Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…
Chương 1613
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… “Tôi thấy chân cậu ta bị thương nặng, trên trán có vết máu, cũng không rõ tình trạng của cậu ta.” “Được rồi! Mày nhanh chóng liên hệ với công ty bảo hiểm để họ xử lý, mày nên làm gì thì làm đó đi, coi đây là một tai Thật quá trùng hợp, một người hàng xóm của Kiều Mộ Trạch lái xe đi ngang qua nhìn thấy cảnh tượng này, anh ta lập tức dừng xe, cùng hai người bạn xuống xe rồi chạy. thẳng tới. Thấy vậy, chiếc xe tải cũng vội vờ xuống xe chạy tới. Toàn bộ phần thân trên và đầu của Kiều Mộ Trạch được túi khí bảo vệ, nhưng hai chân của anh bị sức nặng của xe khi bị lật đè hẳn lên. Mấy người đàn ông lập tức cùng lật xe lại, người hàng xóm tốt bụng kéo Kiều Mộ Trạch ra ngoài, lúc này Kiều Mộ Trạch đã mê man, nhưng chân trái lại chảy máu liên tục. “Mau đưa đến bệnh viện.” Người hàng xóm và hai người bạn lập tức bé Kiều Mộ Trạch lên xe. Tài xế vẻ mặt u ám lấy điện thoại ra, bắm gọi cho Lý Đạt. “Thế nào?” Lý Đạt giọng điệu vội vàng. “Không giống với những gì chúng ta đã tính từ trước, tôi tưởng xe của người này tông trực diện vào hông xe mình, nhưng không ngờ, cậu ta dừng xe làm xe cậu ta bị lật vài vòng.” “Cậu ta sao rồi?” “Tôi thấy chân cậu ta bị thương nặng, trên trán có vết máu, cũng không rõ tình trạng của cậu ta.” “Được rồi! Mày nhanh chóng liên hệ với công ty bảo hiểm để họ xử lý, mày nên làm gì thì làm đó đi, coi đây là một tai nạn.” “Được! Vậy tiền của tôi sẽ không bị giảm bớt đi chứ!” “Không.” Người hàng xóm của Kiều Mộ Trạch lấy điện thoại ra và gọi vào điện thoại của Kiều Việt Dương, “Ông Kiều, con trai ông vừa bị tai nạn xe hơi, chúng tôi đang đưa cậu ấy đến bệnh viện! Hai người mau tới đây đi.” “Cái gì? Mộ Trạch bị tai nạn sao?” Kiều Việt Dương nghẹt thở: “Có nghiêm trọng không?” “Trước mắt chúng tôi cũng chưa biết, nhưng vét thương ở chân khá nghiêm trọng.” “Được! Bệnh viện nào, tôi sẽ tới ngay.” “Bệnh viện Nhân dân đầu tiên gần khu dân cư của chúng ta. Vừa nói, xe đã chạy vào bệnh viện, Kiều Mộ Trạch lập tức được đưa lên xe đầy tới thẳng phòng cấp cứu. Sau khi Kiều Việt Dương cúp máy, vợ chồng ông vội vàng tới bệnh viện, bà Kiều lo lắng rơi nước mắt, những chuyện thế này khiến không ai có thể bình tĩnh được. Kiều Huy Dương cũng giả vờ lo lắng: “Anh, em cũng đến đó.” Sau đó, ông ta lập tức lên xe của Lý Đạt, hỏi: “Người đó nói gì?” “Hắn nói xe của Kiều Mộ Trạch không tông trực diện vào xe của hắn, mà lộn mấy vòng. Xem ra Kiều Mộ Trạch không chết được.” “Chết tiệt, rõ ràng lên kế hoạch là để nó tông vào, rồi xe của ta lăn qua, sao lại thế được?” “Mọi thứ đều không thể kiểm soát được. Xe thể thao của Kiều Mộ Trạch quá an toàn. Ngay cả trong vòng năm mươi mét, chỉ cần cậu ta phản ứng