Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 8439

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Nhưng chúng chỉ vừa xuất hiện đã bị tiêu diệt.  Lương Nhân kinh hãi, thân hình lóe lên, thoắt cái đã lùi lại mấy trăm nghìn trượng.  Lấy Diệp Huyên làm trung tâm, thời không trong chu vi mấy trăm nghìn dặm quanh đó đã hoàn toàn sụp đổ.  Lương Nhân trợn mắt nhìn: “Bạch Trú giới!"  Diệp Huyên gật đầu: “Cô thấy uy lực nó thế nào?"  Lương Nhân im lặng một hồi rồi nói: “Vô địch”.  Diệp Huyên ngẩn ra: “Vô địch?"  Lương Nhân gật đầu.  Diệp Huyên lại cau mày: “Sao lại thế được? Rõ ràng nó chẳng khiến cô hề hấn gì”.  Lương Nhân lắc đầu: “Sai rồi, đó là vì ta nhanh chân tránh được nó. Nếu ta trực tiếp đối đầu với ngươi thì đã chết rồi”.  Diệp Huyên: “Vậy chẳng phải là vô dụng sao?"  Lương Nhân trừng mắt: “Vậy mà vô dụng? Ngươi có biết đường kiếm vừa rồi khiến vùng thời không này trải qua bao nhiêu vạn năm không? Với ngần ấy thời gian, sức mạnh nào cũng sẽ biến mất, nhưng cũng không phải tuyệt đối. Chỉ có cường giả Mệnh Huyền Cảnh mới chịu được Lưu Thệ Chi Lực của ngươi, nhưng ta cũng không dám xác nhận”.  Nàng ta khẽ lắc đầu: “Dưới Mệnh Huyền, không một ai dám đối đầu trực diện với ngươi. Nếu ban nãy ngươi ra kiếm sau thay vì trước đó thì ta đã chết chắc rồi”.  Diệp Huyên nghe vậy bèn bừng tỉnh ngộ.  Ra chiêu sau!  Nếu Lương Nhân đánh trước, hắn đánh sau thì đồng nghĩa với việc nàng ta căn bản không thể tránh được một kiếm này.  Một khi đối đầu trực diện, ai dưới Mệnh Huyền đều phải chết!  Suy nghĩ này khiến khóe môi Diệp Huyên cong lên.  Kiếm này có tác dụng!  Lương Nhân hỏi: “Ngươi làm cách nào để đưa Lưu Thệ Chi Lực ra khỏi Bạch Trú giới?"  Diệp Huyên giơ kiếm Thanh Huyên lên.  Lương Nhân nhìn hắn: “Muội muội của ngươi tuyệt đối không chỉ đến Mệnh Huyền”.  Diệp Huyên thắc mắt: “Chẳng lẽ đưa Lưu Thệ Chi Lực ra khỏi Bạch Trú giới khó lắm sao?"  Lương Nhân lắc đầu: “Ngươi thử lại một lần mà không dùng thanh kiếm này xem”.  Diệp Huyên cười gượng, biết rằng không cầm kiếm Thanh Huyên thì tuyệt đối không thể khởi động lẫn phát ra Lưu Thệ Chi Lực, bởi hắn sẽ không chịu nổi.  Nhưng hắn cũng không nói ban nãy còn chưa dùng hết toàn lực.  Mà một kiếm toàn lực sẽ như thế nào?  Dưới hai trạng thái tĩnh tâm và ngưng thần, kêu gọi thế và sức mạnh của chư thiên vạn giới, khởi động Huyết Mạch Chi Lực, kiếm thế, khí thế, đồng thời dùng Nhất Kiếm Trảm Mệnh mới gọi là nhát chém mạnh nhất của hắn.  

Nhưng chúng chỉ vừa xuất hiện đã bị tiêu diệt.  

Lương Nhân kinh hãi, thân hình lóe lên, thoắt cái đã lùi lại mấy trăm nghìn trượng.  

Lấy Diệp Huyên làm trung tâm, thời không trong chu vi mấy trăm nghìn dặm quanh đó đã hoàn toàn sụp đổ.  

Lương Nhân trợn mắt nhìn: “Bạch Trú giới!"  

Diệp Huyên gật đầu: “Cô thấy uy lực nó thế nào?"  

Lương Nhân im lặng một hồi rồi nói: “Vô địch”.  

Diệp Huyên ngẩn ra: “Vô địch?"  

Lương Nhân gật đầu.  

Diệp Huyên lại cau mày: “Sao lại thế được? Rõ ràng nó chẳng khiến cô hề hấn gì”.  

Lương Nhân lắc đầu: “Sai rồi, đó là vì ta nhanh chân tránh được nó. Nếu ta trực tiếp đối đầu với ngươi thì đã chết rồi”.  

Diệp Huyên: “Vậy chẳng phải là vô dụng sao?"  

Lương Nhân trừng mắt: “Vậy mà vô dụng? Ngươi có biết đường kiếm vừa rồi khiến vùng thời không này trải qua bao nhiêu vạn năm không? Với ngần ấy thời gian, sức mạnh nào cũng sẽ biến mất, nhưng cũng không phải tuyệt đối. Chỉ có cường giả Mệnh Huyền Cảnh mới chịu được Lưu Thệ Chi Lực của ngươi, nhưng ta cũng không dám xác nhận”.  

Nàng ta khẽ lắc đầu: “Dưới Mệnh Huyền, không một ai dám đối đầu trực diện với ngươi. Nếu ban nãy ngươi ra kiếm sau thay vì trước đó thì ta đã chết chắc rồi”.  

