Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…

Chương 1740

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… “Tôi không bán.” Anh khoanh tay, vẻ mặt lãnh đạm nói. “Nhưng Đóa Đóa sống cùng tôi một năm ri, tình cảm của chúng tôi cực kỳ sâu đậm, cho dù anh cướp nó về, nó ở cùng anh cũng sẽ không vui vẻ.” Bạch Hạ chỉ đành dùng tình cảm và đạo lý đánh động đến anh. Hình Nhất Phàm nheo mắt, khuôn mặt vô cảm nói: “Đây là chuyện của tôi, cô không cần quan tâm.” “Anh… tại sao anh nhất định phải làm như vậy? Anh không thể châm chước một chút à? Cùng lắm buổi chiều tôi đi mua một con mèo khác cho anh.” Dù gì Bạch Hạ cũng không đành lòng trả Đóa Đóa lại cho anh. “Không cần, tôi chỉ cần Tiểu Dã.” Hiện tại Hình Nhất Phàm đã tìm lại được Tiểu Dã, trong lòng anh cũng có một loại cảm giác được cứu rỗi, vì vậy cho dù mèo khác có xinh đẹp dễ nhìn đến như thế nào cũng không thể thay thế được Tiểu Dã. “Nếu không thì, như vậy đi, chúng ta đều trở thành chủ nhân của nó, bây giờ tôi đặt nó ở giữa, chúng ta cùng gọi tên nó, nếu như nó đi về phía của ai thì người đấy có quyền nuôi dưỡng nó.” Bạch Hạ vòng vo rồi nghĩ đến cách làm này. Nhưng cô không biết rằng, tắt cả tâm tư của cô người đàn ông đều có thể nhìn rõ, đồng thời thể hiện sự chế nhạo và khinh thường. “Tôi không có hứng thú.” Hình Nhất Phàm nhướng mày, căn bản không muốn cho cô bắt kỳ cơ hội nào. Bạch Hạ nghiến răng, cô chưa từng gặp qua người đàn ông nào không nói đạo lý như vậy. “Vậy anh muốn như nào?” Bạch Hạ cũng được xem là người có tính tình tốt, lúc này đều bị anh ta ép đến gấp gáp rồi. “Rất đơn giản, trả mèo lại cho tôi rồi tôi sẽ bồi thường cho cô tiền nuôi mèo một năm qua, sau này không được phép đến gần mèo của tôi nữa.” Trong lời nói của Hình Nhất Phàm mang theo ngữ khí không thể phản bác. Bạch Hạ đương nhiên không chịu! Cô tức giận khuôn mặt đỏ bừng, ôm chặt Đóa Đóa đi về phía biệt thự bên cạnh: “Đừng hòng.” Hình Nhất Phàm hừ một câu: “Vậy xem ra cô muốn gặp nhau trên tòa sao?” “Chẳng qua chỉ là một con mèo, hà tất gì phải như vậy? Chi phí khởi kiện tôi cũng đủ để anh mua một con mèo khác.” Bạch Hạ tất nhiên sẽ không vì một con mèo mà ra tòa. “Vậy thì trả nó cho tôi, nếu không ngày mai cô sẽ nhận được