Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…
Chương 1865
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Bạch Hạ chỉ đành cầm chiếc thìa nhỏ, nhẹ nhàng múc một ít cho vào miệng, phối hợp cùng một thanh cua vàng, quả nhiên rất ngon. Bạch Hạ tưởng rằng bản thân gần như đã ăn no chín mươi phần trăm, bỗng chốc nhân viên phục vụ lại gõ cửa đi vào, sau những món ăn là điểm tâm và hoa quả cũng được đưa vào, Bạch Hạ hơi trừng mắt. Vẫn còn sao? Sau khi nhân viên đặt xuống liền bê một số đĩa ăn rời đi, nhất thời trên bàn ăn lại xép đầy những món ngon. Bạch Hạ nhìn điểm tâm sau bữa ăn, cảm thấy bụng vẫn còn có thể chứa nổi, cô dơ tay ra lấy một chiếc bánh kem ăn. Hình Nhất Phàm ngược lại tao nhã dùng bữa, động tác cắt thịt bò của anh giống như một quý ông lịch lãm, khiến cho Bạch Hạ ngồi đối diện không nhịn được máy lần liếc nhìn, dù sao Hình Nhất Phàm cũng là nguyên mẫu nam chính của cô! Cô phải bắt được vẻ đẹp trai nhất của Hình Nhất Phàm, như vậy, nam chính trong truyện tranh của cô mới được bộc lộ. Bạch Hạ ăn mãi, phút chốc không khách khí liền ợ một cái, nhất thời khuôn mặt của cô dưới ánh nến đỏ lên, cô che miệng lại, bỏ thìa xuống, thật sự là không thể ăn được nữa rồi. “Ăn no chưa?” Người đàn ông ngồi đối diện nghe thấy cũng không cười nhạo cô. “Tôi no lắm rồi.” Bạch Hạ thành thật nói, cũng có chút xấu hổ, ở trước mặt anh giống như thôn nữ mới lên thành phó vậy, nhìn thấy đồ ăn ngon đều muốn ném thử một lượt. Hình Nhất Phàm cũng bỏ dao xuống, cầm ly sâm panh uống cạn. *“Lát nữa tôi đến quán bar! Em chắc chắn là muốn đi cùng tôi?” Hình Nhất Phàm nheo mắt hỏi, thật ra anh muốn hẹn Lam Thiên Thần cùng đi, nhưng nếu như cô muốn đi, anh liền hủy bỏ cái ý nghĩ này. Bạch Hạ lúc này ăn no, cô thật sự không muốn về nhà, đêm giá sinh lãng mạn mà phải ở nhà thì thật là lãng phí. “Xin anh đấy, đưa tôi đi mở mang kiến thức một chút có được hay không?” Bạch Hạ hiếm lắm mới có anh đi cùng, muốn đến nơi ăn chơi trác táng nhìn một chút, cô cũng không có việc gì làm, muốn đi cảm nhận một chút loại cảm xúc mạnh mẽ của thanh niên. Cô là tác giả vẽ truyện tranh, trải nghiệm cuộc sống một chút cũng là điều rất cần thiết. Hình Nhất Phàm nhìn đôi môi đỏ mềm mại của cô, biểu cảm cầu xin cũng rất đáng yêu, anh liền thuận theo ý của cô: ‘Được rồi! Tôi đưa em đi mở mang kiến thức.” “Cảm ơn, Hình Nhất Phàm, anh thật tốt, quen được với người bạn như này, thật là phúc ba đời của tôi.” Bạch Hạ lập tức khen anh. Hình Nhất Phàm không khỏi liếc nhìn cô, câu nói này, anh thật sự không thích nghe! Bạn bè? Ai muốn làm bạn bè với cô? Phải biết rằng một người đàn ông đối tốt với một người phụ nữ, chắc chắn mang theo một số mục đích, hơn nữa anh cũng không ngoại lệ, anh là một người đàn ông độc thân hoàng kim thì muốn cái gì? Đáng tiếc phản ứng của cô gái này quá chậm, xem ra chỉ số EQ có chút hạn chế. Đột nhiên anh có chút hiếu kỳ, từ sáng đến tối cô ở trong đó vẽ cái gì? Chắc không phải lẽ vẽ những thứ không lành mạnh đó chứ? Hình Nhất Phàm gọi phục vụ vào tính tiền, lúc hóa đơn đặt trên bàn, Bạch Hạ không nhịn được nghiêng người chuẩn