Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…

Chương 1407

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… “Anh thấy bữa tiệc này rất nhàm chán, chúng ta đi thôi!” Lam Thiên Hạo chỉ muốn đưa cô đi. “Không hề nhàm chán, em thấy rất vui mà.” Lam Sơ Niệm vẫn muốn ở lại đây chơi, dù sao vẫn còn sớm. “Em lại muốn nói chuyện với Jerry kia sao? Em muốn làm quen với cậu ta thế cơ à?” Trong mắt của Lam Thiên Hạo ánh lên sự phức tạp, một sự bất mãn dâng trào. Khi Lam Sơ Niệm nghe giọng điệu của anh cả, cô cũng nhận ra điều gì đó, không khỏi cảm thấy thích thú: “Anh à, anh có biết thái độ của anh bây giờ giống gì không?” Lam Thiên Hạo cáu kỉnh hỏi: “Giống cái gì?” “Giống như anh đang ghen!” Nói xong, Lam Sơ Niệm không nhịn được che miệng cười: “Anh ghen vì em hả? Em là em gái của anh đấy!” Lam Thiên Hạo cả người chấn động, lập tức nghiêm mặt lại: “Em đang nghĩ linh tinh gì vậy?Anh chỉ là đang bảo vệ em, em còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, đừng để bị lừa.” “Em không còn nhỏ nữa.” Lam Sơ Niệm vặn lại. “Theo anh trở về phòng khách sạn.” Lam Thiên Hạo cảm thấy cô rất không phục, chỉ có thể đưa cô rời khỏi đây anh mới yên tâm. “Anh cho em ở lại đây một lát nữa đi!” “Không được.” Lam Thiên Hạo không cho phép. Cứ thế Lam Sơ Niệm bị anh kéo ra ngoài, Lâm Thiến đứng cách đó không xa, nghĩ muốn đi tới chào hỏi anh, nhưng lại không muốn nhìn bọn họ rời đi. Hơn nữa, cô ta có cảm giác kỳ lạ, tại sao mỗi lần nhìn thấy Lam Sơ Niệm và Lam Thiên Hạo, bọn họ lại đều nắm tay nhau? Mặc dù Lam Thiên Hạo rất yêu chiều Lam Sơ Niệm, nhưng họ là hai anh em, nắm tay nhau như thế, không phù hợp lắm thì phải? Lâm Thiến không khỏi nghĩ, có lẽ là cô ta suy nghĩ quá nhiều, hoặc là anh em nhà họ Lam thật sự có quan hệ rất tốt. Diệp Mạn Ni vẫn luôn đợi Kiều Mộ Trạch xuất hiện, nhưng cô ta đợi từ 7 giờ đến 8 giờ 30 mà không thấy Kiều Mộ Trạch đến dự, nghe từ một vị khách nói rằng tối nay Kiều Mộ Trạch sẽ không đến. Điều ấy khiến lòng cô ta hụt hãng đến cực điểm, cô ta rõ ràng nghĩ sẽ có cơ hội gặp được anh. Không hiểu sao, lòng cô ta thầm trách Trang Noãn Noãn, cảm thấy rằng chính vì cô mà Kiều Mộ Trạch mới không đến đây nữa. Lam Sơ Niệm bị Lam Thiên Hạo kéo về phòng khách sạn, mới hơn tám giờ, cô cảm thấy rất nhàm chán! Cô đành phải ngồi trên sofa xem TV, Lam Thiên Hạo từ trong tủ rượu lấy ra một chai rượu vang, mở ra rót một ly cho mình, Lam Sơ Niệm thấy vậy lập tức nói: “Anh có thể cho em một ly được không?” “Em uống rượu gì chứ? Đừng học những thứ như uống rượu.” Lam Thiên Hạo dạy dỗ nói. “Nhưng em cảm thấy đêm nay sẽ không ngủ được, cho em uống nửa ly! Uống xong có thể ngủ ngon hơn.” Lam Sơ Niệm muốn uống. Lam Thiên Hạo cầm lấy một cái ly đầy nửa ly rượu đặt trước mặt cô: “Chỉ được uống nửa ly thôi đấy.” “Vâng.” Lam Sơ Niệm cầm ly rượu xem phim, vẫn cảm thấy cuộc sống này rất vui vẻ. Lam Thiên Hạo liếc mắt nhìn xem cô đang xem phim gì, hoá ra cô đang xem hoạt hình thiếu nhi, rõ ràng là còn chưa lớn, lại không dám thừa nhận. Lam Sơ Niệm thích xem loại phim hoạt hình này, vì khi khi xem cảm thấy rất thư giãn và vui nhộn. Đúng lúc này, trong một căn phòng riêng khác, một bóng người mảnh mai đang đứng trước cửa số kiểu Pháp, từ chỗ anh có thể nhìn thấy toàn bộ đại dương xanh thẳm, phía trên đại Ũ dương có vằng trăng tròn rất lớn, dòng sông bạc trong vắt, điểm xuyết những ngôi sao như một tắm gắm, một khung cảnh tuyệt đẹp. Anh tin rằng chỉ cần những vị khách sống ở đây, họ có đủ may mắn để thưởng thức khung cảnh này, mang đến cho những vị khách sự tận hưởng tối cao là mục đích của anh. Kiều Mộ Trạch đang ngắm nhìn, đột nhiên khuôn mặt của Trang Noãn Noãn hiện lên trong đầu. Khuôn mặt nhỏ nhắn bướng bỉnh của cô có một sức mạnh mạnh mẽ, đọng lại trong tâm trí anh vào lúc này. Tại sao cô lại tin rằng cái chết của ba mẹ cô là oan? Anh không tham gia vào vụ án năm đó, nhưng sau đó anh đã đọc tất cả các kết luận của vụ án, không có sai sót. Còn tại sao cả ba mẹ cô đều tự tử? Đây là một bí ẩn, ngay cả Kiều Mộ Trạch cũng cho rằng điều đó là không thể, bởi vì rõ ràng ông Trang rất yêu con gái ông.