thư gọi đến của tôi, kết quả vẫn sẽ như vậy, mèo là của tôi, cô đừng hòng cướp.” Hình Nhất Phàm không nhượng bộ. “Anh… nhìn anh lớn lên giống người, tại sao lại giống tên khốn nạn thế?” Bạch Hạ tức giận đến mức muốn mắng người, chỉ tại cô bình thường ít mắng chửi nên mắng không được lưu loát chút nào. Sắc mặt Hình Nhất Phàm trằm xuống, nhân lúc cô không chú ý cánh tay dài đột nhiên cướp lấy mèo trong lòng cô, bởi vì động tác chút thô lỗ, cánh tay anh tự nhiên còn chạm phải vào nơi không nên chạm của cô gái. Bộ ngực đó. Bạch Hạ đương nhiên cũng cảm nhận được rõ ràng, cô lập tức tức giận chỉ vào anh: “Anh… anh cướp Đóa Đóa đã đành, anh còn giở trò đồi bại, tôi muốn kiện anh.” Hình Nhất Phàm cau mày, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nơi cô bị chạm vào: “Tôi thấy là nó quên lớn rồi.” Bạch Hạ tức giận giậm chân, người đàn ông này sỉ nhục người khác như vậy sao? Cái gì mà quên lớn, rõ ràng là rất lớn mà. “Trả lại Đóa Đóa cho tôi.” Bạch Hạ tức giận muốn cướp lấy, Hình Nhất Phàm cao hơn cô một cái đầu, anh lập tức đưa cánh tay ra ngăn lại, lạnh lùng cảnh cáo: “Cô dám cướp, đừng trách tôi không khách khí.” “Cái gì? Anh còn muốn đánh người nữa hay sao?” Bạch Hạ lập tức tức giận ưỡn ngực: “Vậy anh đánh đi! Đánh đi! Tôi sợ anh chắc.” Hình Nhất Phàm thật sự không muốn tranh chấp cùng với người phụ nữ này, hiện tại anh muốn ôm Tiểu Dã về nhà. Còn con mèo bị hai người tranh nhau cũng có chút choáng váng đầu óc, nó không nghĩ đến bản thân lại bị tranh giành như Vậy. Hình Nhất Phàm ôm Tiểu Dã, cầm một cuốn sách trên băng ghế rồi đi về nhà, Bạch Hạ lo lắng bám theo sau lưng anh, cô cứ đi theo suốt quãng đường mới nhận ra người đàn ông này sống ở biệt thự bên cạnh nhà cô, thảo nào cách đây một năm, cô đã tìm thấy Đóa Đóa ở gần đó. “Này, nếu như anh yêu Đóa Đóa, vậy tại sao năm đó anh lại bỏ nó ở ngoài dầm mưa, tôi thấy anh là đang ngược đãi động vật.” Bạch Hạ nói với theo sau lưng anh. Hình Nhất Phàm không định để ý đến cô, trong lòng anh, Bạch Hạ cũng có một thân phận, đó là kẻ trộm mèo. Bạch Hạ đi theo đến tận cổng nhà anh, thấy Hình Nhất Phàm đi vào qua cánh cửa nhỏ, Bạch Hạ muốn đi theo, nhưng người đàn ông đột nhiên đạp đóng sầm cửa lại, chặn cô ở bên ngoài.