bị nhìn trộm, lại nhìn thấy Hình Nhất Phàm cầm hóa đơn lên, Bạch Hạ không thấy gì nữa. Nhân viên phục vụ nhận láy thẻ của anh ra ngoài quẹt, lúc quay lại đem theo hóa đơn thanh toán, Hình Nhất Phàm cầm lấy. Bạch Hạ ngay cả cơ hội nhìn cũng không có, cô không nhịn được hiếu kỳ hỏi: “Bao nhiêu tiền vậy!” Hình Nhất Phàm im lặng không trả lời, nói với cô: “Cơm cũng ăn xong rồi, để ý cái này làm gì?” Bạch Hạ chỉ đành theo anh ra ngoài, hai người ở trong thang máy, Bạch Hạ lại tiếp tục ợ vài cái, cô xấu hỗ đến mức ngay cả đầu cũng không muốn ngắng lên. Sau khi ra ngoài, ngồi vào trong xe Hình Nhất Phàm, Bạch Hạ liền hỏi: “Bây giờ chúng ta đến quán bar sao?” Hình Nhất Phàm nhìn đồng hồ: “Còn sớm, ít nhất cũng phải đi sau mười giờ.” Tối nay Bạch Hạ cũng chuẩn bị tốt để thả lỏng, có điều nghe đến sau mười giờ, cô vẫn còn kinh ngạc chút, vậy tiếp theo đi đâu? “Vậy chúng ta đi đâu bây giờ?” Bạch Hạ hiếu kỳ hỏi, hiện tại mới có chín giờ! “Đi hóng gió.” Hình Nhát Phàm mở miệng. Bạch Hạ nghe xong tâm trạng cũng rất tốt: “Được! Đi đâu?”
Bạch Hạ chỉ đành cầm chiếc thìa nhỏ, nhẹ nhàng múc một ít cho vào miệng, phối hợp cùng một thanh cua vàng, quả nhiên rất ngon.
Bạch Hạ tưởng rằng bản thân gần như đã ăn no chín mươi phần trăm, bỗng chốc nhân viên phục vụ lại gõ cửa đi vào, sau những món ăn là điểm tâm và hoa quả cũng được đưa vào, Bạch Hạ hơi trừng mắt.
Vẫn còn sao?
Sau khi nhân viên đặt xuống liền bê một số đĩa ăn rời đi, nhất thời trên bàn ăn lại xép đầy những món ngon.
Bạch Hạ nhìn điểm tâm sau bữa ăn, cảm thấy bụng vẫn còn có thể chứa nổi, cô dơ tay ra lấy một chiếc bánh kem ăn.
Hình Nhất Phàm ngược lại tao nhã dùng bữa, động tác cắt thịt bò của anh giống như một quý ông lịch lãm, khiến cho Bạch Hạ ngồi đối diện không nhịn được máy lần liếc nhìn, dù sao Hình Nhất Phàm cũng là nguyên mẫu nam chính của cô!
Cô phải bắt được vẻ đẹp trai nhất của Hình Nhất Phàm, như vậy, nam chính trong truyện tranh của cô mới được bộc lộ.
Bạch Hạ ăn mãi, phút chốc không khách khí liền ợ một cái, nhất thời khuôn mặt của cô dưới ánh nến đỏ lên, cô che miệng lại, bỏ thìa xuống, thật sự là không thể ăn được nữa rồi.
“Ăn no chưa?” Người đàn ông ngồi đối diện nghe thấy cũng không cười nhạo cô.
“Tôi no lắm rồi.” Bạch Hạ thành thật nói, cũng có chút xấu hổ, ở trước mặt anh giống như thôn nữ mới lên thành phó vậy, nhìn thấy đồ ăn ngon đều muốn ném thử một lượt.
Hình Nhất Phàm cũng bỏ dao xuống, cầm ly sâm panh uống cạn.
*“Lát nữa tôi đến quán bar! Em chắc chắn là muốn đi cùng tôi?” Hình Nhất Phàm nheo mắt hỏi, thật ra anh muốn hẹn Lam Thiên Thần cùng đi, nhưng nếu như cô muốn đi, anh liền hủy bỏ cái ý nghĩ này.
Bạch Hạ lúc này ăn no, cô thật sự không muốn về nhà, đêm giá sinh lãng mạn mà phải ở nhà thì thật là lãng phí.
“Xin anh đấy, đưa tôi đi mở mang kiến thức một chút có được hay không?” Bạch Hạ hiếm lắm mới có anh đi cùng, muốn đến nơi ăn chơi trác táng nhìn một chút, cô cũng không có việc gì làm, muốn đi cảm nhận một chút loại cảm xúc mạnh mẽ của thanh niên.
Cô là tác giả vẽ truyện tranh, trải nghiệm cuộc sống một chút cũng là điều rất cần thiết.
