Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…

Chương 1540

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Trang Noãn Noãn đang đứng trong thang máy, cô hít một hơi thật sâu cố kìm nước mắt lại, cô sắp gặp lại người đàn ông này, định chất ván anh, nhưng sao tim cô lại đau đến vậy? Cô đau đến nỗi mỗi lần hít thở đều có cảm giác như: kim đâm vào tim. Cô lễ tân bám số tầng của văn phòng giám đốc. Đây là thang máy riêng, thang máy đi thẳng không dừng giữa chừng, rất nhanh đã tới rồi. Tầng năm mươi tám. Trang Noãn Noãn đã từng đến một làn, đó là lần trước cô định trả lại bộ đồ vest cho anh, cô vẫn nhớ lần đó, cô và người đàn ông này vẫn là những người xa lạ, nhưng lần này cô đến, như thể đã đi qua một quãng thời gian dài cả thế kỷ. Và tâm trạng cũng rất khác. Sau khi ra khỏi thang máy, Trang Noãn Noãn nói với cô lễ tân bên cạnh: “Tôi tự đi tìm anh ấy!” “Vâng.” Cô lễ tân gật đầu, trở lại thang máy. Trang Noãn Noãn bước đi trong hành lang trên không rộng rãi, cảnh vật xung quanh như đứng trên vai những người khổng lồ, xung quanh như vô tận, chỉ có cảnh phồn hoa của toàn thành phố. Nhưng lúc này, Trang Noãn Noãn không có tâm trạng thưởng thức, cô nắm chặt nắm tay, trong lòng đã nén đầy tức giận, sự đau khổ, cảm xúc như sắp sụp đổ. Chưa bao giờ cô cảm thấy buồn và tuyệt vọng như vậy, bây giờ cô đã hiểu cảm giác đó như thế nào, nêu có thể cô thà là chưa từng ở bên người đàn ông này. Trên hành lang, Dương Lệ đang bàn bạc gì đó với một trợ lý, cô nghe thấy tiếng bước chân phía sau, quay đầu nhìn lại, thấy Trang Noãn Noãn đang đi về phía bên này, cô lập tức ngạc nhiên chào hỏi: “Trang tiểu thư, sao cô lại tới đây?” “Anh ấy có ở đây không?” Giọng Trang Noãn Noãn cứng nhắc, có phần lạnh lùng. Dương Lệ sửng sốt nhìn vẻ mặt như vừa khóc của Trang Noãn Noãn, cô thầm nghĩ, có phải Kiều tổng và cô ấy cãi nhau, xảy ra mâu thuẫn giữa giống như những cặp đôi khác? “Kiều tổng ở trong văn phòng.” Dương Lệ vẫn cười đáp: “Có cần tôi thông báo cho anh ấy không?” “Không cần đâu, tôi tự mình đến gặp anh áy.” Trang Noãn Noãn nói xong, bước ngang qua Dương Lệ, đi về phía cửa. Bước chân cô như có gì đó níu lại, mỗi bước đi đều nặng tríu, nếu được lựa chọn, cô thà chẳng đến gặp anh. Nhưng cô muốn biết câu trả lời, cô muốn biết tại sao anh phải làm như vậy. Kiều Mộ Trạch đang uống cà phê, trầm ngâm nhìn hóa đơn trên máy tính, mắt anh đã sử dụng quá mức, trong mắt hiện ra một vệt máu đỏ tươi, nhưng, anh vẫn không có nghỉ ngơi, mà cố gắng giữ tỉnh táo, nhìn chằm chằm những dữ liệu, phân tích mọi thứ trong năm đó. Đúng lúc này, cửa phòng làm việc của anh bị một lực đầy mạnh từ bên ngoài vào, hành động vô cùng thô lỗ. Suy nghĩ của anh bị gián đoạn trong giây lát, anh lập tức nhíu mày nhìn chằm chằm, có chút không hài lòng. Nhưng khi nhìn anh thấy cô gái bước vào, vẻ không vui trong mắt lập tức bị thay thế bằng vui sướng mãnh liệt, cười đứng dậy, có chút kinh ngạc nói: “Sao em lại tới đây?” Đôi mắt Trang Noãn Noãn lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào anh, giống như nhìn chằm chằm người mà cô hận nhát, hận đến tận xương tủy. Nụ cười của Kiều Mộ Trạch dần dần chuyển thành sững sờ và lo lắng, anh vươn tay ôm lấy cô, cẩn thận hỏi: “Noãn Noãn, sao vậy? Có chuyện gì sao?” Trang Noãn Noãn đột nhiên bật khóc, cô thậm chí còn muốn cho anh một cái tát, nhưng cả người run lên, cô còn không có sức để đánh anh. Kiều Mộ Trạch nhìn nước mắt của cô mà lo lắng, trong lòng có chút hoảng sợ, anh đưa tay muốn ôm lấy cô, nhưng lại bị Trang Noãn Noãn đẩy mạnh ra, giọng nói nghẹn ngào tức giận: “Đừng chạm vào tôi.” Tay Kiều Mộ Trạch sững lại lưng chừng, ánh mắt đau khổ và khó hiểu nhìn cô gái rưng rưng nước mắt, trong giây phút này tim anh càng thêm đau đớn. “Noãn Noãn, sao vậy? Có chuyện gì xảy ra với em vậy? Em gặp chuyện gì ám ức sao?” Trang Noãn Noãn ngắng đầu lên, cô không muốn che giấu điều gì, cô cũng muốn chất vấn anh cẩn thận, nhưng cô thực sự rất hận, chỉ cần nghĩ đến tất cả những gì anh làm đề lừa dối cô, cô đã rất tuyệt vọng.” “Tôi hỏi anh… kẻ đã giết hại ba mẹ tôi năm đó, có phải là ba anh không, có phải do ông ta làm không, có phải không…” Trang Noãn Noãn hét lên chất vấn. Cô nghiền răng nghiền lợi, nước mắt cứ thế trào ra, buồn bã, tuyệt vọng và yếu đuối. Đầu của Kiều Mộ Trạch như nỗ tung, trống rỗng, câu hỏi của Trang Noãn Noãn giống như sắm sét trên mặt đất, khiến cho anh không còn suy nghĩ được gì, anh không còn chút suy nghĩ nào để tiếp nhận câu hỏi của cô, vì câu trả lời, anh cũng đang tìm kiếm. “Noãn Noãn, ai nói cho em biết?” Giọng Kiều Mộ Trạch hơi căng thẳng. Trang Noãn Noãn nhìn ánh mắt anh, vẻ lo lắng hiện lên trong mắt, cô lùi lại một bước, lắc đầu: “Chỉ cần nói cho tôi biết có phải không, anh ngay từ đầu đã biết ba anh là hung thủ đúng không? Anh núp ở bên cạnh tôi, dẫn dắt tôi đi nghỉ ngờ người khác, để cho tôi chờ một kẻ hung thủ không bao giờ lộ diện, anh muốn giấu tôi để bảo vệ cho ba anh đúng không?”

