Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…
Chương 1850
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Hình Nhất Phàm nghe ra được cô gái này đang muốn bảo vệ mình. Đột nhiên anh lại nghĩ đàn ông ngay cả uống một hai ly cũng để phụ nữ bảo vệ sao? Quá mắt mặt đi! “Không sao! Uống hai ly cũng được.” Hình Nhất Phàm lập tức mở miệng nói. Bạch Hạ lập tức hoảng sợ, anh muốn uống thật à! Cô không khỏi nhón chân ghé vào tai anh nói: “Anh có thể uống thật à? Không thể thì đừng uống!” Bạch Hạ đâu biết, cô không phải là đang khuyên anh đừng uống. Này cơ bản là đang kích Hình Nhất Phàm uống rượu. Anh làm sao có thể để mình ở trước mặt ba của bạn gái đến rượu cũng không dám uống chứ? “Không sao! Có thể uống.” Hình Nhất Phàm an ủi vỗ vai cô, ánh mắt tự tin. Bạch Hạ vẫn không khỏi lo lắng, bất quá nếu anh muốn uống, cô cũng không thể ngăn cản. Bạch Thế Trạch thấy anh có thể uống, cũng an tâm, mà ông trước khi ăn cơm cũng có thói quen uống vài ly rượu. “Nào, Nhất Phàm, chúng ta tùy ý một chút.” Nói xong, Bạch Thế Trạch hướng ly về phía anh. Bạch Hạ nghe mùi rượu này, hô hấp có chút ngưng lajai, như thể rượu xông vào trong cổ, cô thật không hiểu sao đàn ông lại thích uống rượu như vậy. Thức ăn trên bàn cũng rất phong phú, Diệp Giai Mị lập tức lôi kéo hai đứa con qua ăn cơm. Bà ta ở đối diện nhìn Hình Nhất Phàm, nhìn ở khoảng cách gần! Bà ta cảm thầy tim đập nhanh hơn. Bạch Hạ sao lại may mắn như vậy? Thế mà lại nhặt được một kho báu như vậy? “Nào Nhất Phàm, chúng ta uống.” Bạch Thé Trạch nâng ly. Hình Nhất Phàm cũng nâng ly. Anh bình thường đều sẽ uống rượu vang, thỉnh thoảng sẽ uống một ít rượu ngoại, nhưng lại rất ít khi uống rượu trắng. Hương vị cay nồng từ cổ chảy xuống, Hình Nhát Phàm hơi nhíu mày, cảm nhận cổ họng nóng lên. Bạch Hạ một bên nhìn thấy, có chút đau lòng, kỳ thật anh có thể không cần uống. “Ba, ba đừng mời rượu anh ấy, anh ấy thực sự không thể uống.” Bạch Hạ sợ ba mình sẽ tiếp tục mời rượu anh. Ánh mắt Bạch Hạ toát ra sự đau lòng, đó là thật sự, Hình Nhất Phàm chạm phải ánh mắt lo lắng của cô, trong lòng anh liền có một loại suy nghĩ muốn thể hiện. “Ai nói anh không thể uống. Đừng lo, anh có thẻ.” Hình Nhất Phàm nói xong, lại uống tiếp một ly. Anh muốn cô gái này nhìn thấy anh là một người đàn ông thật sự. Nếu Bạch Hạ biết người đàn ông này uống hăng như vậy đều là muốn thể hiện cho cô xem, Bạch Hạ chỉ có thể nói một câu, ngây thơ. Mà Hình Nhất Phàm trước nay chưa bao giờ làm chuyện như thé, hiện tại lại làm vì cô. “Nhất Phàm, tửu lượng không tồi!” Bạch Thế Trạch không khỏi tán thưởng một câu, nói xong lại vươn ly về phía anh. Bạch Hạ có chút bất đắc dĩ nhìn Hình Nhất Phàm, phút chốc cô lại muốn thử xem rượu là tư vị gì. “Em uống thử một ngụm.” Nói xong cô liền cầm ly của Hình Nhất Phàm nhấp một ngụm, gương mặt nhỏ lậ tức nhãn lại, nhanh chóng trả ly cho anh. Hình Nhất Phàm nhìn dáng vẻ của cô, không khỏi bật cười, vươn tay vuốt vuốt cổ cô. Đại khái là vì sự xuất hiện của Hình Nhất Phàm cùng khí chất mười phần cao quý trên người anh mà hai đứa con của Diệp Giai Mị không