ, nhưng vui giận của anh, dường như không thể nhìn thâu được, giấu dưới vẻ mặt trầm ổn của anh.

 

Khiến cho người khác không thể đoán được anh đang nghĩ gì.

 

Lúc này, một nữ trợ lý cúi người về phía anh ta và nói: “Kiều tổng, mấy vị khách quan trọng đã đến rồi, đang trong phòng nghỉ ngơi để đợi ngài.”

 

Kiều Mộ Trạch gật gật đầu, đứng lên, hướng về phía các vị khách đang ngồi nói: “Thất lễ một chút.”

 

Nói xong, một thân hình mảnh khảnh và ưu nhã bước ra ngoài hội trường, khi anh đi đến hướng của phòng nghỉ ngơi, thì thấy một bóng dáng hết sức nhỏ bé đang nhìn loanh quanh ở hành lang.

 

Trang Noãn Noãn cảm thấy bàn chân vẫn chưa hết đau, cô bắt buộc phải đi tìm một nhà vệ sinh để xem xem vết thương, xem có thể làm dịu đi được không, không thì lên sân khắn sẽ xong đời mắt.

 

Nhưng, đây là phòng nghỉ của tầng hai, cô vừa đi ra thì cảm thấy có chút lạc đường.

 

Nghe thấy đằng sau có tiếng bước, Trang Noãn Noãn quay đầu lại, vui vẻ muốn hỏi xem vị trí của nhà vệ sinh.

 

Thế nhưng, khi cô nhìn thấy, cô trực tiếp bị dọa một lúc, thậm chí còn muốn trốn đi.

 

Ánh nhìn của người đàn ông hướng về phía cô, ngạc nhiên nheo mắt hỏi: “Trang tiêu thư, sao cô lại ở đây?”

 

“Tôi… Tôi muốn hỏi xem nhà vệ sinh đi thế nào.” Trang Noãn Noãn không dám nhìn vào mắt của anh, mà nhìn về phía trợ lý của anh.

 

“Tiểu thư, nhà vệ sinh ở hướng này, cô đi dọc theo hành lang là có thể nhìn thấy.”

 

“Được rồi!”

 

Trang Noãn Noãn nói xong, thì lập tức dời đi, cô nhanh chóng bước sang bên cạnh, mấy bước đầu còn có thể bình thường, nhưng chân đau nên cô đi được vài bước đã nhanh chóng dựa vào tường.

 

Đúng lúc đó, người đàn ông quay lại nhìn cô, thì thấy cô dựa vào tường, chân trái từng bước từng bước tiến về phía trước, anh nhíu mày, chân cô gái này bị sao vậy?

 

Sau đó, Trương Noãn Noãn rời đi, cô tìm thấy một nhà vệ sinh, ngồi xuống, cô nhìn bàn chân của mình, vẻ mặt đầy sự đau đón.

 

Vết thương do cô đi bộ cả đoạn đường nên vết máu chưa đông lại, đến tất cũng nhiễm một chút máu, cô cắn chặt môi, sau khi lau sạch vết máu, cô chỉ có thể đau khổ nhăn mặt.

 

Cô cũng không thể ở quá lâu trong nhà vệ sinh, cô xử lý vết thương xong thì nhanh chóng quay trở về phòng nghỉ.

 

Ngồi ở phòng nghỉ ngơi, cô không dám chạy lung tung nữa, Lam Sơ Niệm đang cầm điện thoại nhắn tin cho anh trai.

 

Lúc này, khi cô vừa gửi tin nhắn thì anh liền nhắn lại: “Anh sẽ đến muộn một chút.”

 

Lam Sơ Niệm xem xong, lập tức cảm thấy nhẹ nhõm: “Được, việc chính vẫn quan trọng hon, tối nay gặp anh.

