Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 8446
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Vô địch quá cô độc! Tiểu Tháp lầm rầm: “Tiểu chủ quên mất định luật người không ngầu được quá ba ngày rồi hả?" Diệp Huyên cười ha hả: “Lần này tuyệt đối sẽ khác”. Giọng nói tràn đầy tự tin. Tiểu Tháp muốn nói lại thôi. Diệp Huyên cười hỏi: “Sao? Không tin à?" Tiểu Tháp thở dài: “Tiểu chủ vẫn nên khiêm tốn chút đi”. Diệp Huyên lại cười: “Người không cuồng ngạo, uổng tuổi thiếu niên!" Tiểu Tháp: “...” Diệp Huyên biến mất ở cuối tinh không. Lương Nhân cũng đang tu luyện trong Tiểu Tháp với những bước tiến bộ vượt bậc. Dù sao nàng ta cũng đang tu luyện trong Tiểu Tháp, quan trọng nhất là có hơn một trăm tinh mạch, linh khí dư thừa. Không lâu sau, Diệp Huyên dừng lại trước một tòa thành to lớn giữa tinh không. Hắn nhìn lên, thấy ba chữ Hướng Nguyên Thành thật lớn trên cổng. Diệp Huyên vừa đi đến trước cổng thành thì thấy một cô gái đi ra. Nàng ta mặc váy dài màu tím, bên hông thắt đai lưng cũng màu tím, để lộ vòng eo nhỏ yêu kiều. Hai người chỉ còn một chút nữa là lướt qua nhau. Cô gái bỗng dừng lại, quay đầu hỏi: “Diệp công tử?" Diệp Huyên cũng dừng bước: “Cô biết ta?" Cô gái gật đầu. Diệp Huyên cười hỏi: “Cô là người Chu tộc?" Cô gái ngẩn ra, hiển nhiên không ngờ hắn sẽ hỏi vậy. Nàng ta chính là Chu Tân. Chu Tân cũng sảng khoái gật đầu thừa nhận. Diệp Huyên nhìn bốn phía: “Không cảm nhận được cường giả khác, cô đến đây một mình?" Chu Tân mỉm cười: “Có thể trò chuyện riêng cùng công tử trong một chốc không?" Diệp Huyên gật đầu: “Được”. Chu Tân: “Công tử theo ta”. Nàng ta xoay người đi vào thành. Trên đường, Chu Tân khẽ nói: “Nơi này vốn tên là Đế Hưng, từng là đô thành của một siêu Đế quốc. Nhưng Đế quốc ấy bị diệt trong một đêm, nơi này rơi vào tay Chu tộc chúng ta”. Diệp Huyên tò mò: “Siêu Đế quốc?" Chu Tân nhìn hắn: “Thương Khâu”. Diệp Huyên cau mày: “Chưa từng nghe”.
Vô địch quá cô độc!
Tiểu Tháp lầm rầm: “Tiểu chủ quên mất định luật người không ngầu được quá ba ngày rồi hả?"
Diệp Huyên cười ha hả: “Lần này tuyệt đối sẽ khác”.
Giọng nói tràn đầy tự tin.
Tiểu Tháp muốn nói lại thôi.
Diệp Huyên cười hỏi: “Sao? Không tin à?"
Tiểu Tháp thở dài: “Tiểu chủ vẫn nên khiêm tốn chút đi”.
Diệp Huyên lại cười: “Người không cuồng ngạo, uổng tuổi thiếu niên!"
Tiểu Tháp: “...”
Diệp Huyên biến mất ở cuối tinh không.
Lương Nhân cũng đang tu luyện trong Tiểu Tháp với những bước tiến bộ vượt bậc.
Dù sao nàng ta cũng đang tu luyện trong Tiểu Tháp, quan trọng nhất là có hơn một trăm tinh mạch, linh khí dư thừa.
Không lâu sau, Diệp Huyên dừng lại trước một tòa thành to lớn giữa tinh không.
Hắn nhìn lên, thấy ba chữ Hướng Nguyên Thành thật lớn trên cổng.
Diệp Huyên vừa đi đến trước cổng thành thì thấy một cô gái đi ra. Nàng ta mặc váy dài màu tím, bên hông thắt đai lưng cũng màu tím, để lộ vòng eo nhỏ yêu kiều.
