Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…
Chương 1529
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… “Dì à, cháu và Mộ Trạch yêu nhau, dì có thể cho chúng cháu một cơ hội không?” Trang Noãn Noãn can đảm cầu xin, trong ánh mắt lắp lánh khát vọng. Hứa Ức Hương cũng không nghĩ sẽ thành công luôn, Trang Noãn Noãn là hạng người gì bà không biết. Thế nhưng con gái bây giờ có tính cách đặc biệt gì thì bà hiểu rõ, xuất thân ca sĩ như Trang Noãn Noãn, có ai không suy. nghĩ đường lui? Đặc biệt nàng là idol nữ, chỉ có thể kiếm cơm lúc trẻ, không thừa lúc còn đẹp đẽ leo lên một người có tiền, tính toán cho tương lai, điều này có thể hiểu được. Nhưng mà, bà tuyệt đối không cho một đứa con gái tính toán cuộc đời của con trai bà. “Cô Trang, cô cứ nói thẳng một cái giá đi. Xem thử tôi có thể chấp nhận không. Nếu như cô không cần nhiều, tôi có thể đưa cô một khoảng tiền, để cô vô lo máy năm.” Hứa Ức Hương trực tiếp ra điều kiện, bà cũng không muốn dùng quá nhiều thủ đoạn, tiền là thứ tốt nhất giải quyết vấn đê. Trang Noãn Noãn nhìn bà ngạc nhiên, cô có hơi luống cuống tay chân nói: “Dì, dì hiểu lầm rồi. Cháu không cần tiền, cháu chỉ đơn giản là thích Mộ Trạch.” Hứa Ức Hương nở nụ cười phức tạp: “Cô Trang, cô là một người thông minh, cô nên hiểu rõ, họ Kiều chúng tôi sẽ không đón nhận cô. Cho dù tương lai cô mở miệng đòi nhiều hơn, tôi cũng không cho cô, chúng ta cũng không cần trở mặt với nhau, như vậy hai bên đều có kết quả tốt đẹp đúng không?” Trang Noãn Noãn nhìn khẩu khí đàm phán của bà Kiều, cô đúng là ngây dại. Cô chưa bao giờ nghĩ tới việc đem tình cảm ra làm món đồ để trao đổi. “Dì à… Cháu thật sự không cần tiền, cháu cũng không cần tiền của nhà mọi người. Cháu chỉ thích Mộ Trạch, muốn với anh ấy…” Trang Noãn Noãn có hơi vội vàng phản bác. Hứa Ức Hương nhìn dáng vẻ cự tuyệt của cô, đúng là thật lòng. Bà nghĩ một lát, vẻ mặt vẫn hòa khí như cũ: “Cô Trang, ba mẹ cô qua đời, chúng tôi cũng rất thông cảm cho cô. Tôi nghe nói tiền bồi thường chúng tôi đưa ra nhà cô luôn không nhận, thế này đi, đã bao năm qua rồi, để công ty lại đưa tiền cho gia đình cô. Còn Mộ Trạch vẫn còn trẻ, chưa biết mình muốn gì, cô hãy tha cho nó đi.” Trong mắt Trang Noãn Noãn có tia lệ trào ra, nhưng cô vẫn có mà nén xuống, cô lắc đầu nói: “Dì à, cảm ơn dì, chuyện tiền bồi thường, cháu không lấy.” “Tại sao?” “Bởi vì cháu biết ba mẹ cháu chết không liên quan gì tới công ty cả. Vì vậy cháu không thể lấy tiền bồi thường của mọi người. Dì có thể cho cháu và Mộ Trạch ít thời gian không? Nêu như bọn cháu thật sự không thích hợp thì sẽ chia tay nhau.” Trang Noãn Noãn nói khẩn khoản. Hứa Ức Hương không khỏi nhìn cô kinh ngạc, tuy là cô còn trẻ, thế nhưng suy nghĩ rất chín chắn, ý tứ rõ ràng. Nhưng hôm nay bà tới đây là muốn ngăn cô và con trai tiếp tục qua lại. Nếu như chỉ để chờ ngày họ chia tay thì không biết phải chờ tới lúc nào. Huống chỉ nhỡ đâu không chờ được họ chia tay mà tình cảm lại càng thêm tha thiết, đến lúc này, thật sự ngăn cản cũng vô ích rồi. Hứa Ức Hương không muốn xúc phạm cô, bà lấy một tắm thẻ trong túi