Trang Noãn Noãn đang đứng trong thang máy, cô hít một hơi thật sâu cố kìm nước mắt lại, cô sắp gặp lại người đàn ông này, định chất ván anh, nhưng sao tim cô lại đau đến vậy? Cô đau đến nỗi mỗi lần hít thở đều có cảm giác như: kim đâm vào tim. Cô lễ tân bám số tầng của văn phòng giám đốc. Đây là thang máy riêng, thang máy đi thẳng không dừng giữa chừng, rất nhanh đã tới rồi.

 

Tầng năm mươi tám.

 

Trang Noãn Noãn đã từng đến một làn, đó là lần trước cô định trả lại bộ đồ vest cho anh, cô vẫn nhớ lần đó, cô và người đàn ông này vẫn là những người xa lạ, nhưng lần này cô đến, như thể đã đi qua một quãng thời gian dài cả thế kỷ.

 

Và tâm trạng cũng rất khác.

 

Sau khi ra khỏi thang máy, Trang Noãn Noãn nói với cô lễ tân bên cạnh: “Tôi tự đi tìm anh ấy!”

 

“Vâng.” Cô lễ tân gật đầu, trở lại thang máy.

 

Trang Noãn Noãn bước đi trong hành lang trên không rộng rãi, cảnh vật xung quanh như đứng trên vai những người khổng lồ, xung quanh như vô tận, chỉ có cảnh phồn hoa của toàn thành phố. Nhưng lúc này, Trang Noãn Noãn không có tâm trạng thưởng thức, cô nắm chặt nắm tay, trong lòng đã nén đầy tức giận, sự đau khổ, cảm xúc như sắp sụp đổ.