dám nói nhiều, đều đang quan sát anh. Ngay cả con gái nhỏ của Diệp Giai Mị đều đang hâm mộ Bạch Hạ, bởi vì mị lực của Hình Nhất Phàm già trẻ đều không tha. “Không thể uống thì đừng uống.” Hình Nhất Phàm nói ngược lại với cô. “Khó uống như vậy, em không uống nữa đâu!” Bạch Hạ che miệng nói. Hình Nhất Phàm cười ghé sát vào cô: “Khó uống như vậy sao?” Bạch Hạ lập tức đỏ mặt: “Anh cũng uống ít một chút.” Câu nói này, đại khái mang ý tứ vợ quản chồng. “Hạ Hạ, chúng ta chỉ uống một ít.” Bạch Thế Trạch thấy con gái quản nhiều như vậy, mà đàn ông không thích nhất chính là bị phụ nữ quản! Ông không hi vọng con gái bởi vì chuyện nhỏ này mà khiến Hình Nhất Phàm khó chịu. “Được! Uống xong ly này anh không uống nữa.” Hình Nhất Phàm vậy mà nghe lời cô. Trong lòng Bạch Hạ ngọt ngào, kỳ thật cô không nghĩ sẽ trước mặt ba tú ân ái, nhưng mà không có biện pháp, cô không thể khống chế muốn xen vào. Diệp Giai Mị phía đối diện nhìn thấy, đều đã đố kị muốn chế, vị soái ca phú nhị đại này như vậy mà lại nghe lời Bạch Hạ sao? Hiện tại đàn ông như vậy thật sự hiếm có!
Hình Nhất Phàm nghe ra được cô gái này đang muốn bảo vệ mình. Đột nhiên anh lại nghĩ đàn ông ngay cả uống một hai ly cũng để phụ nữ bảo vệ sao? Quá mắt mặt đi!
“Không sao! Uống hai ly cũng được.” Hình Nhất Phàm lập tức mở miệng nói.
Bạch Hạ lập tức hoảng sợ, anh muốn uống thật à! Cô không khỏi nhón chân ghé vào tai anh nói: “Anh có thể uống thật à? Không thể thì đừng uống!”
Bạch Hạ đâu biết, cô không phải là đang khuyên anh đừng uống. Này cơ bản là đang kích Hình Nhất Phàm uống rượu. Anh làm sao có thể để mình ở trước mặt ba của bạn gái đến rượu cũng không dám uống chứ?
“Không sao! Có thể uống.” Hình Nhất Phàm an ủi vỗ vai cô, ánh mắt tự tin.
Bạch Hạ vẫn không khỏi lo lắng, bất quá nếu anh muốn uống, cô cũng không thể ngăn cản. Bạch Thế Trạch thấy anh có thể uống, cũng an tâm, mà ông trước khi ăn cơm cũng có thói quen uống vài ly rượu.
“Nào, Nhất Phàm, chúng ta tùy ý một chút.” Nói xong, Bạch Thế Trạch hướng ly về phía anh.
Bạch Hạ nghe mùi rượu này, hô hấp có chút ngưng lajai, như thể rượu xông vào trong cổ, cô thật không hiểu sao đàn ông lại thích uống rượu như vậy.
Thức ăn trên bàn cũng rất phong phú, Diệp Giai Mị lập tức lôi kéo hai đứa con qua ăn cơm. Bà ta ở đối diện nhìn Hình Nhất Phàm, nhìn ở khoảng cách gần! Bà ta cảm thầy tim đập nhanh hơn.
Bạch Hạ sao lại may mắn như vậy? Thế mà lại nhặt được một kho báu như vậy?
“Nào Nhất Phàm, chúng ta uống.” Bạch Thé Trạch nâng ly.
Hình Nhất Phàm cũng nâng ly. Anh bình thường đều sẽ uống rượu vang, thỉnh thoảng sẽ uống một ít rượu ngoại, nhưng lại rất ít khi uống rượu trắng.
Hương vị cay nồng từ cổ chảy xuống, Hình Nhát Phàm hơi nhíu mày, cảm nhận cổ họng nóng lên.
Bạch Hạ một bên nhìn thấy, có chút đau lòng, kỳ thật anh có thể không cần uống.
“Ba, ba đừng mời rượu anh ấy, anh ấy thực sự không thể uống.” Bạch Hạ sợ ba mình sẽ tiếp tục mời rượu anh.
Ánh mắt Bạch Hạ toát ra sự đau lòng, đó là thật sự, Hình Nhất Phàm chạm phải ánh mắt lo lắng của cô, trong lòng anh liền có một loại suy nghĩ muốn thể hiện.