nhanh là có thể dừng xe.” “Các người là một lũ ăn hại, mau đến bệnh viện xem cháu trai tôi còn sống hay đã chết?” Kiều Huy Dương vẫn rất tức giận, vì ông muốn Kiều Mộ Trạch biến mất khỏi thế giới. Khi đó, vợ chồng Kiều Việt Dương đã tới được bệnh viện, gặp được hàng xóm, họ mới biết chuyện gì đã xảy ra với con trai mình. Đèn trong phòng cấp cứu vẫn sáng, còn vợ chồng Kiều Việt Dương đã rất lo lắng. Kể từ khi nghe tin này, nước mắt của bà Kiều không ngừng rơi. “Bà Kiều, bà đừng quá lo lắng, tôi tin là con trai bà sẽ không gặp nguy hiểm tới tính mạng đâu.” “Cảm ơn cậu, thật sự cảm ơn cậu rất nhiều vì đã cứu nó.” Bà Kiều vô cùng biết ơn nói. “Cũng may, tôi đi ngang qua, kịp đưa đến bệnh viện”. “Đó là loại xe gì, tai nạn xảy ra như thế nào?” Kiều Việt Dương vẫn muốn chắc chắn rằng tai nạn của con trai mình là do có người gây ra hay thực sự là một vụ tai nạn? Kiều Huy Dương ở bên cạnh thót tim đôi chút, ánh mắt ông nhìn chằm chằm vào người hàng xóm này.
“Tôi thấy chân cậu ta bị thương nặng, trên trán có vết máu, cũng không rõ tình trạng của cậu ta.”
“Được rồi! Mày nhanh chóng liên hệ với công ty bảo hiểm để họ xử lý, mày nên làm gì thì làm đó đi, coi đây là một tai Thật quá trùng hợp, một người hàng xóm của Kiều Mộ Trạch lái xe đi ngang qua nhìn thấy cảnh tượng này, anh ta lập tức dừng xe, cùng hai người bạn xuống xe rồi chạy.
thẳng tới. Thấy vậy, chiếc xe tải cũng vội vờ xuống xe chạy tới.
Toàn bộ phần thân trên và đầu của Kiều Mộ Trạch được túi khí bảo vệ, nhưng hai chân của anh bị sức nặng của xe khi bị lật đè hẳn lên.
Mấy người đàn ông lập tức cùng lật xe lại, người hàng xóm tốt bụng kéo Kiều Mộ Trạch ra ngoài, lúc này Kiều Mộ Trạch đã mê man, nhưng chân trái lại chảy máu liên tục.
“Mau đưa đến bệnh viện.” Người hàng xóm và hai người bạn lập tức bé Kiều Mộ Trạch lên xe.
Tài xế vẻ mặt u ám lấy điện thoại ra, bắm gọi cho Lý Đạt.
“Thế nào?” Lý Đạt giọng điệu vội vàng.
“Không giống với những gì chúng ta đã tính từ trước, tôi tưởng xe của người này tông trực diện vào hông xe mình, nhưng không ngờ, cậu ta dừng xe làm xe cậu ta bị lật vài vòng.”
“Cậu ta sao rồi?”
“Tôi thấy chân cậu ta bị thương nặng, trên trán có vết máu, cũng không rõ tình trạng của cậu ta.”
“Được rồi! Mày nhanh chóng liên hệ với công ty bảo hiểm để họ xử lý, mày nên làm gì thì làm đó đi, coi đây là một tai nạn.”
“Được! Vậy tiền của tôi sẽ không bị giảm bớt đi chứ!”
“Không.”
Người hàng xóm của Kiều Mộ Trạch lấy điện thoại ra và gọi vào điện thoại của Kiều Việt Dương, “Ông Kiều, con trai ông vừa bị tai nạn xe hơi, chúng tôi đang đưa cậu ấy đến bệnh viện! Hai người mau tới đây đi.”
“Cái gì? Mộ Trạch bị tai nạn sao?” Kiều Việt Dương nghẹt thở: “Có nghiêm trọng không?”
“Trước mắt chúng tôi cũng chưa biết, nhưng vét thương ở chân khá nghiêm trọng.”