 

Chưa bao giờ cô cảm thấy buồn và tuyệt vọng như vậy, bây giờ cô đã hiểu cảm giác đó như thế nào, nêu có thể cô thà là chưa từng ở bên người đàn ông này. Trên hành lang, Dương Lệ đang bàn bạc gì đó với một trợ lý, cô nghe thấy tiếng bước chân phía sau, quay đầu nhìn lại, thấy Trang Noãn Noãn đang đi về phía bên này, cô lập tức ngạc nhiên chào hỏi: “Trang tiểu thư, sao cô lại tới đây?”

 

“Anh ấy có ở đây không?” Giọng Trang Noãn Noãn cứng nhắc, có phần lạnh lùng.

 

Dương Lệ sửng sốt nhìn vẻ mặt như vừa khóc của Trang Noãn Noãn, cô thầm nghĩ, có phải Kiều tổng và cô ấy cãi nhau, xảy ra mâu thuẫn giữa giống như những cặp đôi khác? “Kiều tổng ở trong văn phòng.”

 

Dương Lệ vẫn cười đáp: “Có cần tôi thông báo cho anh ấy không?”

 

“Không cần đâu, tôi tự mình đến gặp anh áy.” Trang Noãn Noãn nói xong, bước ngang qua Dương Lệ, đi về phía cửa.

 

Bước chân cô như có gì đó níu lại, mỗi bước đi đều nặng tríu, nếu được lựa chọn, cô thà chẳng đến gặp anh.

 

Nhưng cô muốn biết câu trả lời, cô muốn biết tại sao anh phải làm như vậy.

 

Kiều Mộ Trạch đang uống cà phê, trầm ngâm nhìn hóa đơn trên máy tính, mắt anh đã sử dụng quá mức, trong mắt hiện ra một vệt máu đỏ tươi, nhưng, anh vẫn không có nghỉ ngơi, mà cố gắng giữ tỉnh táo, nhìn chằm chằm những dữ liệu, phân tích mọi thứ trong năm đó.

 

Đúng lúc này, cửa phòng làm việc của anh bị một lực đầy mạnh từ bên ngoài vào, hành động vô cùng thô lỗ.

 

Suy nghĩ của anh bị gián đoạn trong giây lát, anh lập tức nhíu mày nhìn chằm chằm, có chút không hài lòng. Nhưng khi nhìn anh thấy cô gái bước vào, vẻ không vui trong mắt lập tức bị thay thế bằng vui sướng mãnh liệt, cười đứng dậy, có chút kinh ngạc nói: “Sao em lại tới đây?”

 

Đôi mắt Trang Noãn Noãn lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào anh, giống như nhìn chằm chằm người mà cô hận nhát, hận đến tận xương tủy.

 

Nụ cười của Kiều Mộ Trạch dần dần chuyển thành sững sờ và lo lắng, anh vươn tay ôm lấy cô, cẩn thận hỏi: “Noãn Noãn, sao vậy? Có chuyện gì sao?”

 

Trang Noãn Noãn đột nhiên bật khóc, cô thậm chí còn muốn cho anh một cái tát, nhưng cả người run lên, cô còn không có sức để đánh anh.

 

Kiều Mộ Trạch nhìn nước mắt của cô mà lo lắng, trong lòng có chút hoảng sợ, anh đưa tay muốn ôm lấy cô, nhưng lại bị Trang Noãn Noãn đẩy mạnh ra, giọng nói nghẹn ngào tức giận: “Đừng chạm vào tôi.”

 

Tay Kiều Mộ Trạch sững lại lưng chừng, ánh mắt đau khổ và khó hiểu nhìn cô gái rưng rưng nước mắt, trong giây phút này tim anh càng thêm đau đớn.

 

“Noãn Noãn, sao vậy? Có chuyện gì xảy ra với em vậy?

 

Em gặp chuyện gì ám ức sao?”

 

Trang Noãn Noãn ngắng đầu lên, cô không muốn che giấu điều gì, cô cũng muốn chất vấn anh cẩn thận, nhưng cô thực sự rất hận, chỉ cần nghĩ đến tất cả những gì anh làm đề lừa dối cô, cô đã rất tuyệt vọng.”