ra đặt trước mặt cô: “Trong này có năm triệu, cô nghĩ một lát đi, rời khỏi con trai tôi, tôi và ba Mộ Trạch đều mong tương lai nó có thể tìm được một bạn gái môn đăng hộ đối. Chúng tôi làm ăn, làm ăn thì luôn có nguy hiểm, cũng mong con trai tìm được chỗ dựa có thực lực mạnh mẽ.” Nói xong, Hứa Ức Hương đứng dậy, cất bước rời khỏi. Lúc sắp đi tới cửa, bà quay đầu lại nói: “Cô Trang, tôi mong là chuyện chúng ta nói chuyện, đừng nói với Mộ Trạch. Tôi không mong nó vì cô mà lại cãi vã với chúng tôi, phá hủy quan hệ gia đình chúng tôi.” “Dì, mong dì nhận lại thẻ được không?” Trang Noãn Noãn cằm theo thẻ đuổi ra cửa. Hứa Ức Hương quay đầu nhìn cô một cái, kiên trì nói: “Thẻ cô cầm đi, tiền bên trong, cô cũng có thể dùng tùy thích. Tôi cho cô thời gian suy nghĩ để rời xa con trai tôi.” Nói xong, bà đi tới chiếc limousine trong xe, lên xe đi mát. Mặc dù từ lúc bà tới đến khi rời đi, nói chuyện vô cùng bình thường, thế nhưng trong giọng nói của bà mỗi một chữ quý giá đều ép khiến Trang Noãn Noãn thở không nồi. Cô nhìn thẻ trong tay, dường như nóng cả tay, nước mắt cuối cùng đã tràn ra viền mắt, rơi xuống không một tiếng động. Cô thật sự không muốn lấy tiền gì cả. Nhưng mà cô vẫn cất thẻ đi trước, bởi vì cô cũng không muốn nói chuyện này cho Kiều Mộ Trạch, ảnh hưởng tới quan hệ gia đình của bọn họ, cô chỉ có thẻ tìm một cơ hội trả lại cho bà Kiều. Tâm trạng Trang Noãn Noãn nặng nề đi về phòng, trong đầu một bên là bà Kiều, một bên là hình ảnh mấy ngày hôm nay cô và Kiều Mộ Trạch ở chung với nhau. Mấy ngày ở chung này, trong lòng của cô, phảng phất như bị anh thấm dần từng chút, khiến cô chìm đắm trong vòng vây dịu dàng của anh mà không nhận ra. Từ sau khi ba mẹ qua đời, cô và bà ngoại sống dựa vào nhau, cô đầy sự: phòng bị với người xa lạ. Thế nhưng lúc ở cùng anh thật sự rất vui vẻ, cô có cảm giác được yêu chiều, được bảo vệ, được xem như bảo bối vậy. Trên thế gian này không có ai từ chối được sự tiếp cận như vậy, huống chỉ cô là một người thiếu đi tình yêu thương.
“Dì à, cháu và Mộ Trạch yêu nhau, dì có thể cho chúng cháu một cơ hội không?” Trang Noãn Noãn can đảm cầu xin, trong ánh mắt lắp lánh khát vọng.
Hứa Ức Hương cũng không nghĩ sẽ thành công luôn, Trang Noãn Noãn là hạng người gì bà không biết. Thế nhưng con gái bây giờ có tính cách đặc biệt gì thì bà hiểu rõ, xuất thân ca sĩ như Trang Noãn Noãn, có ai không suy.
nghĩ đường lui?
Đặc biệt nàng là idol nữ, chỉ có thể kiếm cơm lúc trẻ, không thừa lúc còn đẹp đẽ leo lên một người có tiền, tính toán cho tương lai, điều này có thể hiểu được.
Nhưng mà, bà tuyệt đối không cho một đứa con gái tính toán cuộc đời của con trai bà.
“Cô Trang, cô cứ nói thẳng một cái giá đi. Xem thử tôi có thể chấp nhận không. Nếu như cô không cần nhiều, tôi có thể đưa cô một khoảng tiền, để cô vô lo máy năm.” Hứa Ức Hương trực tiếp ra điều kiện, bà cũng không muốn dùng quá nhiều thủ đoạn, tiền là thứ tốt nhất giải quyết vấn đê.
Trang Noãn Noãn nhìn bà ngạc nhiên, cô có hơi luống cuống tay chân nói: “Dì, dì hiểu lầm rồi. Cháu không cần tiền, cháu chỉ đơn giản là thích Mộ Trạch.”