Hình Nhất Phàm nhìn đôi môi đỏ mềm mại của cô, biểu cảm cầu xin cũng rất đáng yêu, anh liền thuận theo ý của cô: ‘Được rồi! Tôi đưa em đi mở mang kiến thức.”
“Cảm ơn, Hình Nhất Phàm, anh thật tốt, quen được với người bạn như này, thật là phúc ba đời của tôi.” Bạch Hạ lập tức khen anh.
Hình Nhất Phàm không khỏi liếc nhìn cô, câu nói này, anh thật sự không thích nghe! Bạn bè?
Ai muốn làm bạn bè với cô?
Phải biết rằng một người đàn ông đối tốt với một người phụ nữ, chắc chắn mang theo một số mục đích, hơn nữa anh cũng không ngoại lệ, anh là một người đàn ông độc thân hoàng kim thì muốn cái gì?
Đáng tiếc phản ứng của cô gái này quá chậm, xem ra chỉ số EQ có chút hạn chế.
Đột nhiên anh có chút hiếu kỳ, từ sáng đến tối cô ở trong đó vẽ cái gì? Chắc không phải lẽ vẽ những thứ không lành mạnh đó chứ?
Hình Nhất Phàm gọi phục vụ vào tính tiền, lúc hóa đơn đặt trên bàn, Bạch Hạ không nhịn được nghiêng người chuẩn bị nhìn trộm, lại nhìn thấy Hình Nhất Phàm cầm hóa đơn lên, Bạch Hạ không thấy gì nữa.
Nhân viên phục vụ nhận láy thẻ của anh ra ngoài quẹt, lúc quay lại đem theo hóa đơn thanh toán, Hình Nhất Phàm cầm lấy.
Bạch Hạ ngay cả cơ hội nhìn cũng không có, cô không nhịn được hiếu kỳ hỏi: “Bao nhiêu tiền vậy!”
Hình Nhất Phàm im lặng không trả lời, nói với cô: “Cơm cũng ăn xong rồi, để ý cái này làm gì?”
Bạch Hạ chỉ đành theo anh ra ngoài, hai người ở trong thang máy, Bạch Hạ lại tiếp tục ợ vài cái, cô xấu hỗ đến mức ngay cả đầu cũng không muốn ngắng lên.
Sau khi ra ngoài, ngồi vào trong xe Hình Nhất Phàm, Bạch Hạ liền hỏi: “Bây giờ chúng ta đến quán bar sao?”
Hình Nhất Phàm nhìn đồng hồ: “Còn sớm, ít nhất cũng phải đi sau mười giờ.”
Tối nay Bạch Hạ cũng chuẩn bị tốt để thả lỏng, có điều nghe đến sau mười giờ, cô vẫn còn kinh ngạc chút, vậy tiếp theo đi đâu?
“Vậy chúng ta đi đâu bây giờ?” Bạch Hạ hiếu kỳ hỏi, hiện tại mới có chín giờ!
“Đi hóng gió.” Hình Nhát Phàm mở miệng.
Bạch Hạ nghe xong tâm trạng cũng rất tốt: “Được! Đi đâu?”
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Bạch Hạ chỉ đành cầm chiếc thìa nhỏ, nhẹ nhàng múc một ít cho vào miệng, phối hợp cùng một thanh cua vàng, quả nhiên rất ngon. Bạch Hạ tưởng rằng bản thân gần như đã ăn no chín mươi phần trăm, bỗng chốc nhân viên phục vụ lại gõ cửa đi vào, sau những món ăn là điểm tâm và hoa quả cũng được đưa vào, Bạch Hạ hơi trừng mắt. Vẫn còn sao? Sau khi nhân viên đặt xuống liền bê một số đĩa ăn rời đi, nhất thời trên bàn ăn lại xép đầy những món ngon. Bạch Hạ nhìn điểm tâm sau bữa ăn, cảm thấy bụng vẫn còn có thể chứa nổi, cô dơ tay ra lấy một chiếc bánh kem ăn. Hình Nhất Phàm ngược lại tao nhã dùng bữa, động tác cắt thịt bò của anh giống như một quý ông lịch lãm, khiến cho Bạch Hạ ngồi đối diện không nhịn được máy lần liếc nhìn, dù sao Hình Nhất Phàm cũng là nguyên mẫu nam chính của cô! Cô phải bắt được vẻ đẹp trai nhất của Hình Nhất Phàm, như vậy, nam chính trong truyện tranh của cô mới được bộc lộ. Bạch Hạ ăn mãi, phút chốc không khách khí liền ợ một cái, nhất thời khuôn mặt của cô