“Được! Bệnh viện nào, tôi sẽ tới ngay.”
“Bệnh viện Nhân dân đầu tiên gần khu dân cư của chúng ta.
Vừa nói, xe đã chạy vào bệnh viện, Kiều Mộ Trạch lập tức được đưa lên xe đầy tới thẳng phòng cấp cứu.
Sau khi Kiều Việt Dương cúp máy, vợ chồng ông vội vàng tới bệnh viện, bà Kiều lo lắng rơi nước mắt, những chuyện thế này khiến không ai có thể bình tĩnh được.
Kiều Huy Dương cũng giả vờ lo lắng: “Anh, em cũng đến đó.”
Sau đó, ông ta lập tức lên xe của Lý Đạt, hỏi: “Người đó nói gì?”
“Hắn nói xe của Kiều Mộ Trạch không tông trực diện vào xe của hắn, mà lộn mấy vòng. Xem ra Kiều Mộ Trạch không chết được.”
“Chết tiệt, rõ ràng lên kế hoạch là để nó tông vào, rồi xe của ta lăn qua, sao lại thế được?”
“Mọi thứ đều không thể kiểm soát được. Xe thể thao của Kiều Mộ Trạch quá an toàn. Ngay cả trong vòng năm mươi mét, chỉ cần cậu ta phản ứng nhanh là có thể dừng xe.”
“Các người là một lũ ăn hại, mau đến bệnh viện xem cháu trai tôi còn sống hay đã chết?” Kiều Huy Dương vẫn rất tức giận, vì ông muốn Kiều Mộ Trạch biến mất khỏi thế giới.
Khi đó, vợ chồng Kiều Việt Dương đã tới được bệnh viện, gặp được hàng xóm, họ mới biết chuyện gì đã xảy ra với con trai mình.
Đèn trong phòng cấp cứu vẫn sáng, còn vợ chồng Kiều Việt Dương đã rất lo lắng. Kể từ khi nghe tin này, nước mắt của bà Kiều không ngừng rơi.
“Bà Kiều, bà đừng quá lo lắng, tôi tin là con trai bà sẽ không gặp nguy hiểm tới tính mạng đâu.”
“Cảm ơn cậu, thật sự cảm ơn cậu rất nhiều vì đã cứu nó.”
Bà Kiều vô cùng biết ơn nói.
“Cũng may, tôi đi ngang qua, kịp đưa đến bệnh viện”.
“Đó là loại xe gì, tai nạn xảy ra như thế nào?” Kiều Việt Dương vẫn muốn chắc chắn rằng tai nạn của con trai mình là do có người gây ra hay thực sự là một vụ tai nạn?
Kiều Huy Dương ở bên cạnh thót tim đôi chút, ánh mắt ông nhìn chằm chằm vào người hàng xóm này.
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… “Tôi thấy chân cậu ta bị thương nặng, trên trán có vết máu, cũng không rõ tình trạng của cậu ta.” “Được rồi! Mày nhanh chóng liên hệ với công ty bảo hiểm để họ xử lý, mày nên làm gì thì làm đó đi, coi đây là một tai Thật quá trùng hợp, một người hàng xóm của Kiều Mộ Trạch lái xe đi ngang qua nhìn thấy cảnh tượng này, anh ta lập tức dừng xe, cùng hai người bạn xuống xe rồi chạy. thẳng tới. Thấy vậy, chiếc xe tải cũng vội vờ xuống xe chạy tới. Toàn bộ phần thân trên và đầu của Kiều Mộ Trạch được túi khí bảo vệ, nhưng hai chân của anh bị sức nặng của xe khi bị lật đè hẳn lên. Mấy người đàn ông lập tức cùng lật xe lại, người hàng xóm tốt bụng kéo Kiều Mộ Trạch ra ngoài, lúc này Kiều Mộ Trạch đã mê man, nhưng chân trái lại chảy máu liên tục. “Mau đưa đến bệnh viện.” Người hàng xóm và hai người bạn lập tức bé Kiều Mộ Trạch lên xe. Tài xế vẻ mặt u ám lấy điện