Hứa Ức Hương nở nụ cười phức tạp: “Cô Trang, cô là một người thông minh, cô nên hiểu rõ, họ Kiều chúng tôi sẽ không đón nhận cô. Cho dù tương lai cô mở miệng đòi nhiều hơn, tôi cũng không cho cô, chúng ta cũng không cần trở mặt với nhau, như vậy hai bên đều có kết quả tốt đẹp đúng không?”
Trang Noãn Noãn nhìn khẩu khí đàm phán của bà Kiều, cô đúng là ngây dại. Cô chưa bao giờ nghĩ tới việc đem tình cảm ra làm món đồ để trao đổi.
“Dì à… Cháu thật sự không cần tiền, cháu cũng không cần tiền của nhà mọi người. Cháu chỉ thích Mộ Trạch, muốn với anh ấy…” Trang Noãn Noãn có hơi vội vàng phản bác.
Hứa Ức Hương nhìn dáng vẻ cự tuyệt của cô, đúng là thật lòng. Bà nghĩ một lát, vẻ mặt vẫn hòa khí như cũ: “Cô Trang, ba mẹ cô qua đời, chúng tôi cũng rất thông cảm cho cô. Tôi nghe nói tiền bồi thường chúng tôi đưa ra nhà cô luôn không nhận, thế này đi, đã bao năm qua rồi, để công ty lại đưa tiền cho gia đình cô. Còn Mộ Trạch vẫn còn trẻ, chưa biết mình muốn gì, cô hãy tha cho nó đi.”
Trong mắt Trang Noãn Noãn có tia lệ trào ra, nhưng cô vẫn có mà nén xuống, cô lắc đầu nói: “Dì à, cảm ơn dì, chuyện tiền bồi thường, cháu không lấy.”
“Tại sao?”
“Bởi vì cháu biết ba mẹ cháu chết không liên quan gì tới công ty cả. Vì vậy cháu không thể lấy tiền bồi thường của mọi người. Dì có thể cho cháu và Mộ Trạch ít thời gian không? Nêu như bọn cháu thật sự không thích hợp thì sẽ chia tay nhau.” Trang Noãn Noãn nói khẩn khoản.
Hứa Ức Hương không khỏi nhìn cô kinh ngạc, tuy là cô còn trẻ, thế nhưng suy nghĩ rất chín chắn, ý tứ rõ ràng.
Nhưng hôm nay bà tới đây là muốn ngăn cô và con trai tiếp tục qua lại.
Nếu như chỉ để chờ ngày họ chia tay thì không biết phải chờ tới lúc nào. Huống chỉ nhỡ đâu không chờ được họ chia tay mà tình cảm lại càng thêm tha thiết, đến lúc này, thật sự ngăn cản cũng vô ích rồi.
Hứa Ức Hương không muốn xúc phạm cô, bà lấy một tắm thẻ trong túi ra đặt trước mặt cô: “Trong này có năm triệu, cô nghĩ một lát đi, rời khỏi con trai tôi, tôi và ba Mộ Trạch đều mong tương lai nó có thể tìm được một bạn gái môn đăng hộ đối. Chúng tôi làm ăn, làm ăn thì luôn có nguy hiểm, cũng mong con trai tìm được chỗ dựa có thực lực mạnh mẽ.”
Nói xong, Hứa Ức Hương đứng dậy, cất bước rời khỏi.
Lúc sắp đi tới cửa, bà quay đầu lại nói: “Cô Trang, tôi mong là chuyện chúng ta nói chuyện, đừng nói với Mộ Trạch. Tôi không mong nó vì cô mà lại cãi vã với chúng tôi, phá hủy quan hệ gia đình chúng tôi.”
“Dì, mong dì nhận lại thẻ được không?” Trang Noãn Noãn cằm theo thẻ đuổi ra cửa.
Hứa Ức Hương quay đầu nhìn cô một cái, kiên trì nói: “Thẻ cô cầm đi, tiền bên trong, cô cũng có thể dùng tùy thích. Tôi cho cô thời gian suy nghĩ để rời xa con trai tôi.”
Nói xong, bà đi tới chiếc limousine trong xe, lên xe đi mát.
Mặc dù từ lúc bà tới đến khi rời đi, nói chuyện vô cùng bình thường, thế nhưng trong giọng nói của bà mỗi một chữ quý giá đều ép khiến Trang Noãn Noãn thở không nồi.