dưới ánh nến đỏ lên, cô che miệng lại, bỏ thìa xuống, thật sự là không thể ăn được nữa rồi. “Ăn no chưa?” Người đàn ông ngồi đối diện nghe thấy cũng không cười nhạo cô. “Tôi no lắm rồi.” Bạch Hạ thành thật nói, cũng có chút xấu hổ, ở trước mặt anh giống như thôn nữ mới lên thành phó vậy, nhìn thấy đồ ăn ngon đều muốn ném thử một lượt. Hình Nhất Phàm cũng bỏ dao xuống, cầm ly sâm panh uống cạn. *“Lát nữa tôi đến quán bar! Em chắc chắn là muốn đi cùng tôi?” Hình Nhất Phàm nheo mắt hỏi, thật ra anh muốn hẹn Lam Thiên Thần cùng đi, nhưng nếu như cô muốn đi, anh liền hủy bỏ cái ý nghĩ này. Bạch Hạ lúc này ăn no, cô thật sự không muốn về nhà, đêm giá sinh lãng mạn mà phải ở nhà thì thật là lãng phí. “Xin anh đấy, đưa tôi đi mở mang kiến thức một chút có được hay không?” Bạch Hạ hiếm lắm mới có anh đi cùng, muốn đến nơi ăn chơi trác táng nhìn một chút, cô cũng không có việc gì làm, muốn đi cảm nhận một chút loại cảm xúc mạnh mẽ của thanh niên. Cô là tác giả vẽ truyện tranh, trải nghiệm cuộc sống một chút cũng là điều rất cần thiết. Hình Nhất Phàm nhìn đôi môi đỏ mềm mại của cô, biểu cảm cầu xin cũng rất đáng yêu, anh liền thuận theo ý của cô: ‘Được rồi! Tôi đưa em đi mở mang kiến thức.” “Cảm ơn, Hình Nhất Phàm, anh thật tốt, quen được với người bạn như này, thật là phúc ba đời của tôi.” Bạch Hạ lập tức khen anh. Hình Nhất Phàm không khỏi liếc nhìn cô, câu nói này, anh thật sự không thích nghe! Bạn bè? Ai muốn làm bạn bè với cô? Phải biết rằng một người đàn ông đối tốt với một người phụ nữ, chắc chắn mang theo một số mục đích, hơn nữa anh cũng không ngoại lệ, anh là một người đàn ông độc thân hoàng kim thì muốn cái gì? Đáng tiếc phản ứng của cô gái này quá chậm, xem ra chỉ số EQ có chút hạn chế. Đột nhiên anh có chút hiếu kỳ, từ sáng đến tối cô ở trong đó vẽ cái gì? Chắc không phải lẽ vẽ những thứ không lành mạnh đó chứ? Hình Nhất Phàm gọi phục vụ vào tính tiền, lúc hóa đơn đặt trên bàn, Bạch Hạ không nhịn được nghiêng người chuẩn bị nhìn trộm, lại nhìn thấy Hình Nhất Phàm cầm hóa đơn lên, Bạch Hạ không thấy gì nữa. Nhân viên phục vụ nhận láy thẻ của anh ra ngoài quẹt, lúc quay lại đem theo hóa đơn thanh toán, Hình Nhất Phàm cầm lấy. Bạch Hạ ngay cả cơ hội nhìn cũng không có, cô không nhịn được hiếu kỳ hỏi: “Bao nhiêu tiền vậy!” Hình Nhất Phàm im lặng không trả lời, nói với cô: “Cơm cũng ăn xong rồi, để ý cái này làm gì?” Bạch Hạ chỉ đành theo anh ra ngoài, hai người ở trong thang máy, Bạch Hạ lại tiếp tục ợ vài cái, cô xấu hỗ đến mức ngay cả đầu cũng không muốn ngắng lên. Sau khi ra ngoài, ngồi vào trong xe Hình Nhất Phàm, Bạch Hạ liền hỏi: “Bây giờ chúng ta đến quán bar sao?” Hình Nhất Phàm nhìn đồng hồ: “Còn sớm, ít nhất cũng phải đi sau mười giờ.” Tối nay Bạch Hạ cũng chuẩn bị tốt để thả lỏng, có điều nghe đến sau mười giờ, cô vẫn còn kinh ngạc chút, vậy tiếp theo đi đâu? “Vậy chúng ta đi đâu bây giờ?” Bạch Hạ hiếu kỳ hỏi, hiện tại mới có chín giờ! “Đi hóng gió.” Hình Nhát Phàm mở miệng. Bạch Hạ nghe xong tâm trạng cũng rất tốt: “Được! Đi đâu?”