“Tôi không bán.” Anh khoanh tay, vẻ mặt lãnh đạm nói.

 

“Nhưng Đóa Đóa sống cùng tôi một năm ri, tình cảm của chúng tôi cực kỳ sâu đậm, cho dù anh cướp nó về, nó ở cùng anh cũng sẽ không vui vẻ.” Bạch Hạ chỉ đành dùng tình cảm và đạo lý đánh động đến anh.

 

Hình Nhất Phàm nheo mắt, khuôn mặt vô cảm nói: “Đây là chuyện của tôi, cô không cần quan tâm.”

 

“Anh… tại sao anh nhất định phải làm như vậy? Anh không thể châm chước một chút à? Cùng lắm buổi chiều tôi đi mua một con mèo khác cho anh.” Dù gì Bạch Hạ cũng không đành lòng trả Đóa Đóa lại cho anh.

 

“Không cần, tôi chỉ cần Tiểu Dã.” Hiện tại Hình Nhất Phàm đã tìm lại được Tiểu Dã, trong lòng anh cũng có một loại cảm giác được cứu rỗi, vì vậy cho dù mèo khác có xinh đẹp dễ nhìn đến như thế nào cũng không thể thay thế được Tiểu Dã.

 

“Nếu không thì, như vậy đi, chúng ta đều trở thành chủ nhân của nó, bây giờ tôi đặt nó ở giữa, chúng ta cùng gọi tên nó, nếu như nó đi về phía của ai thì người đấy có quyền nuôi dưỡng nó.” Bạch Hạ vòng vo rồi nghĩ đến cách làm này.

 

Nhưng cô không biết rằng, tắt cả tâm tư của cô người đàn ông đều có thể nhìn rõ, đồng thời thể hiện sự chế nhạo và khinh thường.

 

“Tôi không có hứng thú.” Hình Nhất Phàm nhướng mày, căn bản không muốn cho cô bắt kỳ cơ hội nào.

 

Bạch Hạ nghiến răng, cô chưa từng gặp qua người đàn ông nào không nói đạo lý như vậy.

 

“Vậy anh muốn như nào?” Bạch Hạ cũng được xem là người có tính tình tốt, lúc này đều bị anh ta ép đến gấp gáp rồi.

 

“Rất đơn giản, trả mèo lại cho tôi rồi tôi sẽ bồi thường cho cô tiền nuôi mèo một năm qua, sau này không được phép đến gần mèo của tôi nữa.” Trong lời nói của Hình Nhất Phàm mang theo ngữ khí không thể phản bác.

 

Bạch Hạ đương nhiên không chịu! Cô tức giận khuôn mặt đỏ bừng, ôm chặt Đóa Đóa đi về phía biệt thự bên cạnh: “Đừng hòng.”

 

Hình Nhất Phàm hừ một câu: “Vậy xem ra cô muốn gặp nhau trên tòa sao?”

 

“Chẳng qua chỉ là một con mèo, hà tất gì phải như vậy?

 

Chi phí khởi kiện tôi cũng đủ để anh mua một con mèo khác.” Bạch Hạ tất nhiên sẽ không vì một con mèo mà ra tòa.

 

“Vậy thì trả nó cho tôi, nếu không ngày mai cô sẽ nhận được thư gọi đến của tôi, kết quả vẫn sẽ như vậy, mèo là của tôi, cô đừng hòng cướp.” Hình Nhất Phàm không nhượng bộ.

 

“Anh… nhìn anh lớn lên giống người, tại sao lại giống tên khốn nạn thế?” Bạch Hạ tức giận đến mức muốn mắng người, chỉ tại cô bình thường ít mắng chửi nên mắng không được lưu loát chút nào.

 

Sắc mặt Hình Nhất Phàm trằm xuống, nhân lúc cô không chú ý cánh tay dài đột nhiên cướp lấy mèo trong lòng cô, bởi vì động tác chút thô lỗ, cánh tay anh tự nhiên còn chạm phải vào nơi không nên chạm của cô gái.

 

Bộ ngực đó.

 

Bạch Hạ đương nhiên cũng cảm nhận được rõ ràng, cô lập tức tức giận chỉ vào anh: “Anh… anh cướp Đóa Đóa đã đành, anh còn giở trò đồi bại, tôi muốn kiện anh.”

 

Hình Nhất Phàm cau mày, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nơi cô bị chạm vào: “Tôi thấy là nó quên lớn rồi.”

 

Bạch Hạ tức giận giậm chân, người đàn ông này sỉ nhục người khác như vậy sao? Cái gì mà quên lớn, rõ ràng là rất lớn mà.

 

“Trả lại Đóa Đóa cho tôi.” Bạch Hạ tức giận muốn cướp lấy, Hình Nhất Phàm cao hơn cô một cái đầu, anh lập tức đưa cánh tay ra ngăn lại, lạnh lùng cảnh cáo: “Cô dám cướp, đừng trách tôi không khách khí.”

 

“Cái gì? Anh còn muốn đánh người nữa hay sao?” Bạch Hạ lập tức tức giận ưỡn ngực: “Vậy anh đánh đi! Đánh đi!

 

Tôi sợ anh chắc.”

 

Hình Nhất Phàm thật sự không muốn tranh chấp cùng với người phụ nữ này, hiện tại anh muốn ôm Tiểu Dã về nhà.

