Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…
Chương 1630
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Trong nước. Trong bệnh viện tư nhân, Kiều Mộ Trạch ngồi ở trên giường, trước mặt đặt laptop, mặc đồ của bệnh nhân, mái tóc đen nhánh cũng không hề chải vuốt gì, có hơi lộn xộn che ở trước trán. Nhưng dáng vẻ lúc anh viết email vẫn lộ ra khí chất mạnh mẽ của tổng giám đốc như trước, dưới hàng mày cau chặt là đôi mắt lắp lánh ánh sáng. Mấy hôm nay, mỗi ngày anh đều gọi điện thoại, gọi video với Trang Noãn Noãn, anh sẽ ăn mặc một chút, thể hiện như là anh đang đi công tác ở nước ngoài thật. Vì vậy, một tuần nay, Trang Noãn Noãn vẫn cứ nghỉ là anh đi công tác thật, hai người dùng điện thoại, gọi video để liên lạc. Kiều Việt Dương vô cùng xem trọng việc lần này con trai gặp phải, tuy rằng cả đời ông đều có tính cách bình ổn, thế nhưng nếu dám động chạm vào người nhà ông, ông chắc chắn không cho phép. Người tài xế kia tuy rằng lúc đó có mặt, thế nhưng sau đó, tên tài xế này lại lẫn đi mất. Bây giờ lực lượng cảnh sát đang dồn toàn lực truy tìm tung tích của anh ta, mau chóng bắt anh ta về cục cảnh sát, tìm hỏi câu chuyện thật sự ở đằng sau. Kiều Việt Dương nhất định phải tự mình bắt lấy kẻ chủ mưu, ông muốn ép anh ta nói ra người đứng đằng sau, bất kể người đó là ai, ông đều sẽ không mềm tay. Tình trạng cơ thể của Kiều Mộ Trạch bây giờ, ngoại trừ việc nằm trên giường dưỡng thương, bác sĩ không có cho. phép anh chạy linh tinh. Bây giờ lúc đi lại cũng tốt nhất đừng chạm vào bàn chân bị thương kia. Bà Kiều luôn ở cạnh anh, chỉ sợ bây giờ con trai không nghe lời, khiến cho vết thương ở chân càng nặng hơn. Lúc chạng vạng, Kiều Việt Dương ở lại trong bệnh viện, trong phòng của bác sĩ, hỏi han một hồi tình hình của con trai. Tâm trạng của ông cũng đã khá hơn nhiều rồi, bác sĩ cũng có sự lạc quan lớn với việc hồi phục của Kiều Mộ Trạch. “Tốt quá rồi, cảm ơn anh bác sĩ Trương.” “Đừng khách sáo, đây cũng là nhờ thể chát của cậu Kiều tốt, khôi phục nhanh hơn. Nếu như là người bình thường cũng không thể nào hồi phục với tốc độ thế này.” Bác sĩ Trương cười bảo. Kiều Việt Dương đi ra từ trong phòng của bác sĩ, điện thoại di động của ông vang lên, ông cầm lấy liếc mắt nhìn, là điện thoại của sĩ quan cảnh sát. “Alo, cảnh sát Trn.” “Ông Kiều, rất tiếc phải báo cho ông một chuyện. Người chịu trách nhiệm về sự cố của con trai ông là Lý Hậu Lương vì uống rượu lái xe mà lao xuống sông qua đời rồi.” “Cái gì?” Kiều Việt Dương chấn động dừng bước, nghe thấy tin tức bắt ngờ này. “Xác chết được phát hiện sáng hôm nay, người chết đã tử vong ba ngày. Sau khi xét nghiệm chúng tôi phát hiện, anh ta thật sự vì uống rượu lái xe mà dẫn tới việc thân xe của anh ta trượt khỏi đường lan, nên cả người và xe đã rơi xuống sông lúc rạng sáng.” Kiều Việt Dương nghe xong, tuy rằng cảm thấy việc này. quá là tình cờ thế nhưng vẫn vô cùng tin vào năng lực của lực lượng cảnh sát. “Cảm ơn đồng chí cảnh sát đã thông báo. Nếu là như vậy, chuyện của con trai tôi sẽ do công ty bảo hiểm của đối phương đứng ra xử lý vậy.” “Ông Kiều, nếu còn bát kì việc gì, sau đó tôi sẽ thông