thoại ra, bắm gọi cho Lý Đạt. “Thế nào?” Lý Đạt giọng điệu vội vàng. “Không giống với những gì chúng ta đã tính từ trước, tôi tưởng xe của người này tông trực diện vào hông xe mình, nhưng không ngờ, cậu ta dừng xe làm xe cậu ta bị lật vài vòng.” “Cậu ta sao rồi?” “Tôi thấy chân cậu ta bị thương nặng, trên trán có vết máu, cũng không rõ tình trạng của cậu ta.” “Được rồi! Mày nhanh chóng liên hệ với công ty bảo hiểm để họ xử lý, mày nên làm gì thì làm đó đi, coi đây là một tai nạn.” “Được! Vậy tiền của tôi sẽ không bị giảm bớt đi chứ!” “Không.” Người hàng xóm của Kiều Mộ Trạch lấy điện thoại ra và gọi vào điện thoại của Kiều Việt Dương, “Ông Kiều, con trai ông vừa bị tai nạn xe hơi, chúng tôi đang đưa cậu ấy đến bệnh viện! Hai người mau tới đây đi.” “Cái gì? Mộ Trạch bị tai nạn sao?” Kiều Việt Dương nghẹt thở: “Có nghiêm trọng không?” “Trước mắt chúng tôi cũng chưa biết, nhưng vét thương ở chân khá nghiêm trọng.” “Được! Bệnh viện nào, tôi sẽ tới ngay.” “Bệnh viện Nhân dân đầu tiên gần khu dân cư của chúng ta. Vừa nói, xe đã chạy vào bệnh viện, Kiều Mộ Trạch lập tức được đưa lên xe đầy tới thẳng phòng cấp cứu. Sau khi Kiều Việt Dương cúp máy, vợ chồng ông vội vàng tới bệnh viện, bà Kiều lo lắng rơi nước mắt, những chuyện thế này khiến không ai có thể bình tĩnh được. Kiều Huy Dương cũng giả vờ lo lắng: “Anh, em cũng đến đó.” Sau đó, ông ta lập tức lên xe của Lý Đạt, hỏi: “Người đó nói gì?” “Hắn nói xe của Kiều Mộ Trạch không tông trực diện vào xe của hắn, mà lộn mấy vòng. Xem ra Kiều Mộ Trạch không chết được.” “Chết tiệt, rõ ràng lên kế hoạch là để nó tông vào, rồi xe của ta lăn qua, sao lại thế được?” “Mọi thứ đều không thể kiểm soát được. Xe thể thao của Kiều Mộ Trạch quá an toàn. Ngay cả trong vòng năm mươi mét, chỉ cần cậu ta phản ứng nhanh là có thể dừng xe.” “Các người là một lũ ăn hại, mau đến bệnh viện xem cháu trai tôi còn sống hay đã chết?” Kiều Huy Dương vẫn rất tức giận, vì ông muốn Kiều Mộ Trạch biến mất khỏi thế giới. Khi đó, vợ chồng Kiều Việt Dương đã tới được bệnh viện, gặp được hàng xóm, họ mới biết chuyện gì đã xảy ra với con trai mình. Đèn trong phòng cấp cứu vẫn sáng, còn vợ chồng Kiều Việt Dương đã rất lo lắng. Kể từ khi nghe tin này, nước mắt của bà Kiều không ngừng rơi. “Bà Kiều, bà đừng quá lo lắng, tôi tin là con trai bà sẽ không gặp nguy hiểm tới tính mạng đâu.” “Cảm ơn cậu, thật sự cảm ơn cậu rất nhiều vì đã cứu nó.” Bà Kiều vô cùng biết ơn nói. “Cũng may, tôi đi ngang qua, kịp đưa đến bệnh viện”. “Đó là loại xe gì, tai nạn xảy ra như thế nào?” Kiều Việt Dương vẫn muốn chắc chắn rằng tai nạn của con trai mình là do có người gây ra hay thực sự là một vụ tai nạn? Kiều Huy Dương ở bên cạnh thót tim đôi chút, ánh mắt ông nhìn chằm chằm vào người hàng xóm này.