Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…
Chương 1811
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Chỉ là anh liếc nhìn đồng hồ, mười một rưỡi rồi, anh không khỏi lo lắng cho người phụ nữ nào đó, chẳng lẽ cô lại định ăn mì vào bữa trưa sao? “Tôi đi gọi điện thoại.” Hình Nhất Phàm nói với Trần Lương rồi đứng dậy đi đến ban công bên cạnh. Lúc này Bạch Hạ đã gọi đồ ăn bên ngoài, bởi vì nhiệm vụ hôm nay của cô cũng khá nhiều, cộng thêm việc có chút sốt nhẹ nên cô cũng lười làm gì khác. Cô đang chơi cùng Đóa Đóa bỗng nhiên nghe tháy tiếng chuông điện thoại, cô cầm điện thoại từ sô pha lên xem, mỉm cười nghe máy: “Alo!” “Buổi trưa ăn gì?” Hình Nhất Phàm hiều kỳ hỏi. “Tôi gọi đồ ăn ngoài, muốn ăn chút mì.” Bạch Hạ trả lời. “Sau này ít ăn đồ ngoài đi, không sạch sẽ.” *ÒI Đó là một quán ăn mà tôi hay đến, cũng được.” Bạch Hạ giải thích một chút. *Ừ!” Hình Nhất Phàm thấp giọng nói: “Được rồi, cúp máy đây.” Nói xong, anh thật sự cúp máy luôn. Bạch Hạ vẫn rất vui bởi vì sự quan tâm của anh. Trong công ty của Bạch Thế Trạch cũng bắt đầu bận rộn cho buổi tiệc tối mai, mặc dù Bạch Thế Trạch có chút phiền lòng, nhưng công ty ông vẫn làm rất tốt, gần đây tuồi tác cũng lớn rồi, phải kiềm chế cũng không ít. Bạch Thế Trạch vừa họp xong liền nhận được điện thoại của người vợ Diệp Giai Mị. “Alo! Sao thế?” Bạch Thế Trạch hỏi. “Thế Trạch, tôi nghe nói ngày mai công ty ông tổ chức tiệc mừng, tôi cũng muốn tham gia.” Diệp Giai Mị ở đầu dây bên kia làm nũng nói. “Vậy bọn trẻ phải làm sao?” Bạch Thế Trạch vốn không định mời bà. “Bọn trẻ để người giúp việc chăm sóc, cũng chỉ đi có một buổi tối thôi mà! Ông để tôi đi đi!” Diệp Giai Mị khẩn cầu nói. “Thôi, bà chăm sóc bọn trẻ đi! Chỉ là công ty tụ tập thôi, cũng không có gì phải đi cả.” Lần này Bạch Thế Trạch cũng không muốn đưa tiểu tam tiểu tứ nào theo, bởi vì ông chợt có suy nghĩ muốn đưa con gái Bạch Hạ đến đây chơi. Cũng bởi vì ông nợ cô, cộng thêm việc bình thường cũng không có việc gì để gọi cô đến, lần này đúng lúc có tiệc mới có thể gọi cô đến đây làm quen mọi thứ. Diệp Giai Mị thấy bản thân mình bị cự tuyệt, bà lập tức cảm thấy trong lòng chồng bà có phải quỷ ké gì, chẳng lẽ không cho bà đến là để cho người phụ nữ khác đến sao? Bà có thể ở bên cạnh Bạch Thế Trạch lâu như vậy là bởi vì bà có sự nhẫn nại cực kỳ lớn, bà làm ngơ với những hồ ly tinh bên cạnh ông, chỉ cần chồng vẫn về nhà là được. “Chồng à, để em đi đi!” “Đừng đến đây, trông bọn trẻ đi, tôi sẽ về sớm.” Bạch Thế Trạch nói xong cúp điện thoại. Mà lúc này ở đầu dây bên kia Diệp Giai Mị tức đến nỗi đá chân, mặc dù bây giờ bà không màng tới Bạch Thế Trạch nhưng vẫn ham muốn tiền của ông, bà ta cảm thấy tiếc khi ông tiêu lên người những tiểu tam tiểu tứ. Diệp Giai Mị tức giận đến run rầy, có điều bà ta cũng có chỗ để giải sầu, bà ta cũng không phải người dễ lo lắng, chỉ cần bà ta an phận diễn ở trước mặt