 

Trong ánh mắt Diệp Mạn Ni léo lên không an phận, ngay bây giờ cô ta rất muốn gặp Kiều Mộ Trạch, cùng anh ta phát sinh ra một số chuyện gặp gỡ lãng mạn gì đó.

 

Không chừng, còn có thể cọ xát ra lửa tình yêu.

 

Trong một phòng nghỉ ngơi, Kiều Mộ Trạch gặp mặt các vị khách quan trọng của mình, lúc đi ra, anh đi qua chỗ mà vừa nãy gặp Trang Noãn Noãn ở đó, trong đầu anh lập tức nghĩ đến dáng vẻ vừa nãy của cô.

 

Anh cảm giác như chân cô bị thương, nếu như anh không nhớ nhằm, thì cô sắp lên sân khấu để biểu diễn rồi.

 

Kiều Mộ Trạch nghĩ một lúc, nói với trợ lý: “Bây giờ cô sang phòng nghỉ ngơi tìm một cô gái tên là Trang Noãn Noãn, dẫn cô ấy đến đây gặp tôi.”

 

“Bây giờ sao?”

 

“Đúng!” Kiều Mộ Trạch nói xong, đi về phía trước, ở đây có một phòng hội nghị sắp diễn ra của anh.

 

Trang Noãn Noãn đang ở phòng nghỉ ngơi, rất nhanh cửa phòng được mở ra, chỉ thấy một cô gái thông minh gọn gàng bước vào, cô ấy nhận ra Trang Noãn Noãn, nói với cô: “Trang tiểu thư, mời cô đi với tôi một chuyến, có người muốn gặp cô.”