 

“Tôi hỏi anh… kẻ đã giết hại ba mẹ tôi năm đó, có phải là ba anh không, có phải do ông ta làm không, có phải không…” Trang Noãn Noãn hét lên chất vấn.

 

Cô nghiền răng nghiền lợi, nước mắt cứ thế trào ra, buồn bã, tuyệt vọng và yếu đuối.

 

Đầu của Kiều Mộ Trạch như nỗ tung, trống rỗng, câu hỏi của Trang Noãn Noãn giống như sắm sét trên mặt đất, khiến cho anh không còn suy nghĩ được gì, anh không còn chút suy nghĩ nào để tiếp nhận câu hỏi của cô, vì câu trả lời, anh cũng đang tìm kiếm.

 

“Noãn Noãn, ai nói cho em biết?” Giọng Kiều Mộ Trạch hơi căng thẳng.

 

Trang Noãn Noãn nhìn ánh mắt anh, vẻ lo lắng hiện lên trong mắt, cô lùi lại một bước, lắc đầu: “Chỉ cần nói cho tôi biết có phải không, anh ngay từ đầu đã biết ba anh là hung thủ đúng không? Anh núp ở bên cạnh tôi, dẫn dắt tôi đi nghỉ ngờ người khác, để cho tôi chờ một kẻ hung thủ không bao giờ lộ diện, anh muốn giấu tôi để bảo vệ cho ba anh đúng không?”