 

Còn con mèo bị hai người tranh nhau cũng có chút choáng váng đầu óc, nó không nghĩ đến bản thân lại bị tranh giành như Vậy.

 

Hình Nhất Phàm ôm Tiểu Dã, cầm một cuốn sách trên băng ghế rồi đi về nhà, Bạch Hạ lo lắng bám theo sau lưng anh, cô cứ đi theo suốt quãng đường mới nhận ra người đàn ông này sống ở biệt thự bên cạnh nhà cô, thảo nào cách đây một năm, cô đã tìm thấy Đóa Đóa ở gần đó.

 

“Này, nếu như anh yêu Đóa Đóa, vậy tại sao năm đó anh lại bỏ nó ở ngoài dầm mưa, tôi thấy anh là đang ngược đãi động vật.” Bạch Hạ nói với theo sau lưng anh.

 

Hình Nhất Phàm không định để ý đến cô, trong lòng anh, Bạch Hạ cũng có một thân phận, đó là kẻ trộm mèo.

 

Bạch Hạ đi theo đến tận cổng nhà anh, thấy Hình Nhất Phàm đi vào qua cánh cửa nhỏ, Bạch Hạ muốn đi theo, nhưng người đàn ông đột nhiên đạp đóng sầm cửa lại, chặn cô ở bên ngoài.

