Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…

Chương 1431

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Kiều Mộ Trạch sắp xếp máy bay, sáng sớm ngày mai cất cánh, mà thuộc hạ của anh cũng đem thân phận thật sự của hai người đàn ông này điều tra ra rồi, hai người đều là trốn tội, đến cảnh sát đều đang dán lệnh truy nã bọn họ. Bây giò, cảnh sát nghe tin hai người này ở đây, đã bó trí chuẩn bị bắt tay với cảnh sát bên này bắt người. Kiều Mộ Trạch thấy cảnh sát nhúng tay vào, anh bèn kiên nhẫn đợi hai người này rơi vào lưới, xem có thể từ trong miệng của bọn họ biết được chuyện gì không. Sáng sớm, Trang Noãn Noãn thu dọn xong hành lí, ăn sáng xong cùng với Kiều Mộ Trạch liền đi đến sân bay. Ngồi trong xe, Trang Noãn Noãn nhìn phong cảnh bên ngoài, lại mấy lần quay đầu nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình, cô có chút không dám tin, chuyến ra nước ngoài này khiến cô hoá giải được hiểu lầm đối với anh. Mà anh cũng giúp cô tìm chân tướng của ba mẹ cô. Trên thế giới này, vận mệnh chính là sắp xếp kì lạ như thế, khiến cô từ hận cảm thấy cảm kích. Lên máy bay, ngồi trong khoang thương gia, Trang Noãn Noãn vẫn là không nhịn được cảm thán tài lực của người đàn ông này. Máy bay bay thẳng lên trời, thời gian gần chín giò bay, còn có một đoạn đường dài. Tối qua, Trang Noãn Noãn căn bản không có ngủ, cô lại khóc cả đêm, lúc này hốc mắt cô còn đang sưng đỏ lên, mây trắng ở bên ngoài dường như là một ca khúc thôi miên, khiến cô cứ nhìn cứ nhìn, buồn ngủ liền hiện ra. Cô nhìn người đàn ông đang xem tài liệu một cái, cô nằm trên ghế sofa ngủ luôn. Kiều Mộ Trạch qua một lúc, quay đầu nhìn tư thế cô nằm ngủ của cô trên ghế sofa, anh bảo tiếp viên hàng không cầm một tắm thảm đắp lên cho cô. Trong nước. Lam trạch. Vợ chồng trưởng bối của Lam gia ra nước ngoài du lịch thế giới, cuối cùng cũng về nước rồi. Sân bay, Lam Thiên Hạo dẫn Lam Sơ Niệm đến sân bay trước để đón, nhìn vợ chồng tinh thần hưng mãn đẩy va li đi đến, Lam Thiên Hạo lập tức đi lên trước giúp đỡ, gọi một câu: “Ba, mẹ, ba mẹ về rồi.” “Ba, mẹ.” Lam Sơ Niệm cười chạy đến, ôm lấy vai của mẹ: “Con nhớ ba mẹ quá đi mắt.” Bà Lam ôm cô một cái, yêu thương nhìn cô: “Những ngày ba mẹ không ở nhà, anh của con có bỏ đói con không?” Lam Sơ Niệm đang muốn than phiền một câu lại nhận được ánh mắt có ý cảnh cáo của người đàn ông mào đó, cô lập tức híp mắt cười, khen anh nói: “Không có đâu! Anh ấy đối với con rất tốt, mỗi ngày đều dẫn con đi ăn, con béo rồi đây này.” “Thật sao?” Bà Lam có chút không tin hỏi lại. “Ba, mẹ, trong mắt ba mẹ chỉ có em ấy, thì không có người con trai này sao? Tại sao không hỏi công việc gần đây của con bận như thế nào? Có mệt không?” Lam Thiên Hạo có chút ghen tị hỏi. “Con lớn rồi, không cần ba mẹ lo lắng? Sơ Niệm mới làm lớn bao nhiêu chứ, con còn dám tranh sủng với con bé, có xấu hỗ không.” Bà Lam trách mắng con trai lớn một trận. Sơ Niệm nghe vậy lập tức cong lông mày cười ngọt ngào, âm thầm làm mặt quỷ với người đàn ông nào đó. Khoé môi của Lam Thiên Hạo lại bởi vì bộ dạng trêu đùa đáng yêu của cô mà cong lên, có ba mẹ ở đây cô thật sự giống một cô bé vẫn chưa trưởng thành. Bồ Lam nói với Lam Sơ Niệm: “Sơ Niệm đến đây, lúc trở về ba có mua quà cho con, con đoán xem có máy hộp?” “Hai hộp? Ba hộp? Vẫn là bốn hộp đi ạ!” Ánh mắt của Lam Sơ Niệm sáng lên. *Ba con ấy! Mang về cho con sáu hộp.” “Wow! Con cảm ơn ba ạ, con yêu ba mẹ.” Lam Sơ Niệm vui vẻ cười cong lông mày. “Con thì sao ạ?” Lam Thiên Hạo hỏi: “Con và em trai có không ạ?” “Đương nhiên có, lúc ba mẹ du lịch ở Nam Cực, mua cho hai đứa mỗi người một vòng tay bằng thiên thạch.” Ba Lam nói. Lam Thiên Hạo cảm thấy hỏi cũng sẽ chịu tổn thương, anh liền không mong đợi gì nữa, có điều ánh mắt của anh, nhìn đôi mắt to của Lam Sơ Niệm vui vẻ mà sáng như sao, trong lòng của anh cũng vì vậy mà vui vẻ lên. Còn có cái gì có thể càng khiến anh vui vẻ so với nhìn thấy nụ cười của cô em gái này chứ? 