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Trang Noãn Noãn đang đứng trong thang máy, cô hít một hơi thật sâu cố kìm nước mắt lại, cô sắp gặp lại người đàn ông này, định chất ván anh, nhưng sao tim cô lại đau đến vậy? Cô đau đến nỗi mỗi lần hít thở đều có cảm giác như: kim đâm vào tim. Cô lễ tân bám số tầng của văn phòng giám đốc. Đây là thang máy riêng, thang máy đi thẳng không dừng giữa chừng, rất nhanh đã tới rồi. Tầng năm mươi tám. Trang Noãn Noãn đã từng đến một làn, đó là lần trước cô định trả lại bộ đồ vest cho anh, cô vẫn nhớ lần đó, cô và người đàn ông này vẫn là những người xa lạ, nhưng lần này cô đến, như thể đã đi qua một quãng thời gian dài cả thế kỷ. Và tâm trạng cũng rất khác. Sau khi ra khỏi thang máy, Trang Noãn Noãn nói với cô lễ tân bên cạnh: “Tôi tự đi tìm anh ấy!” “Vâng.” Cô lễ tân gật đầu, trở lại thang máy. Trang Noãn Noãn bước đi trong hành lang trên không rộng rãi, cảnh vật xung quanh như đứng trên vai những người khổng lồ, xung quanh như vô tận, chỉ có cảnh phồn hoa của toàn thành phố. Nhưng lúc này, Trang Noãn Noãn không có tâm trạng thưởng thức, cô nắm chặt nắm tay, trong lòng đã nén đầy tức giận, sự đau khổ, cảm xúc như sắp sụp đổ. Chưa bao giờ cô cảm thấy buồn và tuyệt vọng như vậy, bây giờ cô đã hiểu cảm giác đó như thế nào, nêu có thể cô thà là chưa từng ở bên người đàn ông này. Trên hành lang, Dương Lệ đang bàn bạc gì đó với một trợ lý, cô nghe thấy tiếng bước chân phía sau, quay đầu nhìn lại, thấy Trang Noãn Noãn đang đi về phía bên này, cô lập tức ngạc nhiên chào hỏi: “Trang tiểu thư, sao cô lại tới đây?” “Anh ấy có ở đây không?” Giọng Trang Noãn Noãn cứng nhắc, có phần lạnh lùng. Dương Lệ sửng sốt nhìn vẻ mặt như vừa khóc của Trang Noãn Noãn, cô thầm nghĩ, có phải Kiều tổng và cô ấy cãi nhau, xảy ra mâu thuẫn giữa giống như những cặp đôi khác? “Kiều tổng ở trong văn phòng.” Dương Lệ vẫn cười đáp: “Có cần tôi thông báo cho anh ấy không?” “Không cần đâu, tôi tự mình đến gặp anh áy.” Trang Noãn Noãn nói xong, bước ngang qua Dương Lệ, đi về phía cửa. Bước chân cô như có gì đó níu lại, mỗi bước đi đều nặng tríu, nếu được lựa chọn, cô thà chẳng đến gặp anh. Nhưng cô muốn biết câu trả lời, cô muốn biết tại sao anh phải làm như vậy. Kiều Mộ Trạch đang uống cà phê, trầm ngâm nhìn hóa đơn trên máy tính, mắt anh đã sử dụng quá mức, trong mắt hiện ra một vệt máu đỏ tươi, nhưng, anh vẫn không có nghỉ ngơi, mà cố gắng giữ tỉnh táo, nhìn chằm chằm những dữ liệu, phân tích mọi thứ trong năm đó. Đúng lúc này, cửa phòng làm việc của anh bị một lực đầy mạnh từ bên ngoài vào, hành động vô cùng thô lỗ. Suy nghĩ của anh bị gián đoạn trong giây lát, anh lập tức nhíu mày nhìn chằm chằm, có chút không hài lòng. Nhưng khi nhìn anh thấy cô gái bước vào, vẻ không vui trong mắt lập tức bị thay thế bằng vui sướng mãnh liệt, cười đứng dậy, có chút kinh ngạc nói: “Sao em lại tới đây?” Đôi mắt Trang Noãn Noãn lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào anh, giống như nhìn chằm chằm người mà cô hận nhát, hận đến tận xương tủy. Nụ cười của Kiều Mộ Trạch dần dần chuyển thành sững sờ và lo lắng, anh vươn tay ôm lấy cô, cẩn thận hỏi: “Noãn Noãn, sao vậy? Có chuyện gì sao?” Trang Noãn Noãn đột nhiên bật khóc, cô thậm chí còn muốn cho anh một cái tát, nhưng cả người run lên, cô còn không có sức để đánh anh. Kiều Mộ Trạch nhìn nước mắt của cô mà lo lắng, trong lòng có chút hoảng sợ, anh đưa tay muốn ôm lấy cô, nhưng lại bị Trang Noãn Noãn đẩy mạnh ra, giọng nói nghẹn ngào tức giận: “Đừng chạm vào tôi.” Tay Kiều Mộ Trạch sững lại lưng chừng, ánh mắt đau khổ và khó hiểu nhìn cô gái rưng rưng nước mắt, trong giây phút này tim anh càng thêm đau đớn. “Noãn Noãn, sao vậy? Có chuyện gì xảy ra với em vậy? Em gặp chuyện gì ám ức sao?” Trang Noãn Noãn ngắng đầu lên, cô không muốn che giấu điều gì, cô cũng muốn chất vấn anh cẩn thận, nhưng cô thực sự rất hận, chỉ cần nghĩ đến tất cả những gì anh làm đề lừa dối cô, cô đã rất tuyệt vọng.” “Tôi hỏi anh… kẻ đã giết hại ba mẹ tôi năm đó, có phải là ba anh không, có phải do ông ta làm không, có phải không…” Trang Noãn Noãn hét lên chất vấn. Cô nghiền răng nghiền lợi, nước mắt cứ thế trào ra, buồn bã, tuyệt vọng và yếu đuối. Đầu của Kiều Mộ Trạch như nỗ tung, trống rỗng, câu hỏi của Trang Noãn Noãn giống như sắm sét trên mặt đất, khiến cho anh không còn suy nghĩ được gì, anh không còn chút suy nghĩ nào để tiếp nhận câu hỏi của cô, vì câu trả lời, anh cũng đang tìm kiếm. “Noãn Noãn, ai nói cho em biết?” Giọng Kiều Mộ Trạch hơi căng thẳng. Trang Noãn Noãn nhìn ánh mắt anh, vẻ lo lắng hiện lên trong mắt, cô lùi lại một bước, lắc đầu: “Chỉ cần nói cho tôi biết có phải không, anh ngay từ đầu đã biết ba anh là hung thủ đúng không? Anh núp ở bên cạnh tôi, dẫn dắt tôi đi nghỉ ngờ người khác, để cho tôi chờ một kẻ hung thủ không bao giờ lộ diện, anh muốn giấu tôi để bảo vệ cho ba anh đúng không?”

Chương 1540