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… “Tôi không bán.” Anh khoanh tay, vẻ mặt lãnh đạm nói. “Nhưng Đóa Đóa sống cùng tôi một năm ri, tình cảm của chúng tôi cực kỳ sâu đậm, cho dù anh cướp nó về, nó ở cùng anh cũng sẽ không vui vẻ.” Bạch Hạ chỉ đành dùng tình cảm và đạo lý đánh động đến anh. Hình Nhất Phàm nheo mắt, khuôn mặt vô cảm nói: “Đây là chuyện của tôi, cô không cần quan tâm.” “Anh… tại sao anh nhất định phải làm như vậy? Anh không thể châm chước một chút à? Cùng lắm buổi chiều tôi đi mua một con mèo khác cho anh.” Dù gì Bạch Hạ cũng không đành lòng trả Đóa Đóa lại cho anh. “Không cần, tôi chỉ cần Tiểu Dã.” Hiện tại Hình Nhất Phàm đã tìm lại được Tiểu Dã, trong lòng anh cũng có một loại cảm giác được cứu rỗi, vì vậy cho dù mèo khác có xinh đẹp dễ nhìn đến như thế nào cũng không thể thay thế được Tiểu Dã. “Nếu không thì, như vậy đi, chúng ta đều trở thành chủ nhân của nó, bây giờ tôi đặt nó ở giữa, chúng ta cùng gọi tên nó, nếu như nó đi về phía của ai thì người đấy có quyền nuôi dưỡng nó.” Bạch Hạ vòng vo rồi nghĩ đến cách làm này. Nhưng cô không biết rằng, tắt cả tâm tư của cô người đàn ông đều có thể nhìn rõ, đồng thời thể hiện sự chế nhạo và khinh thường. “Tôi không có hứng thú.” Hình Nhất Phàm nhướng mày, căn bản không muốn cho cô bắt kỳ cơ hội nào. Bạch Hạ nghiến răng, cô chưa từng gặp qua người đàn ông nào không nói đạo lý như vậy. “Vậy anh muốn như nào?” Bạch Hạ cũng được xem là người có tính tình tốt, lúc này đều bị anh ta ép đến gấp gáp rồi. “Rất đơn giản, trả mèo lại cho tôi rồi tôi sẽ bồi thường cho cô tiền nuôi mèo một năm qua, sau này không được phép đến gần mèo của tôi nữa.” Trong lời nói của Hình Nhất Phàm mang theo ngữ khí không thể phản bác. Bạch Hạ đương nhiên không chịu! Cô tức giận khuôn mặt đỏ bừng, ôm chặt Đóa Đóa đi về phía biệt thự bên cạnh: “Đừng hòng.” Hình Nhất Phàm hừ một câu: “Vậy xem ra cô muốn gặp nhau trên tòa sao?” “Chẳng qua chỉ là một con mèo, hà tất gì phải như vậy? Chi phí khởi kiện tôi cũng đủ để anh mua một con mèo khác.” Bạch Hạ tất nhiên sẽ không vì một con mèo mà ra tòa. “Vậy thì trả nó cho tôi, nếu không ngày mai cô sẽ nhận được thư gọi đến của tôi, kết quả vẫn sẽ như vậy, mèo là của tôi, cô đừng hòng cướp.” Hình Nhất Phàm không nhượng bộ. “Anh… nhìn anh lớn lên giống người, tại sao lại giống tên khốn nạn thế?” Bạch Hạ tức giận đến mức muốn mắng người, chỉ tại cô bình thường ít mắng chửi nên mắng không được lưu loát chút nào. Sắc mặt Hình Nhất Phàm trằm xuống, nhân lúc cô không chú ý cánh tay dài đột nhiên cướp lấy mèo trong lòng cô, bởi vì động tác chút thô lỗ, cánh tay anh tự nhiên còn chạm phải vào nơi không nên chạm của cô gái. Bộ ngực đó. Bạch Hạ đương nhiên cũng cảm nhận được rõ ràng, cô lập tức tức giận chỉ vào anh: “Anh… anh cướp Đóa Đóa đã đành, anh còn giở trò đồi bại, tôi muốn kiện anh.” Hình Nhất Phàm cau mày, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nơi cô bị chạm vào: “Tôi thấy là nó quên lớn rồi.” Bạch Hạ tức giận giậm chân, người đàn ông này sỉ nhục người khác như vậy sao? Cái gì mà quên lớn, rõ ràng là rất lớn mà. “Trả lại Đóa Đóa cho tôi.” Bạch Hạ tức giận muốn cướp lấy, Hình Nhất Phàm cao hơn cô một cái đầu, anh lập tức đưa cánh tay ra ngăn lại, lạnh lùng cảnh cáo: “Cô dám cướp, đừng trách tôi không khách khí.” “Cái gì? Anh còn muốn đánh người nữa hay sao?” Bạch Hạ lập tức tức giận ưỡn ngực: “Vậy anh đánh đi! Đánh đi! Tôi sợ anh chắc.” Hình Nhất Phàm thật sự không muốn tranh chấp cùng với người phụ nữ này, hiện tại anh muốn ôm Tiểu Dã về nhà. Còn con mèo bị hai người tranh nhau cũng có chút choáng váng đầu óc, nó không nghĩ đến bản thân lại bị tranh giành như Vậy. Hình Nhất Phàm ôm Tiểu Dã, cầm một cuốn sách trên băng ghế rồi đi về nhà, Bạch Hạ lo lắng bám theo sau lưng anh, cô cứ đi theo suốt quãng đường mới nhận ra người đàn ông này sống ở biệt thự bên cạnh nhà cô, thảo nào cách đây một năm, cô đã tìm thấy Đóa Đóa ở gần đó. “Này, nếu như anh yêu Đóa Đóa, vậy tại sao năm đó anh lại bỏ nó ở ngoài dầm mưa, tôi thấy anh là đang ngược đãi động vật.” Bạch Hạ nói với theo sau lưng anh. Hình Nhất Phàm không định để ý đến cô, trong lòng anh, Bạch Hạ cũng có một thân phận, đó là kẻ trộm mèo. Bạch Hạ đi theo đến tận cổng nhà anh, thấy Hình Nhất Phàm đi vào qua cánh cửa nhỏ, Bạch Hạ muốn đi theo, nhưng người đàn ông đột nhiên đạp đóng sầm cửa lại, chặn cô ở bên ngoài.

Chương 1740