Cô nhìn thẻ trong tay, dường như nóng cả tay, nước mắt cuối cùng đã tràn ra viền mắt, rơi xuống không một tiếng động. Cô thật sự không muốn lấy tiền gì cả.
Nhưng mà cô vẫn cất thẻ đi trước, bởi vì cô cũng không muốn nói chuyện này cho Kiều Mộ Trạch, ảnh hưởng tới quan hệ gia đình của bọn họ, cô chỉ có thẻ tìm một cơ hội trả lại cho bà Kiều.
Tâm trạng Trang Noãn Noãn nặng nề đi về phòng, trong đầu một bên là bà Kiều, một bên là hình ảnh mấy ngày hôm nay cô và Kiều Mộ Trạch ở chung với nhau.
Mấy ngày ở chung này, trong lòng của cô, phảng phất như bị anh thấm dần từng chút, khiến cô chìm đắm trong vòng vây dịu dàng của anh mà không nhận ra. Từ sau khi ba mẹ qua đời, cô và bà ngoại sống dựa vào nhau, cô đầy sự: phòng bị với người xa lạ. Thế nhưng lúc ở cùng anh thật sự rất vui vẻ, cô có cảm giác được yêu chiều, được bảo vệ, được xem như bảo bối vậy.
Trên thế gian này không có ai từ chối được sự tiếp cận như vậy, huống chỉ cô là một người thiếu đi tình yêu thương.
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… “Dì à, cháu và Mộ Trạch yêu nhau, dì có thể cho chúng cháu một cơ hội không?” Trang Noãn Noãn can đảm cầu xin, trong ánh mắt lắp lánh khát vọng. Hứa Ức Hương cũng không nghĩ sẽ thành công luôn, Trang Noãn Noãn là hạng người gì bà không biết. Thế nhưng con gái bây giờ có tính cách đặc biệt gì thì bà hiểu rõ, xuất thân ca sĩ như Trang Noãn Noãn, có ai không suy. nghĩ đường lui? Đặc biệt nàng là idol nữ, chỉ có thể kiếm cơm lúc trẻ, không thừa lúc còn đẹp đẽ leo lên một người có tiền, tính toán cho tương lai, điều này có thể hiểu được. Nhưng mà, bà tuyệt đối không cho một đứa con gái tính toán cuộc đời của con trai bà. “Cô Trang, cô cứ nói thẳng một cái giá đi. Xem thử tôi có thể chấp nhận không. Nếu như cô không cần nhiều, tôi có thể đưa cô một khoảng tiền, để cô vô lo máy năm.” Hứa Ức Hương trực tiếp ra điều kiện, bà cũng không muốn dùng quá nhiều thủ đoạn, tiền là thứ tốt nhất giải quyết vấn đê. Trang Noãn Noãn nhìn bà ngạc nhiên, cô có hơi luống cuống tay chân nói: “Dì, dì hiểu lầm rồi. Cháu không cần tiền, cháu chỉ đơn giản là thích Mộ Trạch.” Hứa Ức Hương nở nụ cười phức tạp: “Cô Trang, cô là một người thông minh, cô nên hiểu rõ, họ Kiều chúng tôi sẽ không đón nhận cô. Cho dù tương lai cô mở miệng đòi nhiều hơn, tôi cũng không cho cô, chúng ta cũng không cần trở mặt với nhau, như vậy hai bên đều có kết quả tốt đẹp đúng không?” Trang Noãn Noãn nhìn khẩu khí đàm phán của bà Kiều, cô đúng là ngây dại. Cô chưa bao giờ nghĩ tới việc đem tình cảm ra làm món đồ để trao đổi. “Dì à… Cháu thật sự không cần tiền, cháu cũng không cần tiền của nhà mọi người. Cháu chỉ thích Mộ Trạch, muốn với anh ấy…” Trang Noãn Noãn có hơi vội vàng phản bác. Hứa Ức Hương nhìn dáng vẻ cự tuyệt của cô, đúng là thật lòng. Bà nghĩ một lát, vẻ mặt vẫn hòa khí như cũ: “Cô Trang, ba mẹ cô qua đời, chúng tôi cũng rất thông cảm cho cô. Tôi nghe nói tiền bồi thường chúng tôi đưa ra nhà cô luôn không nhận, thế này đi, đã bao năm qua rồi, để công ty