Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 8483

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đệ Nhị Tiên nhìn Diệp Huyên: “Mười giây sau, ngươi sẽ quỳ xuống li3m ngón chân cho ta!”  Diệp Huyên nhíu mày: “Thiên Diệp cho cô can đảm à?”  Thiên Diệp: “…”Kiêu ngạo!  Diệp Huyên hơi cạn lời, hắn không thích loại người ỷ vào việc mình hơn người, sau đó cảm thấy mình là cao nhân này nhất.  Đến từ Cổ Vũ Trụ thì sẽ là cao nhân à?  Mẹ kiếp!  Người phụ nữ này còn đọc sách đấy, đọc bằng mông à? Hay là đối phương giống như hắn, chỉ cầm sách để làm ra vẻ thôi?  Phía xa, Đệ Nhị Tiên nhìn Diệp Huyên: “Mười giây bắt đầu!”  Dứt lời, nàng ta bước về phía trước một bước, không gian trên đầu Diệp Huyên bắt đầu rung động kịch liệt, sau đó, một dấu chân màu tím phá không xuất hiện, đạp thẳng về phía hắn.  Khi dấu chân này xuất hiện, Diệp Huyên lập tức cảm thấy như bị núi lớn đè x uống đầu, lục phủ ngũ tạng trong người như muốn nổ tung.  Diệp Huyên giơ ngón tay!  Ong!  Một tiếng kiếm reo vang vọng, kiếm Thanh Huyên bay ra.  Vào khoảnh khắc kiếm Thanh Huyên bay ra, tất cả mọi người xung quanh đều thay đổi sắc mặt.  Trảm Tuổi Thọ!  Trong nháy mắt, thời gian xung quanh quảng trường đá xanh bắt đầu trôi nhanh hơn rất nhiều lần! Dấu chân trên đầu hắn cũng lặng lẽ biến mất.  Lúc thi triển chiêu kiếm này, Diệp Huyên đã đưa Chu Tân vào trong Tiểu Tháp, còn Đế Minh, ông ta thoáng chốc đã biến thành một ông lão gần đất xa trời.  Lúc này, ông ta gầy như que củi, tóc bạc phơ, đôi mắt đục ngầu, trên người không có chút sức sống!  Mệnh Nguyện có thể chống lại Lưu Thệ Chi Lực, nhưng chiêu kiếm Diệp Huyên sử dụng lúc này không đơn giản là Lưu Thệ Chi Lực, còn có cả lực lượng nghịch thời gian Trảm Tương Lai nữa, vả lại, hắn còn sử dụng kiếm Thanh Huyên!  Hai lực lượng một nghịch một thuận tìm thấy một điểm cân bằng hoàn mỹ, vì thế, cường giả Mệnh Huyền Cảnh hoàn toàn không đỡ được!  Ở một nơi khác, lúc Diệp Huyên sử dụng chiêu Trảm Tuổi Thọ, sắc mặt Đệ Nhị Tiên cũng thoáng chốc thay đổi, nàng ta mở tay phải, một tia sáng tím bao phủ lấy nàng ta, dưới sự bao phủ của tia sáng tím, nàng ta đã chặn lại Lưu Thệ Chi Lực của Diệp Huyên, nhưng người đàn ông ở bên cạnh lại không thể làm được, lập tức biến thành một bộ xương khô.  Đệ Nhị Tiên lạnh lùng nhìn Diệp Huyên: “Lưu Tuệ Chi Lực của thời không Bạch Trú, còn có một lực lượng nghịch thời gian không rõ…”  Diệp Huyên quay đầu nhìn Đế Minh đã sắp toi đời, hắn nhẹ nhàng vung tay phải, một lực lượng thần bí bao phủ lấy ông ta, một khắc sau, ông ta đã bình thường trở lại!  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đệ Nhị Tiên nhìn Diệp Huyên: “Mười giây sau, ngươi sẽ quỳ xuống li3m ngón chân cho ta!”  Diệp Huyên nhíu mày: “Thiên Diệp cho cô can đảm à?”  Thiên Diệp: “…”Kiêu ngạo!  Diệp Huyên hơi cạn lời, hắn không thích loại người ỷ vào việc mình hơn người, sau đó cảm thấy mình là cao nhân này nhất.  Đến từ Cổ Vũ Trụ thì sẽ là cao nhân à?  Mẹ kiếp!  Người phụ nữ này còn đọc sách đấy, đọc bằng mông à? Hay là đối phương giống như hắn, chỉ cầm sách để làm ra vẻ thôi?  Phía xa, Đệ Nhị Tiên nhìn Diệp Huyên: “Mười giây bắt đầu!”  Dứt lời, nàng ta bước về phía trước một bước, không gian trên đầu Diệp Huyên bắt đầu rung động kịch liệt, sau đó, một dấu chân màu tím phá không xuất hiện, đạp thẳng về phía hắn.  Khi dấu chân này xuất hiện, Diệp Huyên lập tức cảm thấy như bị núi lớn đè x uống đầu, lục phủ ngũ tạng trong người như muốn nổ tung.  Diệp Huyên giơ ngón tay!  Ong!  Một tiếng kiếm reo vang vọng, kiếm Thanh Huyên bay ra.  Vào khoảnh khắc kiếm Thanh Huyên bay ra, tất cả mọi người xung quanh đều thay đổi sắc mặt.  Trảm Tuổi Thọ!  Trong nháy mắt, thời gian xung quanh quảng trường đá xanh bắt đầu trôi nhanh hơn rất nhiều lần! Dấu chân trên đầu hắn cũng lặng lẽ biến mất.  