Kiều Mộ Trạch sắp xếp máy bay, sáng sớm ngày mai cất cánh, mà thuộc hạ của anh cũng đem thân phận thật sự của hai người đàn ông này điều tra ra rồi, hai người đều là trốn tội, đến cảnh sát đều đang dán lệnh truy nã bọn họ.

 

Bây giò, cảnh sát nghe tin hai người này ở đây, đã bó trí chuẩn bị bắt tay với cảnh sát bên này bắt người.

 

Kiều Mộ Trạch thấy cảnh sát nhúng tay vào, anh bèn kiên nhẫn đợi hai người này rơi vào lưới, xem có thể từ trong miệng của bọn họ biết được chuyện gì không.

 

Sáng sớm, Trang Noãn Noãn thu dọn xong hành lí, ăn sáng xong cùng với Kiều Mộ Trạch liền đi đến sân bay.

 

Ngồi trong xe, Trang Noãn Noãn nhìn phong cảnh bên ngoài, lại mấy lần quay đầu nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình, cô có chút không dám tin, chuyến ra nước ngoài này khiến cô hoá giải được hiểu lầm đối với anh.

 

Mà anh cũng giúp cô tìm chân tướng của ba mẹ cô.

 

Trên thế giới này, vận mệnh chính là sắp xếp kì lạ như thế, khiến cô từ hận cảm thấy cảm kích.

 

Lên máy bay, ngồi trong khoang thương gia, Trang Noãn Noãn vẫn là không nhịn được cảm thán tài lực của người đàn ông này.

 

Máy bay bay thẳng lên trời, thời gian gần chín giò bay, còn có một đoạn đường dài.

 

Tối qua, Trang Noãn Noãn căn bản không có ngủ, cô lại khóc cả đêm, lúc này hốc mắt cô còn đang sưng đỏ lên, mây trắng ở bên ngoài dường như là một ca khúc thôi miên, khiến cô cứ nhìn cứ nhìn, buồn ngủ liền hiện ra.

 

Cô nhìn người đàn ông đang xem tài liệu một cái, cô nằm trên ghế sofa ngủ luôn.

 

Kiều Mộ Trạch qua một lúc, quay đầu nhìn tư thế cô nằm ngủ của cô trên ghế sofa, anh bảo tiếp viên hàng không cầm một tắm thảm đắp lên cho cô.

 

Trong nước.

 

Lam trạch.

 

Vợ chồng trưởng bối của Lam gia ra nước ngoài du lịch thế giới, cuối cùng cũng về nước rồi.

 

Sân bay, Lam Thiên Hạo dẫn Lam Sơ Niệm đến sân bay trước để đón, nhìn vợ chồng tinh thần hưng mãn đẩy va li đi đến, Lam Thiên Hạo lập tức đi lên trước giúp đỡ, gọi một câu: “Ba, mẹ, ba mẹ về rồi.”

