Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…

Chương 1920

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… (*)Chữ tốt kết hợp từ hai bộ thủ Nữ và Tử, ý là có cả nam cả nữ thì là 1 chuyện tốt. Ôn Lương Diệu ở bên cạnh cũng giống như anh trai, trong lòng ôm một bé con vừa tròn 1 tuổi, bé con bị Hình Nhất Phàm trang điểm thành một cô công chúa nhỏ, trên đầu còn đội một chiếc mũ nhỏ xinh đẹp, ngoan ngoãn mũt núm vũ giả. Hình Nhất Phàm bước đến chỗ nhóm người, áo khoác hất lên tạo thành khí chất nhanh nhẹn tiêu sái. “Anh ba, anh cuối cùng cũng đến rồi, nếu mà không đến, thì máy bay của bọn em cũng cất cánh luôn rồi.” Hình Nhất Nặc lập tức theo thói quen trêu ghẹo anh. “Không phải đến rồi sao?” Hình Nhất Phàm cười, lập tức đi đến ngực Ôn Lương Diệu, đưa tay nhanh chóng sờ lên cái môi chúm chím mập mạp mềm mại của cháu gái. “Chú.” Cháu gái lớn ở bên cạnh lại ngọt ngào gọi một tiếng, anh lại nhanh chống ôm Hình Vũ Điềm vào trong lòng, vân vê khuôn mặt nhỏ bé vui vẻ hôn máy cái. “Thích trẻ con, liền nhanh chóng tìm bạn gái đẻ một đứa đi.” Hình Liệt Hàn trêu ghẹo em trai. “Anh ba, mẹ nói chờ lần này mọi người trở về, anh sẽ dẫn bạn gái đến nhà, có thật hay không vậy?” Hình Nhất Nặc liền cười tà mị hỏi. Hình Nhất Phàm liền tự tin nhướng mày: “Làm sao? Không tin mị lực của anh ba cô à?” “Tin, đương nhiên em tin rồi! Anh đẹp trai vô địch, em cảm thấy ông trời sắp ban cho em một chị dâu rồi! Để quản anh cho tốt.” Hình Nhất Nặc đắc ý nói. “Vẫn là để cho Lương Diệu quản em trước đi! Còn chưa lớn đâu.” Hình Nhất Phàm phản bác. “Được rồi, bao nhiêu tuổi rồi, vẫn cứ gặp mặt là ganh nhau, không sợ người ta cười cho.” Tưởng Lam cười mắng, trong ánh mắt lại là vui vẻ. “Nhất Phàm, vậy mọi người chờ tin tốt của em đấ Đường Tư Vũ ôm lấy con gái từ trong lòng anh, ôn nhu nói với anh. “Được thôi, chị dâu, đến lúc đó, em nhất định sẽ cho chị một tin tốt.” Hình Nhất Phàm ở trước mặt người chị dâu Đường Tư Vũ này, vẫn không dám ngỗ nghịch. Hình Liệt Hàn vỗ vỗ Hình Nhất Phàm: “Nhất Phàm, anh dạy em một chiêu, theo đuổi con gái ấy! Quan trọng nhát là mặt dày, giống như năm đó anh theo đuổi chị dâu em, chính là dùng chiêu này.” Đường Tư Vũ ở bên cạnh ngay lập tức giận đến cười lến: “Đúng, chưa thấy qua ai mặt dày hơn anh.” “Đó là đương nhiên, có em rồi, anh còn cần mặt làm gì?” Hình Liệt Hàn ôm chằm đến, Đường Tư Vũ vẫn có chút xấu hổ nhét con gái cho anh. “Chú nhỏ, mang cho cháu 1 cô xinh đẹp trở về, như vậy, tiền mừng tuổi của cháu sẽ nhiều thêm 1 phần rồi.” Hình Dĩ Hi cũng không quên nói đùa một câu. Hình Nhất Phàm đi đến vỗ đầu bé: “Được, tết năm nay cháu trở về, chú cho cháu một bao lì xì lớn.” “Ừm! Cám ơn chú nhỏ!” Hình Dĩ Hi vui vẻ cười, khôn mặt thiếu niên đẹp trai, còn có chút ngây thơ chưa hết. Hình Nhất Phàm nói với Ôn Lệ Thâm bên cạnh: “Anh Ôn, vậy nhờ anh chăm sóc ba mẹ em nhé. Em thực sự xin lỗi vì không thể đi cùng mọi người lần này.” “Nhất Phàm, em yên tâm! Có anh và anh hai của em ở đây mài” Ôn Lệ Thâm cười an ủi nói. “Được rồi, Nhất Phàm về đi! Ba mẹ chờ tin vui của con.” Hình Chấn Đình cũng rất vui. Hình Nhất Phàm vẫy tay, nhìn họ vào lối đi dành cho VIP, anh mong họ sẽ chơi thoả thích rồi về. Khi Hình Nhất Phàm lái xe trở lại thành phó, anh đột nhiên muốn gặp Bạch Hạ, vì thế đã dừng xe ở cổng của khu dân cư. Gọi cho Bạch Hạ một cuộc điện thoại. “Alol” Giọng nói ngọt ngào của Bạch Hạ truyền đến. “Xuống đây, chúng ta mua sắm.” Hình Nhất Phàm trầm giọng. “Được, chờ em một lát.” Bạch Hạ ở đầu dây bên kia cũng rất vui vẻ. Mười phút sau, Bạch Hạ mặc một chiếc áo len ngắn màu trắng đi xuống, trông cô vẫn mang dáng vẻ của một cô sinh viên. Hình Nhất Phàm thích vẻ trong sáng và ngây thơ của cô, anh hy vọng rằng cô sẽ ở bên cạnh anh suốt đời, luôn giữ được dáng vẻ này.