Lúc thi triển chiêu kiếm này, Diệp Huyên đã đưa Chu Tân vào trong Tiểu Tháp, còn Đế Minh, ông ta thoáng chốc đã biến thành một ông lão gần đất xa trời.  Lúc này, ông ta gầy như que củi, tóc bạc phơ, đôi mắt đục ngầu, trên người không có chút sức sống!  Mệnh Nguyện có thể chống lại Lưu Thệ Chi Lực, nhưng chiêu kiếm Diệp Huyên sử dụng lúc này không đơn giản là Lưu Thệ Chi Lực, còn có cả lực lượng nghịch thời gian Trảm Tương Lai nữa, vả lại, hắn còn sử dụng kiếm Thanh Huyên!  Hai lực lượng một nghịch một thuận tìm thấy một điểm cân bằng hoàn mỹ, vì thế, cường giả Mệnh Huyền Cảnh hoàn toàn không đỡ được!  Ở một nơi khác, lúc Diệp Huyên sử dụng chiêu Trảm Tuổi Thọ, sắc mặt Đệ Nhị Tiên cũng thoáng chốc thay đổi, nàng ta mở tay phải, một tia sáng tím bao phủ lấy nàng ta, dưới sự bao phủ của tia sáng tím, nàng ta đã chặn lại Lưu Thệ Chi Lực của Diệp Huyên, nhưng người đàn ông ở bên cạnh lại không thể làm được, lập tức biến thành một bộ xương khô.  Đệ Nhị Tiên lạnh lùng nhìn Diệp Huyên: “Lưu Tuệ Chi Lực của thời không Bạch Trú, còn có một lực lượng nghịch thời gian không rõ…”  Diệp Huyên quay đầu nhìn Đế Minh đã sắp toi đời, hắn nhẹ nhàng vung tay phải, một lực lượng thần bí bao phủ lấy ông ta, một khắc sau, ông ta đã bình thường trở lại!  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đệ Nhị Tiên nhìn Diệp Huyên: “Mười giây sau, ngươi sẽ quỳ xuống li3m ngón chân cho ta!”  Diệp Huyên nhíu mày: “Thiên Diệp cho cô can đảm à?”  Thiên Diệp: “…”Kiêu ngạo!  Diệp Huyên hơi cạn lời, hắn không thích loại người ỷ vào việc mình hơn người, sau đó cảm thấy mình là cao nhân này nhất.  Đến từ Cổ Vũ Trụ thì sẽ là cao nhân à?  Mẹ kiếp!  Người phụ nữ này còn đọc sách đấy, đọc bằng mông à? Hay là đối phương giống như hắn, chỉ cầm sách để làm ra vẻ thôi?  Phía xa, Đệ Nhị Tiên nhìn Diệp Huyên: “Mười giây bắt đầu!”  Dứt lời, nàng ta bước về phía trước một bước, không gian trên đầu Diệp Huyên bắt đầu rung động kịch liệt, sau đó, một dấu chân màu tím phá không xuất hiện, đạp thẳng về phía hắn.  Khi dấu chân này xuất hiện, Diệp Huyên lập tức cảm thấy như bị núi lớn đè x uống đầu, lục phủ ngũ tạng trong người như muốn nổ tung.  Diệp Huyên giơ ngón tay!  Ong!  Một tiếng kiếm reo vang vọng, kiếm Thanh Huyên bay ra.  Vào khoảnh khắc kiếm Thanh Huyên bay ra, tất cả mọi người xung quanh đều thay đổi sắc mặt.  Trảm Tuổi Thọ!  Trong nháy mắt, thời gian xung quanh quảng trường đá xanh bắt đầu trôi nhanh hơn rất nhiều lần! Dấu chân trên đầu hắn cũng lặng lẽ biến mất.  Lúc thi triển chiêu kiếm này, Diệp Huyên đã đưa Chu Tân vào trong Tiểu Tháp, còn Đế Minh, ông ta thoáng chốc đã biến thành một ông lão gần đất xa trời.  Lúc này, ông ta gầy như que củi, tóc bạc phơ, đôi mắt đục ngầu, trên người không có chút sức sống!  Mệnh Nguyện có thể chống lại Lưu Thệ Chi Lực, nhưng chiêu kiếm Diệp Huyên sử dụng lúc này không đơn giản là Lưu Thệ Chi Lực, còn có cả lực lượng nghịch thời gian Trảm Tương Lai nữa, vả lại, hắn còn sử dụng kiếm Thanh Huyên!  Hai lực lượng một nghịch một thuận tìm thấy một điểm cân bằng hoàn mỹ, vì thế, cường giả Mệnh Huyền Cảnh hoàn toàn không đỡ được!  Ở một nơi khác, lúc Diệp Huyên sử dụng chiêu Trảm Tuổi Thọ, sắc mặt Đệ Nhị Tiên cũng thoáng chốc thay đổi, nàng ta mở tay phải, một tia sáng tím bao phủ lấy nàng ta, dưới sự bao phủ của tia sáng tím, nàng ta đã chặn lại Lưu Thệ Chi Lực của Diệp Huyên, nhưng người đàn ông ở bên cạnh lại không thể làm được, lập tức biến thành một bộ xương khô.  Đệ Nhị Tiên lạnh lùng nhìn Diệp Huyên: “Lưu Tuệ Chi Lực của thời không Bạch Trú, còn có một lực lượng nghịch thời gian không rõ…”  Diệp Huyên quay đầu nhìn Đế Minh đã sắp toi đời, hắn nhẹ nhàng vung tay phải, một lực lượng thần bí bao phủ lấy ông ta, một khắc sau, ông ta đã bình thường trở lại!  

Chương 8483