 

“Ba, mẹ.” Lam Sơ Niệm cười chạy đến, ôm lấy vai của mẹ: “Con nhớ ba mẹ quá đi mắt.”

 

Bà Lam ôm cô một cái, yêu thương nhìn cô: “Những ngày ba mẹ không ở nhà, anh của con có bỏ đói con không?”

 

Lam Sơ Niệm đang muốn than phiền một câu lại nhận được ánh mắt có ý cảnh cáo của người đàn ông mào đó, cô lập tức híp mắt cười, khen anh nói: “Không có đâu! Anh ấy đối với con rất tốt, mỗi ngày đều dẫn con đi ăn, con béo rồi đây này.”

 

“Thật sao?” Bà Lam có chút không tin hỏi lại.

 

“Ba, mẹ, trong mắt ba mẹ chỉ có em ấy, thì không có người con trai này sao? Tại sao không hỏi công việc gần đây của con bận như thế nào? Có mệt không?” Lam Thiên Hạo có chút ghen tị hỏi.

 

“Con lớn rồi, không cần ba mẹ lo lắng? Sơ Niệm mới làm lớn bao nhiêu chứ, con còn dám tranh sủng với con bé, có xấu hỗ không.” Bà Lam trách mắng con trai lớn một trận.

 

Sơ Niệm nghe vậy lập tức cong lông mày cười ngọt ngào, âm thầm làm mặt quỷ với người đàn ông nào đó.

 

Khoé môi của Lam Thiên Hạo lại bởi vì bộ dạng trêu đùa đáng yêu của cô mà cong lên, có ba mẹ ở đây cô thật sự giống một cô bé vẫn chưa trưởng thành.

 

Bồ Lam nói với Lam Sơ Niệm: “Sơ Niệm đến đây, lúc trở về ba có mua quà cho con, con đoán xem có máy hộp?”

 

“Hai hộp? Ba hộp? Vẫn là bốn hộp đi ạ!” Ánh mắt của Lam Sơ Niệm sáng lên.

 

*Ba con ấy! Mang về cho con sáu hộp.”

 

“Wow! Con cảm ơn ba ạ, con yêu ba mẹ.” Lam Sơ Niệm vui vẻ cười cong lông mày.

 

“Con thì sao ạ?” Lam Thiên Hạo hỏi: “Con và em trai có không ạ?”

 

“Đương nhiên có, lúc ba mẹ du lịch ở Nam Cực, mua cho hai đứa mỗi người một vòng tay bằng thiên thạch.” Ba Lam nói.

 

Lam Thiên Hạo cảm thấy hỏi cũng sẽ chịu tổn thương, anh liền không mong đợi gì nữa, có điều ánh mắt của anh, nhìn đôi mắt to của Lam Sơ Niệm vui vẻ mà sáng như sao, trong lòng của anh cũng vì vậy mà vui vẻ lên.

 

Còn có cái gì có thể càng khiến anh vui vẻ so với nhìn thấy nụ cười của cô em gái này chứ?

 