“Ai nói anh không thể uống. Đừng lo, anh có thẻ.” Hình Nhất Phàm nói xong, lại uống tiếp một ly. Anh muốn cô gái này nhìn thấy anh là một người đàn ông thật sự.
Nếu Bạch Hạ biết người đàn ông này uống hăng như vậy đều là muốn thể hiện cho cô xem, Bạch Hạ chỉ có thể nói một câu, ngây thơ. Mà Hình Nhất Phàm trước nay chưa bao giờ làm chuyện như thé, hiện tại lại làm vì cô.
“Nhất Phàm, tửu lượng không tồi!” Bạch Thế Trạch không khỏi tán thưởng một câu, nói xong lại vươn ly về phía anh.
Bạch Hạ có chút bất đắc dĩ nhìn Hình Nhất Phàm, phút chốc cô lại muốn thử xem rượu là tư vị gì.
“Em uống thử một ngụm.” Nói xong cô liền cầm ly của Hình Nhất Phàm nhấp một ngụm, gương mặt nhỏ lậ tức nhãn lại, nhanh chóng trả ly cho anh.
Hình Nhất Phàm nhìn dáng vẻ của cô, không khỏi bật cười, vươn tay vuốt vuốt cổ cô.
Đại khái là vì sự xuất hiện của Hình Nhất Phàm cùng khí chất mười phần cao quý trên người anh mà hai đứa con của Diệp Giai Mị không dám nói nhiều, đều đang quan sát anh.
Ngay cả con gái nhỏ của Diệp Giai Mị đều đang hâm mộ Bạch Hạ, bởi vì mị lực của Hình Nhất Phàm già trẻ đều không tha.
“Không thể uống thì đừng uống.” Hình Nhất Phàm nói ngược lại với cô.
“Khó uống như vậy, em không uống nữa đâu!” Bạch Hạ che miệng nói.
Hình Nhất Phàm cười ghé sát vào cô: “Khó uống như vậy sao?”
Bạch Hạ lập tức đỏ mặt: “Anh cũng uống ít một chút.”
Câu nói này, đại khái mang ý tứ vợ quản chồng.
“Hạ Hạ, chúng ta chỉ uống một ít.” Bạch Thế Trạch thấy con gái quản nhiều như vậy, mà đàn ông không thích nhất chính là bị phụ nữ quản! Ông không hi vọng con gái bởi vì chuyện nhỏ này mà khiến Hình Nhất Phàm khó chịu.
“Được! Uống xong ly này anh không uống nữa.” Hình Nhất Phàm vậy mà nghe lời cô.
Trong lòng Bạch Hạ ngọt ngào, kỳ thật cô không nghĩ sẽ trước mặt ba tú ân ái, nhưng mà không có biện pháp, cô không thể khống chế muốn xen vào.
Diệp Giai Mị phía đối diện nhìn thấy, đều đã đố kị muốn chế, vị soái ca phú nhị đại này như vậy mà lại nghe lời Bạch Hạ sao? Hiện tại đàn ông như vậy thật sự hiếm có!
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Hình Nhất Phàm nghe ra được cô gái này đang muốn bảo vệ mình. Đột nhiên anh lại nghĩ đàn ông ngay cả uống một hai ly cũng để phụ nữ bảo vệ sao? Quá mắt mặt đi! “Không sao! Uống hai ly cũng được.” Hình Nhất Phàm lập tức mở miệng nói. Bạch Hạ lập tức hoảng sợ, anh muốn uống thật à! Cô không khỏi nhón chân ghé vào tai anh nói: “Anh có thể uống thật à? Không thể thì đừng uống!” Bạch Hạ đâu biết, cô không phải là đang khuyên anh đừng uống. Này cơ bản là đang kích Hình Nhất Phàm uống rượu. Anh làm sao có thể để mình ở trước mặt ba của bạn gái đến rượu cũng không dám uống chứ? “Không sao! Có thể uống.” Hình Nhất Phàm an ủi vỗ vai cô, ánh mắt tự tin. Bạch Hạ vẫn không khỏi lo lắng, bất quá nếu anh muốn uống, cô cũng không thể ngăn cản. Bạch Thế Trạch thấy anh có thể uống, cũng an tâm, mà ông trước khi ăn cơm cũng có thói quen uống vài ly rượu. “Nào, Nhất Phàm, chúng ta tùy ý một chút.” Nói xong, Bạch Thế Trạch hướng ly về phía anh. Bạch Hạ nghe mùi rượu này, hô