Diệp Huyên nghe vậy bèn bừng tỉnh ngộ.  

Ra chiêu sau!  

Nếu Lương Nhân đánh trước, hắn đánh sau thì đồng nghĩa với việc nàng ta căn bản không thể tránh được một kiếm này.  

Một khi đối đầu trực diện, ai dưới Mệnh Huyền đều phải chết!  

Suy nghĩ này khiến khóe môi Diệp Huyên cong lên.  

Kiếm này có tác dụng!  

Lương Nhân hỏi: “Ngươi làm cách nào để đưa Lưu Thệ Chi Lực ra khỏi Bạch Trú giới?"  

Diệp Huyên giơ kiếm Thanh Huyên lên.  

Lương Nhân nhìn hắn: “Muội muội của ngươi tuyệt đối không chỉ đến Mệnh Huyền”.  

Diệp Huyên thắc mắt: “Chẳng lẽ đưa Lưu Thệ Chi Lực ra khỏi Bạch Trú giới khó lắm sao?"  

Lương Nhân lắc đầu: “Ngươi thử lại một lần mà không dùng thanh kiếm này xem”.  

Diệp Huyên cười gượng, biết rằng không cầm kiếm Thanh Huyên thì tuyệt đối không thể khởi động lẫn phát ra Lưu Thệ Chi Lực, bởi hắn sẽ không chịu nổi.  

Nhưng hắn cũng không nói ban nãy còn chưa dùng hết toàn lực.  

Mà một kiếm toàn lực sẽ như thế nào?  

Dưới hai trạng thái tĩnh tâm và ngưng thần, kêu gọi thế và sức mạnh của chư thiên vạn giới, khởi động Huyết Mạch Chi Lực, kiếm thế, khí thế, đồng thời dùng Nhất Kiếm Trảm Mệnh mới gọi là nhát chém mạnh nhất của hắn.  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Nhưng chúng chỉ vừa xuất hiện đã bị tiêu diệt.  Lương Nhân kinh hãi, thân hình lóe lên, thoắt cái đã lùi lại mấy trăm nghìn trượng.  Lấy Diệp Huyên làm trung tâm, thời không trong chu vi mấy trăm nghìn dặm quanh đó đã hoàn toàn sụp đổ.  Lương Nhân trợn mắt nhìn: “Bạch Trú giới!"  Diệp Huyên gật đầu: “Cô thấy uy lực nó thế nào?"  Lương Nhân im lặng một hồi rồi nói: “Vô địch”.  Diệp Huyên ngẩn ra: “Vô địch?"  Lương Nhân gật đầu.  Diệp Huyên lại cau mày: “Sao lại thế được? Rõ ràng nó chẳng khiến cô hề hấn gì”.  Lương Nhân lắc đầu: “Sai rồi, đó là vì ta nhanh chân tránh được nó. Nếu ta trực tiếp đối đầu với ngươi thì đã chết rồi”.  Diệp Huyên: “Vậy chẳng phải là vô dụng sao?"  Lương Nhân trừng mắt: “Vậy mà vô dụng? Ngươi có biết đường kiếm vừa rồi khiến vùng thời không này trải qua bao nhiêu vạn năm không? Với ngần ấy thời gian, sức mạnh nào cũng sẽ biến mất, nhưng cũng không phải tuyệt đối. Chỉ có cường giả Mệnh Huyền Cảnh mới chịu được Lưu Thệ Chi Lực của ngươi, nhưng ta cũng không dám xác nhận”.  Nàng ta khẽ lắc đầu: “Dưới Mệnh Huyền, không một ai dám đối đầu trực diện với ngươi. Nếu ban nãy ngươi ra kiếm sau thay vì trước đó thì ta đã chết chắc rồi”.  Diệp Huyên nghe vậy bèn bừng tỉnh ngộ.  Ra chiêu sau!  Nếu Lương Nhân đánh trước, hắn đánh sau thì đồng nghĩa với việc nàng ta căn bản không thể tránh được một kiếm này.  Một khi đối đầu trực diện, ai dưới Mệnh Huyền đều phải chết!  Suy nghĩ này khiến khóe môi Diệp Huyên cong lên.  Kiếm này có tác dụng!  Lương Nhân hỏi: “Ngươi làm cách nào để đưa Lưu Thệ Chi Lực ra khỏi Bạch Trú giới?"  Diệp Huyên giơ kiếm Thanh Huyên lên.  Lương Nhân nhìn hắn: “Muội muội của ngươi tuyệt đối không chỉ đến Mệnh Huyền”.  Diệp Huyên thắc mắt: “Chẳng lẽ đưa Lưu Thệ Chi Lực ra khỏi Bạch Trú giới khó lắm sao?"  Lương Nhân lắc đầu: “Ngươi thử lại một lần mà không dùng thanh kiếm này xem”.  Diệp Huyên cười gượng, biết rằng không cầm kiếm Thanh Huyên thì tuyệt đối không thể khởi động lẫn phát ra Lưu Thệ Chi Lực, bởi hắn sẽ không chịu nổi.  Nhưng hắn cũng không nói ban nãy còn chưa dùng hết toàn lực.  Mà một kiếm toàn lực sẽ như thế nào?  Dưới hai trạng thái tĩnh tâm và ngưng thần, kêu gọi thế và sức mạnh của chư thiên vạn giới, khởi động Huyết Mạch Chi Lực, kiếm thế, khí thế, đồng thời dùng Nhất Kiếm Trảm Mệnh mới gọi là nhát chém mạnh nhất của hắn.  

Chương 8439