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Kiều Mộ Trạch sắp xếp máy bay, sáng sớm ngày mai cất cánh, mà thuộc hạ của anh cũng đem thân phận thật sự của hai người đàn ông này điều tra ra rồi, hai người đều là trốn tội, đến cảnh sát đều đang dán lệnh truy nã bọn họ. Bây giò, cảnh sát nghe tin hai người này ở đây, đã bó trí chuẩn bị bắt tay với cảnh sát bên này bắt người. Kiều Mộ Trạch thấy cảnh sát nhúng tay vào, anh bèn kiên nhẫn đợi hai người này rơi vào lưới, xem có thể từ trong miệng của bọn họ biết được chuyện gì không. Sáng sớm, Trang Noãn Noãn thu dọn xong hành lí, ăn sáng xong cùng với Kiều Mộ Trạch liền đi đến sân bay. Ngồi trong xe, Trang Noãn Noãn nhìn phong cảnh bên ngoài, lại mấy lần quay đầu nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình, cô có chút không dám tin, chuyến ra nước ngoài này khiến cô hoá giải được hiểu lầm đối với anh. Mà anh cũng giúp cô tìm chân tướng của ba mẹ cô. Trên thế giới này, vận mệnh chính là sắp xếp kì lạ như thế, khiến cô từ hận cảm thấy cảm kích. Lên máy bay, ngồi trong khoang thương gia, Trang Noãn Noãn vẫn là không nhịn được cảm thán tài lực của người đàn ông này. Máy bay bay thẳng lên trời, thời gian gần chín giò bay, còn có một đoạn đường dài. Tối qua, Trang Noãn Noãn căn bản không có ngủ, cô lại khóc cả đêm, lúc này hốc mắt cô còn đang sưng đỏ lên, mây trắng ở bên ngoài dường như là một ca khúc thôi miên, khiến cô cứ nhìn cứ nhìn, buồn ngủ liền hiện ra. Cô nhìn người đàn ông đang xem tài liệu một cái, cô nằm trên ghế sofa ngủ luôn. Kiều Mộ Trạch qua một lúc, quay đầu nhìn tư thế cô nằm ngủ của cô trên ghế sofa, anh bảo tiếp viên hàng không cầm một tắm thảm đắp lên cho cô. Trong nước. Lam trạch. Vợ chồng trưởng bối của Lam gia ra nước ngoài du lịch thế giới, cuối cùng cũng về nước rồi. Sân bay, Lam Thiên Hạo dẫn Lam Sơ Niệm đến sân bay trước để đón, nhìn vợ chồng tinh thần hưng mãn đẩy va li đi đến, Lam Thiên Hạo lập tức đi lên trước giúp đỡ, gọi một câu: “Ba, mẹ, ba mẹ về rồi.” “Ba, mẹ.” Lam Sơ Niệm cười chạy đến, ôm lấy vai của mẹ: “Con nhớ ba mẹ quá đi mắt.” Bà Lam ôm cô một cái, yêu thương nhìn cô: “Những ngày ba mẹ không ở nhà, anh của con có bỏ đói con không?” Lam Sơ Niệm đang muốn than phiền một câu lại nhận được ánh mắt có ý cảnh cáo của người đàn ông mào đó, cô lập tức híp mắt cười, khen anh nói: “Không có đâu! Anh ấy đối với con rất tốt, mỗi ngày đều dẫn con đi ăn, con béo rồi đây này.” “Thật sao?” Bà Lam có chút không tin hỏi lại. “Ba, mẹ, trong mắt ba mẹ chỉ có em ấy, thì không có người con trai này sao? Tại sao không hỏi công việc gần đây của con bận như thế nào? Có mệt không?” Lam Thiên Hạo có chút ghen tị hỏi. “Con lớn rồi, không cần ba mẹ lo lắng? Sơ Niệm mới làm lớn bao nhiêu chứ, con còn dám tranh sủng với con bé, có xấu hỗ không.” Bà Lam trách mắng con trai lớn một trận. Sơ Niệm nghe vậy lập tức cong lông mày cười ngọt ngào, âm thầm làm mặt quỷ với người đàn ông nào đó. Khoé môi của Lam Thiên Hạo lại bởi vì bộ dạng trêu đùa đáng yêu của cô mà cong lên, có ba mẹ ở đây cô thật sự giống một cô bé vẫn chưa trưởng thành. Bồ Lam nói với Lam Sơ Niệm: “Sơ Niệm đến đây, lúc trở về ba có mua quà cho con, con đoán xem có máy hộp?” “Hai hộp? Ba hộp? Vẫn là bốn hộp đi ạ!” Ánh mắt của Lam Sơ Niệm sáng lên. *Ba con ấy! Mang về cho con sáu hộp.” “Wow! Con cảm ơn ba ạ, con yêu ba mẹ.” Lam Sơ Niệm vui vẻ cười cong lông mày. “Con thì sao ạ?” Lam Thiên Hạo hỏi: “Con và em trai có không ạ?” “Đương nhiên có, lúc ba mẹ du lịch ở Nam Cực, mua cho hai đứa mỗi người một vòng tay bằng thiên thạch.” Ba Lam nói. Lam Thiên Hạo cảm thấy hỏi cũng sẽ chịu tổn thương, anh liền không mong đợi gì nữa, có điều ánh mắt của anh, nhìn đôi mắt to của Lam Sơ Niệm vui vẻ mà sáng như sao, trong lòng của anh cũng vì vậy mà vui vẻ lên. Còn có cái gì có thể càng khiến anh vui vẻ so với nhìn thấy nụ cười của cô em gái này chứ? 

Chương 1431