“Anh thấy bữa tiệc này rất nhàm chán, chúng ta đi thôi!” Lam Thiên Hạo chỉ muốn đưa cô đi.

 

“Không hề nhàm chán, em thấy rất vui mà.” Lam Sơ Niệm vẫn muốn ở lại đây chơi, dù sao vẫn còn sớm.

 

“Em lại muốn nói chuyện với Jerry kia sao? Em muốn làm quen với cậu ta thế cơ à?” Trong mắt của Lam Thiên Hạo ánh lên sự phức tạp, một sự bất mãn dâng trào.

 

Khi Lam Sơ Niệm nghe giọng điệu của anh cả, cô cũng nhận ra điều gì đó, không khỏi cảm thấy thích thú: “Anh à, anh có biết thái độ của anh bây giờ giống gì không?”

 

Lam Thiên Hạo cáu kỉnh hỏi: “Giống cái gì?”

 

“Giống như anh đang ghen!” Nói xong, Lam Sơ Niệm không nhịn được che miệng cười: “Anh ghen vì em hả? Em là em gái của anh đấy!”

 

Lam Thiên Hạo cả người chấn động, lập tức nghiêm mặt lại: “Em đang nghĩ linh tinh gì vậy?Anh chỉ là đang bảo vệ em, em còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, đừng để bị lừa.”

 

“Em không còn nhỏ nữa.” Lam Sơ Niệm vặn lại.

 

“Theo anh trở về phòng khách sạn.” Lam Thiên Hạo cảm thấy cô rất không phục, chỉ có thể đưa cô rời khỏi đây anh mới yên tâm.

 

“Anh cho em ở lại đây một lát nữa đi!”

 

“Không được.” Lam Thiên Hạo không cho phép.

 

Cứ thế Lam Sơ Niệm bị anh kéo ra ngoài, Lâm Thiến đứng cách đó không xa, nghĩ muốn đi tới chào hỏi anh, nhưng lại không muốn nhìn bọn họ rời đi.

 

Hơn nữa, cô ta có cảm giác kỳ lạ, tại sao mỗi lần nhìn thấy Lam Sơ Niệm và Lam Thiên Hạo, bọn họ lại đều nắm tay nhau?

 

Mặc dù Lam Thiên Hạo rất yêu chiều Lam Sơ Niệm, nhưng họ là hai anh em, nắm tay nhau như thế, không phù hợp lắm thì phải?

 

Lâm Thiến không khỏi nghĩ, có lẽ là cô ta suy nghĩ quá nhiều, hoặc là anh em nhà họ Lam thật sự có quan hệ rất tốt.

 

Diệp Mạn Ni vẫn luôn đợi Kiều Mộ Trạch xuất hiện, nhưng cô ta đợi từ 7 giờ đến 8 giờ 30 mà không thấy Kiều Mộ Trạch đến dự, nghe từ một vị khách nói rằng tối nay Kiều Mộ Trạch sẽ không đến.

 

Điều ấy khiến lòng cô ta hụt hãng đến cực điểm, cô ta rõ ràng nghĩ sẽ có cơ hội gặp được anh.