báo. cho ông.” Kiều Việt Dương cảm ơn một lượt, đi về phía phòng bệnh của Kiều Mộ Trạch. Kiều Mộ Trạch vừa hay biết xong email, thu máy tính lại để uống thuốc. Trông thấy ba mang tâm sự nặng nê đi vào, anh dừng việc uống thuốc lại, chờ ba lại gần. “Ba, sao vậy ạ? Xảy ra việc gì sao?” “Tên Lý Hậu Lương kia xảy ra chuyện rồi, ba ngày trước uống rượu lái xe nên lao xuống sông, chết rồi.” Kiều Việt Dương thở dài một hơi: “Lực lượng cảnh sát đã điều tra, cái chết của anh ta là ngoài ý muốn, không phải do mưu sát.” Ánh mắt Kiều Mộ Trạch lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, vốn dĩ bọn họ có thể tìm được Lý Hậu Lương, biết được một ít chân tướng về sự có lần này từ trong miệng anh ta, nhưng mà bây giờ xem ra, manh mối lại gãy rồi. “Cảnh sát đã điều tra tài khoản của anh ta chưa? Có khoản tiền nào được chuyển vào không?” “Không có. Không biết bọn họ giao dịch bao nhiêu tiền, trước đó đã gửi bao nhiêu. Nói chung tài khoản ngân hàng của anh ta rất bình thường.” Kiều Mộ Trạch siết chặt nắm đấm: “Cho dù làm mắt manh mối này, con cũng không tha cho anh ta, sớm muộn phải bắt được anh ta.”
Trong nước.
Trong bệnh viện tư nhân, Kiều Mộ Trạch ngồi ở trên giường, trước mặt đặt laptop, mặc đồ của bệnh nhân, mái tóc đen nhánh cũng không hề chải vuốt gì, có hơi lộn xộn che ở trước trán.
Nhưng dáng vẻ lúc anh viết email vẫn lộ ra khí chất mạnh mẽ của tổng giám đốc như trước, dưới hàng mày cau chặt là đôi mắt lắp lánh ánh sáng.
Mấy hôm nay, mỗi ngày anh đều gọi điện thoại, gọi video với Trang Noãn Noãn, anh sẽ ăn mặc một chút, thể hiện như là anh đang đi công tác ở nước ngoài thật.
Vì vậy, một tuần nay, Trang Noãn Noãn vẫn cứ nghỉ là anh đi công tác thật, hai người dùng điện thoại, gọi video để liên lạc.
Kiều Việt Dương vô cùng xem trọng việc lần này con trai gặp phải, tuy rằng cả đời ông đều có tính cách bình ổn, thế nhưng nếu dám động chạm vào người nhà ông, ông chắc chắn không cho phép.
Người tài xế kia tuy rằng lúc đó có mặt, thế nhưng sau đó, tên tài xế này lại lẫn đi mất. Bây giờ lực lượng cảnh sát đang dồn toàn lực truy tìm tung tích của anh ta, mau chóng bắt anh ta về cục cảnh sát, tìm hỏi câu chuyện thật sự ở đằng sau.
Kiều Việt Dương nhất định phải tự mình bắt lấy kẻ chủ mưu, ông muốn ép anh ta nói ra người đứng đằng sau, bất kể người đó là ai, ông đều sẽ không mềm tay.
Tình trạng cơ thể của Kiều Mộ Trạch bây giờ, ngoại trừ việc nằm trên giường dưỡng thương, bác sĩ không có cho.
phép anh chạy linh tinh. Bây giờ lúc đi lại cũng tốt nhất đừng chạm vào bàn chân bị thương kia.
Bà Kiều luôn ở cạnh anh, chỉ sợ bây giờ con trai không nghe lời, khiến cho vết thương ở chân càng nặng hơn.
Lúc chạng vạng, Kiều Việt Dương ở lại trong bệnh viện, trong phòng của bác sĩ, hỏi han một hồi tình hình của con trai. Tâm trạng của ông cũng đã khá hơn nhiều rồi, bác sĩ cũng có sự lạc quan lớn với việc hồi phục của Kiều Mộ Trạch.
“Tốt quá rồi, cảm ơn anh bác sĩ Trương.”
“Đừng khách sáo, đây cũng là nhờ thể chát của cậu Kiều tốt, khôi phục nhanh hơn. Nếu như là người bình thường cũng không thể nào hồi phục với tốc độ thế này.” Bác sĩ Trương cười bảo.