lại đưa tiền cho gia đình cô. Còn Mộ Trạch vẫn còn trẻ, chưa biết mình muốn gì, cô hãy tha cho nó đi.” Trong mắt Trang Noãn Noãn có tia lệ trào ra, nhưng cô vẫn có mà nén xuống, cô lắc đầu nói: “Dì à, cảm ơn dì, chuyện tiền bồi thường, cháu không lấy.” “Tại sao?” “Bởi vì cháu biết ba mẹ cháu chết không liên quan gì tới công ty cả. Vì vậy cháu không thể lấy tiền bồi thường của mọi người. Dì có thể cho cháu và Mộ Trạch ít thời gian không? Nêu như bọn cháu thật sự không thích hợp thì sẽ chia tay nhau.” Trang Noãn Noãn nói khẩn khoản. Hứa Ức Hương không khỏi nhìn cô kinh ngạc, tuy là cô còn trẻ, thế nhưng suy nghĩ rất chín chắn, ý tứ rõ ràng. Nhưng hôm nay bà tới đây là muốn ngăn cô và con trai tiếp tục qua lại. Nếu như chỉ để chờ ngày họ chia tay thì không biết phải chờ tới lúc nào. Huống chỉ nhỡ đâu không chờ được họ chia tay mà tình cảm lại càng thêm tha thiết, đến lúc này, thật sự ngăn cản cũng vô ích rồi. Hứa Ức Hương không muốn xúc phạm cô, bà lấy một tắm thẻ trong túi ra đặt trước mặt cô: “Trong này có năm triệu, cô nghĩ một lát đi, rời khỏi con trai tôi, tôi và ba Mộ Trạch đều mong tương lai nó có thể tìm được một bạn gái môn đăng hộ đối. Chúng tôi làm ăn, làm ăn thì luôn có nguy hiểm, cũng mong con trai tìm được chỗ dựa có thực lực mạnh mẽ.” Nói xong, Hứa Ức Hương đứng dậy, cất bước rời khỏi. Lúc sắp đi tới cửa, bà quay đầu lại nói: “Cô Trang, tôi mong là chuyện chúng ta nói chuyện, đừng nói với Mộ Trạch. Tôi không mong nó vì cô mà lại cãi vã với chúng tôi, phá hủy quan hệ gia đình chúng tôi.” “Dì, mong dì nhận lại thẻ được không?” Trang Noãn Noãn cằm theo thẻ đuổi ra cửa. Hứa Ức Hương quay đầu nhìn cô một cái, kiên trì nói: “Thẻ cô cầm đi, tiền bên trong, cô cũng có thể dùng tùy thích. Tôi cho cô thời gian suy nghĩ để rời xa con trai tôi.” Nói xong, bà đi tới chiếc limousine trong xe, lên xe đi mát. Mặc dù từ lúc bà tới đến khi rời đi, nói chuyện vô cùng bình thường, thế nhưng trong giọng nói của bà mỗi một chữ quý giá đều ép khiến Trang Noãn Noãn thở không nồi. Cô nhìn thẻ trong tay, dường như nóng cả tay, nước mắt cuối cùng đã tràn ra viền mắt, rơi xuống không một tiếng động. Cô thật sự không muốn lấy tiền gì cả. Nhưng mà cô vẫn cất thẻ đi trước, bởi vì cô cũng không muốn nói chuyện này cho Kiều Mộ Trạch, ảnh hưởng tới quan hệ gia đình của bọn họ, cô chỉ có thẻ tìm một cơ hội trả lại cho bà Kiều. Tâm trạng Trang Noãn Noãn nặng nề đi về phòng, trong đầu một bên là bà Kiều, một bên là hình ảnh mấy ngày hôm nay cô và Kiều Mộ Trạch ở chung với nhau. Mấy ngày ở chung này, trong lòng của cô, phảng phất như bị anh thấm dần từng chút, khiến cô chìm đắm trong vòng vây dịu dàng của anh mà không nhận ra. Từ sau khi ba mẹ qua đời, cô và bà ngoại sống dựa vào nhau, cô đầy sự: phòng bị với người xa lạ. Thế nhưng lúc ở cùng anh thật sự rất vui vẻ, cô có cảm giác được yêu chiều, được bảo vệ, được xem như bảo bối vậy. Trên thế gian này không có ai từ chối được sự tiếp cận như vậy, huống chỉ cô là một người thiếu đi tình yêu thương.