Bạch Thé Trạch thì những năm này Bạch Thế Trạch mới không biết bà ta có người bên ngoài. Người đàn ông này là bạn học cấp ba của Diệp Giai Mị, là người phụ trách của một công ty nhỏ, cũng có chút năng lực nhưng vẫn không thể so sánh được với Bạch Thế Trạch. Diệp Giai Mị trực tiếp gọi điện thoại, muốn tìm kiếm sự an ủi. Người đàn ông ở đầu dây bên kia nghe điện thoại, là một người cực kỳ cưng chiều bà: “Giai Mị, sao vậy?” “Bạch Thế Trạch lại giận em rồi, tối mai ông ta có buổi tiệc mừng, nhưng ông ta không cho em đi.” “Vậy thì đừng đi nữa! Đến chỗ anh đi, anh ở cùng em.” “Em không muốn, em muốn đi, em muốn đi xem xem con hồ ly tinh bên cạnh ông ta có hình dạng như nào.” Diệp Giai Mị hạ quyết tâm, ngày mai cho dù thế nào bà ta nhất định cũng phải đi để làm rõ địa vị của bà ta. Cũng để cho. nhân viên trong công ty biết uy nghiêm của bà ta. “Bọn trẻ vẫn khỏe chứ?” Lúc này người đàn ông ở đầu dây bên kia quan tâm hỏi. “Vẫn khỏe!” Ngữ khí của Diệp Giai Mị bỗng nhiên dịu dàng: “Bây giờ Dung Dung thiếu vài điểm, có điều Bạch Thế Trạch vẫn muốn chỉ tiền mua chuộc để nó có thể qua.”
Chỉ là anh liếc nhìn đồng hồ, mười một rưỡi rồi, anh không khỏi lo lắng cho người phụ nữ nào đó, chẳng lẽ cô lại định ăn mì vào bữa trưa sao?
“Tôi đi gọi điện thoại.” Hình Nhất Phàm nói với Trần Lương rồi đứng dậy đi đến ban công bên cạnh.
Lúc này Bạch Hạ đã gọi đồ ăn bên ngoài, bởi vì nhiệm vụ hôm nay của cô cũng khá nhiều, cộng thêm việc có chút sốt nhẹ nên cô cũng lười làm gì khác.
Cô đang chơi cùng Đóa Đóa bỗng nhiên nghe tháy tiếng chuông điện thoại, cô cầm điện thoại từ sô pha lên xem, mỉm cười nghe máy: “Alo!”
“Buổi trưa ăn gì?” Hình Nhất Phàm hiều kỳ hỏi.
“Tôi gọi đồ ăn ngoài, muốn ăn chút mì.” Bạch Hạ trả lời.
“Sau này ít ăn đồ ngoài đi, không sạch sẽ.”
*ÒI Đó là một quán ăn mà tôi hay đến, cũng được.” Bạch Hạ giải thích một chút.
*Ừ!” Hình Nhất Phàm thấp giọng nói: “Được rồi, cúp máy đây.” Nói xong, anh thật sự cúp máy luôn.
Bạch Hạ vẫn rất vui bởi vì sự quan tâm của anh.
Trong công ty của Bạch Thế Trạch cũng bắt đầu bận rộn cho buổi tiệc tối mai, mặc dù Bạch Thế Trạch có chút phiền lòng, nhưng công ty ông vẫn làm rất tốt, gần đây tuồi tác cũng lớn rồi, phải kiềm chế cũng không ít.
Bạch Thế Trạch vừa họp xong liền nhận được điện thoại của người vợ Diệp Giai Mị.
“Alo! Sao thế?” Bạch Thế Trạch hỏi.
“Thế Trạch, tôi nghe nói ngày mai công ty ông tổ chức tiệc mừng, tôi cũng muốn tham gia.” Diệp Giai Mị ở đầu dây bên kia làm nũng nói.
“Vậy bọn trẻ phải làm sao?” Bạch Thế Trạch vốn không định mời bà.
“Bọn trẻ để người giúp việc chăm sóc, cũng chỉ đi có một buổi tối thôi mà! Ông để tôi đi đi!” Diệp Giai Mị khẩn cầu nói.
“Thôi, bà chăm sóc bọn trẻ đi! Chỉ là công ty tụ tập thôi, cũng không có gì phải đi cả.” Lần này Bạch Thế Trạch cũng không muốn đưa tiểu tam tiểu tứ nào theo, bởi vì ông chợt có suy nghĩ muốn đưa con gái Bạch Hạ đến đây chơi.