Kiều Việt Dương đi ra từ trong phòng của bác sĩ, điện thoại di động của ông vang lên, ông cầm lấy liếc mắt nhìn, là điện thoại của sĩ quan cảnh sát.
“Alo, cảnh sát Trn.”
“Ông Kiều, rất tiếc phải báo cho ông một chuyện. Người chịu trách nhiệm về sự cố của con trai ông là Lý Hậu Lương vì uống rượu lái xe mà lao xuống sông qua đời rồi.”
“Cái gì?” Kiều Việt Dương chấn động dừng bước, nghe thấy tin tức bắt ngờ này.
“Xác chết được phát hiện sáng hôm nay, người chết đã tử vong ba ngày. Sau khi xét nghiệm chúng tôi phát hiện, anh ta thật sự vì uống rượu lái xe mà dẫn tới việc thân xe của anh ta trượt khỏi đường lan, nên cả người và xe đã rơi xuống sông lúc rạng sáng.”
Kiều Việt Dương nghe xong, tuy rằng cảm thấy việc này.
quá là tình cờ thế nhưng vẫn vô cùng tin vào năng lực của lực lượng cảnh sát.
“Cảm ơn đồng chí cảnh sát đã thông báo. Nếu là như vậy, chuyện của con trai tôi sẽ do công ty bảo hiểm của đối phương đứng ra xử lý vậy.”
“Ông Kiều, nếu còn bát kì việc gì, sau đó tôi sẽ thông báo.
cho ông.”
Kiều Việt Dương cảm ơn một lượt, đi về phía phòng bệnh của Kiều Mộ Trạch.
Kiều Mộ Trạch vừa hay biết xong email, thu máy tính lại để uống thuốc. Trông thấy ba mang tâm sự nặng nê đi vào, anh dừng việc uống thuốc lại, chờ ba lại gần.
“Ba, sao vậy ạ? Xảy ra việc gì sao?”
“Tên Lý Hậu Lương kia xảy ra chuyện rồi, ba ngày trước uống rượu lái xe nên lao xuống sông, chết rồi.” Kiều Việt Dương thở dài một hơi: “Lực lượng cảnh sát đã điều tra, cái chết của anh ta là ngoài ý muốn, không phải do mưu sát.”
Ánh mắt Kiều Mộ Trạch lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, vốn dĩ bọn họ có thể tìm được Lý Hậu Lương, biết được một ít chân tướng về sự có lần này từ trong miệng anh ta, nhưng mà bây giờ xem ra, manh mối lại gãy rồi.
“Cảnh sát đã điều tra tài khoản của anh ta chưa? Có khoản tiền nào được chuyển vào không?”
“Không có. Không biết bọn họ giao dịch bao nhiêu tiền, trước đó đã gửi bao nhiêu. Nói chung tài khoản ngân hàng của anh ta rất bình thường.”
Kiều Mộ Trạch siết chặt nắm đấm: “Cho dù làm mắt manh mối này, con cũng không tha cho anh ta, sớm muộn phải bắt được anh ta.”
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Trong nước. Trong bệnh viện tư nhân, Kiều Mộ Trạch ngồi ở trên giường, trước mặt đặt laptop, mặc đồ của bệnh nhân, mái tóc đen nhánh cũng không hề chải vuốt gì, có hơi lộn xộn che ở trước trán. Nhưng dáng vẻ lúc anh viết email vẫn lộ ra khí chất mạnh mẽ của tổng giám đốc như trước, dưới hàng mày cau chặt là đôi mắt lắp lánh ánh sáng. Mấy hôm nay, mỗi ngày anh đều gọi điện thoại, gọi video với Trang Noãn Noãn, anh sẽ ăn mặc một chút, thể hiện như là anh đang đi công tác ở nước ngoài thật. Vì vậy, một tuần nay, Trang Noãn Noãn vẫn cứ nghỉ là anh đi công tác thật, hai người dùng điện thoại, gọi video để liên lạc. Kiều Việt Dương vô cùng xem trọng việc lần này con trai gặp phải, tuy rằng cả đời ông đều có tính cách bình ổn, thế nhưng nếu dám động chạm vào người nhà ông, ông chắc chắn không cho phép. Người tài xế kia tuy rằng lúc đó có mặt, thế nhưng sau đó, tên tài xế này lại lẫn đi mất. Bây giờ lực lượng cảnh sát đang dồn toàn lực truy tìm tung tích