 

Không hiểu sao, lòng cô ta thầm trách Trang Noãn Noãn, cảm thấy rằng chính vì cô mà Kiều Mộ Trạch mới không đến đây nữa.

 

Lam Sơ Niệm bị Lam Thiên Hạo kéo về phòng khách sạn, mới hơn tám giờ, cô cảm thấy rất nhàm chán!

 

Cô đành phải ngồi trên sofa xem TV, Lam Thiên Hạo từ trong tủ rượu lấy ra một chai rượu vang, mở ra rót một ly cho mình, Lam Sơ Niệm thấy vậy lập tức nói: “Anh có thể cho em một ly được không?”

 

“Em uống rượu gì chứ? Đừng học những thứ như uống rượu.”

 

Lam Thiên Hạo dạy dỗ nói.

 

“Nhưng em cảm thấy đêm nay sẽ không ngủ được, cho em uống nửa ly! Uống xong có thể ngủ ngon hơn.” Lam Sơ Niệm muốn uống.

 

Lam Thiên Hạo cầm lấy một cái ly đầy nửa ly rượu đặt trước mặt cô: “Chỉ được uống nửa ly thôi đấy.”

 

“Vâng.” Lam Sơ Niệm cầm ly rượu xem phim, vẫn cảm thấy cuộc sống này rất vui vẻ.

 

Lam Thiên Hạo liếc mắt nhìn xem cô đang xem phim gì, hoá ra cô đang xem hoạt hình thiếu nhi, rõ ràng là còn chưa lớn, lại không dám thừa nhận.

 

Lam Sơ Niệm thích xem loại phim hoạt hình này, vì khi khi xem cảm thấy rất thư giãn và vui nhộn.

 

Đúng lúc này, trong một căn phòng riêng khác, một bóng người mảnh mai đang đứng trước cửa số kiểu Pháp, từ chỗ anh có thể nhìn thấy toàn bộ đại dương xanh thẳm, phía trên đại Ũ dương có vằng trăng tròn rất lớn, dòng sông bạc trong vắt, điểm xuyết những ngôi sao như một tắm gắm, một khung cảnh tuyệt đẹp.

 

Anh tin rằng chỉ cần những vị khách sống ở đây, họ có đủ may mắn để thưởng thức khung cảnh này, mang đến cho những vị khách sự tận hưởng tối cao là mục đích của anh.

 

Kiều Mộ Trạch đang ngắm nhìn, đột nhiên khuôn mặt của Trang Noãn Noãn hiện lên trong đầu. Khuôn mặt nhỏ nhắn bướng bỉnh của cô có một sức mạnh mạnh mẽ, đọng lại trong tâm trí anh vào lúc này.

 

Tại sao cô lại tin rằng cái chết của ba mẹ cô là oan?

 

Anh không tham gia vào vụ án năm đó, nhưng sau đó anh đã đọc tất cả các kết luận của vụ án, không có sai sót.

 

Còn tại sao cả ba mẹ cô đều tự tử? Đây là một bí ẩn, ngay cả Kiều Mộ Trạch cũng cho rằng điều đó là không thể, bởi vì rõ ràng ông Trang rất yêu con gái ông.