Cũng bởi vì ông nợ cô, cộng thêm việc bình thường cũng không có việc gì để gọi cô đến, lần này đúng lúc có tiệc mới có thể gọi cô đến đây làm quen mọi thứ.
Diệp Giai Mị thấy bản thân mình bị cự tuyệt, bà lập tức cảm thấy trong lòng chồng bà có phải quỷ ké gì, chẳng lẽ không cho bà đến là để cho người phụ nữ khác đến sao?
Bà có thể ở bên cạnh Bạch Thế Trạch lâu như vậy là bởi vì bà có sự nhẫn nại cực kỳ lớn, bà làm ngơ với những hồ ly tinh bên cạnh ông, chỉ cần chồng vẫn về nhà là được.
“Chồng à, để em đi đi!”
“Đừng đến đây, trông bọn trẻ đi, tôi sẽ về sớm.” Bạch Thế Trạch nói xong cúp điện thoại.
Mà lúc này ở đầu dây bên kia Diệp Giai Mị tức đến nỗi đá chân, mặc dù bây giờ bà không màng tới Bạch Thế Trạch nhưng vẫn ham muốn tiền của ông, bà ta cảm thấy tiếc khi ông tiêu lên người những tiểu tam tiểu tứ.
Diệp Giai Mị tức giận đến run rầy, có điều bà ta cũng có chỗ để giải sầu, bà ta cũng không phải người dễ lo lắng, chỉ cần bà ta an phận diễn ở trước mặt Bạch Thé Trạch thì những năm này Bạch Thế Trạch mới không biết bà ta có người bên ngoài.
Người đàn ông này là bạn học cấp ba của Diệp Giai Mị, là người phụ trách của một công ty nhỏ, cũng có chút năng lực nhưng vẫn không thể so sánh được với Bạch Thế Trạch.
Diệp Giai Mị trực tiếp gọi điện thoại, muốn tìm kiếm sự an ủi.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia nghe điện thoại, là một người cực kỳ cưng chiều bà: “Giai Mị, sao vậy?”
“Bạch Thế Trạch lại giận em rồi, tối mai ông ta có buổi tiệc mừng, nhưng ông ta không cho em đi.”
“Vậy thì đừng đi nữa! Đến chỗ anh đi, anh ở cùng em.”
“Em không muốn, em muốn đi, em muốn đi xem xem con hồ ly tinh bên cạnh ông ta có hình dạng như nào.” Diệp Giai Mị hạ quyết tâm, ngày mai cho dù thế nào bà ta nhất định cũng phải đi để làm rõ địa vị của bà ta. Cũng để cho.
nhân viên trong công ty biết uy nghiêm của bà ta.
“Bọn trẻ vẫn khỏe chứ?” Lúc này người đàn ông ở đầu dây bên kia quan tâm hỏi.
“Vẫn khỏe!” Ngữ khí của Diệp Giai Mị bỗng nhiên dịu dàng: “Bây giờ Dung Dung thiếu vài điểm, có điều Bạch Thế Trạch vẫn muốn chỉ tiền mua chuộc để nó có thể qua.”
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Chỉ là anh liếc nhìn đồng hồ, mười một rưỡi rồi, anh không khỏi lo lắng cho người phụ nữ nào đó, chẳng lẽ cô lại định ăn mì vào bữa trưa sao? “Tôi đi gọi điện thoại.” Hình Nhất Phàm nói với Trần Lương rồi đứng dậy đi đến ban công bên cạnh. Lúc này Bạch Hạ đã gọi đồ ăn bên ngoài, bởi vì nhiệm vụ hôm nay của cô cũng khá nhiều, cộng thêm việc có chút sốt nhẹ nên cô cũng lười làm gì khác. Cô đang chơi cùng Đóa Đóa bỗng nhiên nghe tháy tiếng chuông điện thoại, cô cầm điện thoại từ sô pha lên xem, mỉm cười nghe máy: “Alo!” “Buổi trưa ăn gì?” Hình Nhất Phàm hiều kỳ hỏi. “Tôi gọi đồ ăn ngoài, muốn ăn chút mì.” Bạch Hạ trả lời. “Sau này ít ăn đồ ngoài đi, không sạch sẽ.” *ÒI Đó là một quán ăn mà tôi hay đến, cũng được.” Bạch Hạ giải thích một chút. *Ừ!” Hình Nhất Phàm thấp giọng nói: “Được rồi, cúp máy đây.” Nói xong, anh thật sự cúp máy luôn. Bạch