của anh ta, mau chóng bắt anh ta về cục cảnh sát, tìm hỏi câu chuyện thật sự ở đằng sau. Kiều Việt Dương nhất định phải tự mình bắt lấy kẻ chủ mưu, ông muốn ép anh ta nói ra người đứng đằng sau, bất kể người đó là ai, ông đều sẽ không mềm tay. Tình trạng cơ thể của Kiều Mộ Trạch bây giờ, ngoại trừ việc nằm trên giường dưỡng thương, bác sĩ không có cho. phép anh chạy linh tinh. Bây giờ lúc đi lại cũng tốt nhất đừng chạm vào bàn chân bị thương kia. Bà Kiều luôn ở cạnh anh, chỉ sợ bây giờ con trai không nghe lời, khiến cho vết thương ở chân càng nặng hơn. Lúc chạng vạng, Kiều Việt Dương ở lại trong bệnh viện, trong phòng của bác sĩ, hỏi han một hồi tình hình của con trai. Tâm trạng của ông cũng đã khá hơn nhiều rồi, bác sĩ cũng có sự lạc quan lớn với việc hồi phục của Kiều Mộ Trạch. “Tốt quá rồi, cảm ơn anh bác sĩ Trương.” “Đừng khách sáo, đây cũng là nhờ thể chát của cậu Kiều tốt, khôi phục nhanh hơn. Nếu như là người bình thường cũng không thể nào hồi phục với tốc độ thế này.” Bác sĩ Trương cười bảo. Kiều Việt Dương đi ra từ trong phòng của bác sĩ, điện thoại di động của ông vang lên, ông cầm lấy liếc mắt nhìn, là điện thoại của sĩ quan cảnh sát. “Alo, cảnh sát Trn.” “Ông Kiều, rất tiếc phải báo cho ông một chuyện. Người chịu trách nhiệm về sự cố của con trai ông là Lý Hậu Lương vì uống rượu lái xe mà lao xuống sông qua đời rồi.” “Cái gì?” Kiều Việt Dương chấn động dừng bước, nghe thấy tin tức bắt ngờ này. “Xác chết được phát hiện sáng hôm nay, người chết đã tử vong ba ngày. Sau khi xét nghiệm chúng tôi phát hiện, anh ta thật sự vì uống rượu lái xe mà dẫn tới việc thân xe của anh ta trượt khỏi đường lan, nên cả người và xe đã rơi xuống sông lúc rạng sáng.” Kiều Việt Dương nghe xong, tuy rằng cảm thấy việc này. quá là tình cờ thế nhưng vẫn vô cùng tin vào năng lực của lực lượng cảnh sát. “Cảm ơn đồng chí cảnh sát đã thông báo. Nếu là như vậy, chuyện của con trai tôi sẽ do công ty bảo hiểm của đối phương đứng ra xử lý vậy.” “Ông Kiều, nếu còn bát kì việc gì, sau đó tôi sẽ thông báo. cho ông.” Kiều Việt Dương cảm ơn một lượt, đi về phía phòng bệnh của Kiều Mộ Trạch. Kiều Mộ Trạch vừa hay biết xong email, thu máy tính lại để uống thuốc. Trông thấy ba mang tâm sự nặng nê đi vào, anh dừng việc uống thuốc lại, chờ ba lại gần. “Ba, sao vậy ạ? Xảy ra việc gì sao?” “Tên Lý Hậu Lương kia xảy ra chuyện rồi, ba ngày trước uống rượu lái xe nên lao xuống sông, chết rồi.” Kiều Việt Dương thở dài một hơi: “Lực lượng cảnh sát đã điều tra, cái chết của anh ta là ngoài ý muốn, không phải do mưu sát.” Ánh mắt Kiều Mộ Trạch lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, vốn dĩ bọn họ có thể tìm được Lý Hậu Lương, biết được một ít chân tướng về sự có lần này từ trong miệng anh ta, nhưng mà bây giờ xem ra, manh mối lại gãy rồi. “Cảnh sát đã điều tra tài khoản của anh ta chưa? Có khoản tiền nào được chuyển vào không?” “Không có. Không biết bọn họ giao dịch bao nhiêu tiền, trước đó đã gửi bao nhiêu. Nói chung tài khoản ngân hàng của anh ta rất bình thường.” Kiều Mộ Trạch siết chặt nắm đấm: “Cho dù làm mắt manh mối này, con cũng không tha cho anh ta, sớm muộn phải bắt được anh ta.”