Hai người chỉ còn một chút nữa là lướt qua nhau.
Cô gái bỗng dừng lại, quay đầu hỏi: “Diệp công tử?"
Diệp Huyên cũng dừng bước: “Cô biết ta?"
Cô gái gật đầu.
Diệp Huyên cười hỏi: “Cô là người Chu tộc?"
Cô gái ngẩn ra, hiển nhiên không ngờ hắn sẽ hỏi vậy.
Nàng ta chính là Chu Tân.
Chu Tân cũng sảng khoái gật đầu thừa nhận.
Diệp Huyên nhìn bốn phía: “Không cảm nhận được cường giả khác, cô đến đây một mình?"
Chu Tân mỉm cười: “Có thể trò chuyện riêng cùng công tử trong một chốc không?"
Diệp Huyên gật đầu: “Được”.
Chu Tân: “Công tử theo ta”.
Nàng ta xoay người đi vào thành.
Trên đường, Chu Tân khẽ nói: “Nơi này vốn tên là Đế Hưng, từng là đô thành của một siêu Đế quốc. Nhưng Đế quốc ấy bị diệt trong một đêm, nơi này rơi vào tay Chu tộc chúng ta”.
Diệp Huyên tò mò: “Siêu Đế quốc?"
Chu Tân nhìn hắn: “Thương Khâu”.
Diệp Huyên cau mày: “Chưa từng nghe”.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Vô địch quá cô độc! Tiểu Tháp lầm rầm: “Tiểu chủ quên mất định luật người không ngầu được quá ba ngày rồi hả?" Diệp Huyên cười ha hả: “Lần này tuyệt đối sẽ khác”. Giọng nói tràn đầy tự tin. Tiểu Tháp muốn nói lại thôi. Diệp Huyên cười hỏi: “Sao? Không tin à?" Tiểu Tháp thở dài: “Tiểu chủ vẫn nên khiêm tốn chút đi”. Diệp Huyên lại cười: “Người không cuồng ngạo, uổng tuổi thiếu niên!" Tiểu Tháp: “...” Diệp Huyên biến mất ở cuối tinh không. Lương Nhân cũng đang tu luyện trong Tiểu Tháp với những bước tiến bộ vượt bậc. Dù sao nàng ta cũng đang tu luyện trong Tiểu Tháp, quan trọng nhất là có hơn một trăm tinh mạch, linh khí dư thừa. Không lâu sau, Diệp Huyên dừng lại trước một tòa thành to lớn giữa tinh không. Hắn nhìn lên, thấy ba chữ Hướng Nguyên Thành thật lớn trên cổng. Diệp Huyên vừa đi đến trước cổng thành thì thấy một cô gái đi ra. Nàng ta mặc váy dài màu tím, bên hông thắt đai lưng cũng màu tím, để lộ vòng eo nhỏ yêu kiều. Hai người chỉ còn một chút nữa là lướt qua nhau. Cô gái bỗng dừng lại, quay đầu hỏi: “Diệp công tử?" Diệp Huyên cũng dừng bước: “Cô biết ta?" Cô gái gật đầu. Diệp Huyên cười hỏi: “Cô là người Chu tộc?" Cô gái ngẩn ra, hiển nhiên không ngờ hắn sẽ hỏi vậy. Nàng ta chính là Chu Tân. Chu Tân cũng sảng khoái gật đầu thừa nhận. Diệp Huyên nhìn bốn phía: “Không cảm nhận được cường giả khác, cô đến đây một mình?" Chu Tân mỉm cười: “Có thể trò chuyện riêng cùng công tử trong một chốc không?" Diệp Huyên gật đầu: “Được”. Chu Tân: “Công tử theo ta”. Nàng ta xoay người đi vào thành. Trên đường, Chu Tân khẽ nói: “Nơi này vốn tên là Đế Hưng, từng là đô thành của một siêu Đế quốc. Nhưng Đế quốc ấy bị diệt trong một đêm, nơi này rơi vào tay Chu tộc chúng ta”. Diệp Huyên tò mò: “Siêu Đế quốc?" Chu Tân nhìn hắn: “Thương Khâu”. Diệp Huyên cau mày: “Chưa từng nghe”.