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Chỉ thấy bên cạnh thành phó, biển trong không có mây, một khách sạn chọc trời, oai phong như một con rồng, khiến người ra rất kinh ngạc với ngoại hình thiết kế của nó, bá khí, mà tràn đầy khí chất độc đáo. Xe đi đến cổng, Trang Noãn Noãn một mình xuống xe, Chu Đào dẫn họ đi theo hướng cửa chính của khách sạn, bây giờ buổi lễ vẫn còn trong thời gian chuẩn bị, họ có thể đến hậu đài nghỉ ngơi, đợi buổi biểu diễn sau một tiếng nữa. Lúc này, trong một tòa hội nghị, Kiều Mộ Trạch ngồi ở vị trí đầu, nghe thợ thiết kế chính giải thích về tất cả thông tin của khách sạn cho các vị khách quý. Với các yếu tố rất cao cấp, khiến cho các vị khách đều cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng trong mắt của Kiều Mộ Trạch, không thể hiện ra bất cứ sự thích thú nào trước sự ngạc nhiên đó. Cho dù anh rất trẻ, nhưng vui giận của anh, dường như không thể nhìn thâu được, giấu dưới vẻ mặt trầm ổn của anh. Khiến cho người khác không thể đoán được anh đang nghĩ gì. Lúc này, một nữ trợ lý cúi người về phía anh ta và nói: “Kiều tổng, mấy vị khách quan trọng đã đến rồi, đang trong phòng nghỉ ngơi để đợi ngài.” Kiều Mộ Trạch gật gật đầu, đứng lên, hướng về phía các vị khách đang ngồi nói: “Thất lễ một chút.” Nói xong, một thân hình mảnh khảnh và ưu nhã bước ra ngoài hội trường, khi anh đi đến hướng của phòng nghỉ ngơi, thì thấy một bóng dáng hết sức nhỏ bé đang nhìn loanh quanh ở hành lang. Trang Noãn Noãn cảm thấy bàn chân vẫn chưa hết đau, cô bắt buộc phải đi tìm một nhà vệ sinh để xem xem vết thương, xem có thể làm dịu đi được không, không thì lên sân khắn sẽ xong đời mắt. Nhưng, đây là phòng nghỉ của tầng hai, cô vừa đi ra thì cảm thấy có chút lạc đường. Nghe thấy đằng sau có tiếng bước, Trang Noãn Noãn quay đầu lại, vui vẻ muốn hỏi xem vị trí của nhà vệ sinh. Thế nhưng, khi cô nhìn thấy, cô trực tiếp bị dọa một lúc, thậm chí còn muốn trốn đi. Ánh nhìn của người đàn ông hướng về phía cô, ngạc nhiên nheo mắt hỏi: “Trang tiêu thư, sao cô lại ở đây?” “Tôi… Tôi muốn hỏi xem nhà vệ sinh đi thế nào.” Trang Noãn Noãn không dám nhìn vào mắt của anh, mà nhìn về phía trợ lý của anh. “Tiểu thư, nhà vệ sinh ở hướng này, cô đi dọc theo hành lang là có thể nhìn thấy.” “Được rồi!” Trang Noãn Noãn nói xong, thì lập tức dời đi, cô nhanh chóng bước sang bên cạnh, mấy bước đầu còn có thể bình thường, nhưng chân đau nên cô đi được vài bước đã nhanh chóng dựa vào tường. Đúng lúc đó, người đàn ông quay lại nhìn cô, thì thấy cô dựa vào tường, chân trái từng bước từng bước tiến về phía trước, anh nhíu mày, chân cô gái này bị sao vậy? Sau đó, Trương Noãn Noãn rời đi, cô tìm thấy một nhà vệ sinh, ngồi xuống, cô nhìn bàn chân của mình, vẻ mặt đầy sự đau đón. Vết thương do cô đi bộ cả đoạn đường nên vết máu chưa đông lại, đến tất cũng nhiễm một chút máu, cô cắn chặt môi, sau khi lau sạch vết máu, cô chỉ có thể đau khổ nhăn mặt. Cô cũng không thể ở quá lâu trong nhà vệ sinh, cô xử lý vết thương xong thì nhanh chóng quay trở về phòng nghỉ. Ngồi ở phòng nghỉ ngơi, cô không dám chạy lung tung nữa, Lam Sơ Niệm đang cầm điện thoại nhắn tin cho anh trai. Lúc này, khi cô vừa gửi tin nhắn thì anh liền nhắn lại: “Anh sẽ đến muộn một chút.” Lam Sơ Niệm xem xong, lập tức cảm thấy nhẹ nhõm: “Được, việc chính vẫn quan trọng hon, tối nay gặp anh. Trong ánh mắt Diệp Mạn Ni léo lên không an phận, ngay bây giờ cô ta rất muốn gặp Kiều Mộ Trạch, cùng anh ta phát sinh ra một số chuyện gặp gỡ lãng mạn gì đó. Không chừng, còn có thể cọ xát ra lửa tình yêu. Trong một phòng nghỉ ngơi, Kiều Mộ Trạch gặp mặt các vị khách quan trọng của mình, lúc đi ra, anh đi qua chỗ mà vừa nãy gặp Trang Noãn Noãn ở đó, trong đầu anh lập tức nghĩ đến dáng vẻ vừa nãy của cô. Anh cảm giác như chân cô bị thương, nếu như anh không nhớ nhằm, thì cô sắp lên sân khấu để biểu diễn rồi. Kiều Mộ Trạch nghĩ một lúc, nói với trợ lý: “Bây giờ cô sang phòng nghỉ ngơi tìm một cô gái tên là Trang Noãn Noãn, dẫn cô ấy đến đây gặp tôi.” “Bây giờ sao?” “Đúng!” Kiều Mộ Trạch nói xong, đi về phía trước, ở đây có một phòng hội nghị sắp diễn ra của anh. Trang Noãn Noãn đang ở phòng nghỉ ngơi, rất nhanh cửa phòng được mở ra, chỉ thấy một cô gái thông minh gọn gàng bước vào, cô ấy nhận ra Trang Noãn Noãn, nói với cô: “Trang tiểu thư, mời cô đi với tôi một chuyến, có người muốn gặp cô.”

Chương 1393