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… “Anh thấy bữa tiệc này rất nhàm chán, chúng ta đi thôi!” Lam Thiên Hạo chỉ muốn đưa cô đi. “Không hề nhàm chán, em thấy rất vui mà.” Lam Sơ Niệm vẫn muốn ở lại đây chơi, dù sao vẫn còn sớm. “Em lại muốn nói chuyện với Jerry kia sao? Em muốn làm quen với cậu ta thế cơ à?” Trong mắt của Lam Thiên Hạo ánh lên sự phức tạp, một sự bất mãn dâng trào. Khi Lam Sơ Niệm nghe giọng điệu của anh cả, cô cũng nhận ra điều gì đó, không khỏi cảm thấy thích thú: “Anh à, anh có biết thái độ của anh bây giờ giống gì không?” Lam Thiên Hạo cáu kỉnh hỏi: “Giống cái gì?” “Giống như anh đang ghen!” Nói xong, Lam Sơ Niệm không nhịn được che miệng cười: “Anh ghen vì em hả? Em là em gái của anh đấy!” Lam Thiên Hạo cả người chấn động, lập tức nghiêm mặt lại: “Em đang nghĩ linh tinh gì vậy?Anh chỉ là đang bảo vệ em, em còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, đừng để bị lừa.” “Em không còn nhỏ nữa.” Lam Sơ Niệm vặn lại. “Theo anh trở về phòng khách sạn.” Lam Thiên Hạo cảm thấy cô rất không phục, chỉ có thể đưa cô rời khỏi đây anh mới yên tâm. “Anh cho em ở lại đây một lát nữa đi!” “Không được.” Lam Thiên Hạo không cho phép. Cứ thế Lam Sơ Niệm bị anh kéo ra ngoài, Lâm Thiến đứng cách đó không xa, nghĩ muốn đi tới chào hỏi anh, nhưng lại không muốn nhìn bọn họ rời đi. Hơn nữa, cô ta có cảm giác kỳ lạ, tại sao mỗi lần nhìn thấy Lam Sơ Niệm và Lam Thiên Hạo, bọn họ lại đều nắm tay nhau? Mặc dù Lam Thiên Hạo rất yêu chiều Lam Sơ Niệm, nhưng họ là hai anh em, nắm tay nhau như thế, không phù hợp lắm thì phải? Lâm Thiến không khỏi nghĩ, có lẽ là cô ta suy nghĩ quá nhiều, hoặc là anh em nhà họ Lam thật sự có quan hệ rất tốt. Diệp Mạn Ni vẫn luôn đợi Kiều Mộ Trạch xuất hiện, nhưng cô ta đợi từ 7 giờ đến 8 giờ 30 mà không thấy Kiều Mộ Trạch đến dự, nghe từ một vị khách nói rằng tối nay Kiều Mộ Trạch sẽ không đến. Điều ấy khiến lòng cô ta hụt hãng đến cực điểm, cô ta rõ ràng nghĩ sẽ có cơ hội gặp được anh. Không hiểu sao, lòng cô ta thầm trách Trang Noãn Noãn, cảm thấy rằng chính vì cô mà Kiều Mộ Trạch mới không đến đây nữa. Lam Sơ Niệm bị Lam Thiên Hạo kéo về phòng khách sạn, mới hơn tám giờ, cô cảm thấy rất nhàm chán! Cô đành phải ngồi trên sofa xem TV, Lam Thiên Hạo từ trong tủ rượu lấy ra một chai rượu vang, mở ra rót một ly cho mình, Lam Sơ Niệm thấy vậy lập tức nói: “Anh có thể cho em một ly được không?” “Em uống rượu gì chứ? Đừng học những thứ như uống rượu.” Lam Thiên Hạo dạy dỗ nói. “Nhưng em cảm thấy đêm nay sẽ không ngủ được, cho em uống nửa ly! Uống xong có thể ngủ ngon hơn.” Lam Sơ Niệm muốn uống. Lam Thiên Hạo cầm lấy một cái ly đầy nửa ly rượu đặt trước mặt cô: “Chỉ được uống nửa ly thôi đấy.” “Vâng.” Lam Sơ Niệm cầm ly rượu xem phim, vẫn cảm thấy cuộc sống này rất vui vẻ. Lam Thiên Hạo liếc mắt nhìn xem cô đang xem phim gì, hoá ra cô đang xem hoạt hình thiếu nhi, rõ ràng là còn chưa lớn, lại không dám thừa nhận. Lam Sơ Niệm thích xem loại phim hoạt hình này, vì khi khi xem cảm thấy rất thư giãn và vui nhộn. Đúng lúc này, trong một căn phòng riêng khác, một bóng người mảnh mai đang đứng trước cửa số kiểu Pháp, từ chỗ anh có thể nhìn thấy toàn bộ đại dương xanh thẳm, phía trên đại Ũ dương có vằng trăng tròn rất lớn, dòng sông bạc trong vắt, điểm xuyết những ngôi sao như một tắm gắm, một khung cảnh tuyệt đẹp. Anh tin rằng chỉ cần những vị khách sống ở đây, họ có đủ may mắn để thưởng thức khung cảnh này, mang đến cho những vị khách sự tận hưởng tối cao là mục đích của anh. Kiều Mộ Trạch đang ngắm nhìn, đột nhiên khuôn mặt của Trang Noãn Noãn hiện lên trong đầu. Khuôn mặt nhỏ nhắn bướng bỉnh của cô có một sức mạnh mạnh mẽ, đọng lại trong tâm trí anh vào lúc này. Tại sao cô lại tin rằng cái chết của ba mẹ cô là oan? Anh không tham gia vào vụ án năm đó, nhưng sau đó anh đã đọc tất cả các kết luận của vụ án, không có sai sót. Còn tại sao cả ba mẹ cô đều tự tử? Đây là một bí ẩn, ngay cả Kiều Mộ Trạch cũng cho rằng điều đó là không thể, bởi vì rõ ràng ông Trang rất yêu con gái ông.

Chương 1407