Hạ vẫn rất vui bởi vì sự quan tâm của anh. Trong công ty của Bạch Thế Trạch cũng bắt đầu bận rộn cho buổi tiệc tối mai, mặc dù Bạch Thế Trạch có chút phiền lòng, nhưng công ty ông vẫn làm rất tốt, gần đây tuồi tác cũng lớn rồi, phải kiềm chế cũng không ít. Bạch Thế Trạch vừa họp xong liền nhận được điện thoại của người vợ Diệp Giai Mị. “Alo! Sao thế?” Bạch Thế Trạch hỏi. “Thế Trạch, tôi nghe nói ngày mai công ty ông tổ chức tiệc mừng, tôi cũng muốn tham gia.” Diệp Giai Mị ở đầu dây bên kia làm nũng nói. “Vậy bọn trẻ phải làm sao?” Bạch Thế Trạch vốn không định mời bà. “Bọn trẻ để người giúp việc chăm sóc, cũng chỉ đi có một buổi tối thôi mà! Ông để tôi đi đi!” Diệp Giai Mị khẩn cầu nói. “Thôi, bà chăm sóc bọn trẻ đi! Chỉ là công ty tụ tập thôi, cũng không có gì phải đi cả.” Lần này Bạch Thế Trạch cũng không muốn đưa tiểu tam tiểu tứ nào theo, bởi vì ông chợt có suy nghĩ muốn đưa con gái Bạch Hạ đến đây chơi. Cũng bởi vì ông nợ cô, cộng thêm việc bình thường cũng không có việc gì để gọi cô đến, lần này đúng lúc có tiệc mới có thể gọi cô đến đây làm quen mọi thứ. Diệp Giai Mị thấy bản thân mình bị cự tuyệt, bà lập tức cảm thấy trong lòng chồng bà có phải quỷ ké gì, chẳng lẽ không cho bà đến là để cho người phụ nữ khác đến sao? Bà có thể ở bên cạnh Bạch Thế Trạch lâu như vậy là bởi vì bà có sự nhẫn nại cực kỳ lớn, bà làm ngơ với những hồ ly tinh bên cạnh ông, chỉ cần chồng vẫn về nhà là được. “Chồng à, để em đi đi!” “Đừng đến đây, trông bọn trẻ đi, tôi sẽ về sớm.” Bạch Thế Trạch nói xong cúp điện thoại. Mà lúc này ở đầu dây bên kia Diệp Giai Mị tức đến nỗi đá chân, mặc dù bây giờ bà không màng tới Bạch Thế Trạch nhưng vẫn ham muốn tiền của ông, bà ta cảm thấy tiếc khi ông tiêu lên người những tiểu tam tiểu tứ. Diệp Giai Mị tức giận đến run rầy, có điều bà ta cũng có chỗ để giải sầu, bà ta cũng không phải người dễ lo lắng, chỉ cần bà ta an phận diễn ở trước mặt Bạch Thé Trạch thì những năm này Bạch Thế Trạch mới không biết bà ta có người bên ngoài. Người đàn ông này là bạn học cấp ba của Diệp Giai Mị, là người phụ trách của một công ty nhỏ, cũng có chút năng lực nhưng vẫn không thể so sánh được với Bạch Thế Trạch. Diệp Giai Mị trực tiếp gọi điện thoại, muốn tìm kiếm sự an ủi. Người đàn ông ở đầu dây bên kia nghe điện thoại, là một người cực kỳ cưng chiều bà: “Giai Mị, sao vậy?” “Bạch Thế Trạch lại giận em rồi, tối mai ông ta có buổi tiệc mừng, nhưng ông ta không cho em đi.” “Vậy thì đừng đi nữa! Đến chỗ anh đi, anh ở cùng em.” “Em không muốn, em muốn đi, em muốn đi xem xem con hồ ly tinh bên cạnh ông ta có hình dạng như nào.” Diệp Giai Mị hạ quyết tâm, ngày mai cho dù thế nào bà ta nhất định cũng phải đi để làm rõ địa vị của bà ta. Cũng để cho. nhân viên trong công ty biết uy nghiêm của bà ta. “Bọn trẻ vẫn khỏe chứ?” Lúc này người đàn ông ở đầu dây bên kia quan tâm hỏi. “Vẫn khỏe!” Ngữ khí của Diệp Giai Mị bỗng nhiên dịu dàng: “Bây giờ Dung Dung thiếu vài điểm, có điều Bạch Thế Trạch vẫn muốn chỉ tiền mua chuộc để nó có thể qua.”