hấp có chút ngưng lajai, như thể rượu xông vào trong cổ, cô thật không hiểu sao đàn ông lại thích uống rượu như vậy. Thức ăn trên bàn cũng rất phong phú, Diệp Giai Mị lập tức lôi kéo hai đứa con qua ăn cơm. Bà ta ở đối diện nhìn Hình Nhất Phàm, nhìn ở khoảng cách gần! Bà ta cảm thầy tim đập nhanh hơn. Bạch Hạ sao lại may mắn như vậy? Thế mà lại nhặt được một kho báu như vậy? “Nào Nhất Phàm, chúng ta uống.” Bạch Thé Trạch nâng ly. Hình Nhất Phàm cũng nâng ly. Anh bình thường đều sẽ uống rượu vang, thỉnh thoảng sẽ uống một ít rượu ngoại, nhưng lại rất ít khi uống rượu trắng. Hương vị cay nồng từ cổ chảy xuống, Hình Nhát Phàm hơi nhíu mày, cảm nhận cổ họng nóng lên. Bạch Hạ một bên nhìn thấy, có chút đau lòng, kỳ thật anh có thể không cần uống. “Ba, ba đừng mời rượu anh ấy, anh ấy thực sự không thể uống.” Bạch Hạ sợ ba mình sẽ tiếp tục mời rượu anh. Ánh mắt Bạch Hạ toát ra sự đau lòng, đó là thật sự, Hình Nhất Phàm chạm phải ánh mắt lo lắng của cô, trong lòng anh liền có một loại suy nghĩ muốn thể hiện. “Ai nói anh không thể uống. Đừng lo, anh có thẻ.” Hình Nhất Phàm nói xong, lại uống tiếp một ly. Anh muốn cô gái này nhìn thấy anh là một người đàn ông thật sự. Nếu Bạch Hạ biết người đàn ông này uống hăng như vậy đều là muốn thể hiện cho cô xem, Bạch Hạ chỉ có thể nói một câu, ngây thơ. Mà Hình Nhất Phàm trước nay chưa bao giờ làm chuyện như thé, hiện tại lại làm vì cô. “Nhất Phàm, tửu lượng không tồi!” Bạch Thế Trạch không khỏi tán thưởng một câu, nói xong lại vươn ly về phía anh. Bạch Hạ có chút bất đắc dĩ nhìn Hình Nhất Phàm, phút chốc cô lại muốn thử xem rượu là tư vị gì. “Em uống thử một ngụm.” Nói xong cô liền cầm ly của Hình Nhất Phàm nhấp một ngụm, gương mặt nhỏ lậ tức nhãn lại, nhanh chóng trả ly cho anh. Hình Nhất Phàm nhìn dáng vẻ của cô, không khỏi bật cười, vươn tay vuốt vuốt cổ cô. Đại khái là vì sự xuất hiện của Hình Nhất Phàm cùng khí chất mười phần cao quý trên người anh mà hai đứa con của Diệp Giai Mị không dám nói nhiều, đều đang quan sát anh. Ngay cả con gái nhỏ của Diệp Giai Mị đều đang hâm mộ Bạch Hạ, bởi vì mị lực của Hình Nhất Phàm già trẻ đều không tha. “Không thể uống thì đừng uống.” Hình Nhất Phàm nói ngược lại với cô. “Khó uống như vậy, em không uống nữa đâu!” Bạch Hạ che miệng nói. Hình Nhất Phàm cười ghé sát vào cô: “Khó uống như vậy sao?” Bạch Hạ lập tức đỏ mặt: “Anh cũng uống ít một chút.” Câu nói này, đại khái mang ý tứ vợ quản chồng. “Hạ Hạ, chúng ta chỉ uống một ít.” Bạch Thế Trạch thấy con gái quản nhiều như vậy, mà đàn ông không thích nhất chính là bị phụ nữ quản! Ông không hi vọng con gái bởi vì chuyện nhỏ này mà khiến Hình Nhất Phàm khó chịu. “Được! Uống xong ly này anh không uống nữa.” Hình Nhất Phàm vậy mà nghe lời cô. Trong lòng Bạch Hạ ngọt ngào, kỳ thật cô không nghĩ sẽ trước mặt ba tú ân ái, nhưng mà không có biện pháp, cô không thể khống chế muốn xen vào. Diệp Giai Mị phía đối diện nhìn thấy, đều đã đố kị muốn chế, vị soái ca phú nhị đại này như vậy mà lại nghe lời Bạch Hạ sao? Hiện tại đàn ông như vậy thật sự hiếm có!