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… (*)Chữ tốt kết hợp từ hai bộ thủ Nữ và Tử, ý là có cả nam cả nữ thì là 1 chuyện tốt. Ôn Lương Diệu ở bên cạnh cũng giống như anh trai, trong lòng ôm một bé con vừa tròn 1 tuổi, bé con bị Hình Nhất Phàm trang điểm thành một cô công chúa nhỏ, trên đầu còn đội một chiếc mũ nhỏ xinh đẹp, ngoan ngoãn mũt núm vũ giả. Hình Nhất Phàm bước đến chỗ nhóm người, áo khoác hất lên tạo thành khí chất nhanh nhẹn tiêu sái. “Anh ba, anh cuối cùng cũng đến rồi, nếu mà không đến, thì máy bay của bọn em cũng cất cánh luôn rồi.” Hình Nhất Nặc lập tức theo thói quen trêu ghẹo anh. “Không phải đến rồi sao?” Hình Nhất Phàm cười, lập tức đi đến ngực Ôn Lương Diệu, đưa tay nhanh chóng sờ lên cái môi chúm chím mập mạp mềm mại của cháu gái. “Chú.” Cháu gái lớn ở bên cạnh lại ngọt ngào gọi một tiếng, anh lại nhanh chống ôm Hình Vũ Điềm vào trong lòng, vân vê khuôn mặt nhỏ bé vui vẻ hôn máy cái. “Thích trẻ con, liền nhanh chóng tìm bạn gái đẻ một đứa đi.” Hình Liệt Hàn trêu ghẹo em trai. “Anh ba, mẹ nói chờ lần này mọi người trở về, anh sẽ dẫn bạn gái đến nhà, có thật hay không vậy?” Hình Nhất Nặc liền cười tà mị hỏi. Hình Nhất Phàm liền tự tin nhướng mày: “Làm sao? Không tin mị lực của anh ba cô à?” “Tin, đương nhiên em tin rồi! Anh đẹp trai vô địch, em cảm thấy ông trời sắp ban cho em một chị dâu rồi! Để quản anh cho tốt.” Hình Nhất Nặc đắc ý nói. “Vẫn là để cho Lương Diệu quản em trước đi! Còn chưa lớn đâu.” Hình Nhất Phàm phản bác. “Được rồi, bao nhiêu tuổi rồi, vẫn cứ gặp mặt là ganh nhau, không sợ người ta cười cho.” Tưởng Lam cười mắng, trong ánh mắt lại là vui vẻ. “Nhất Phàm, vậy mọi người chờ tin tốt của em đấ Đường Tư Vũ ôm lấy con gái từ trong lòng anh, ôn nhu nói với anh. “Được thôi, chị dâu, đến lúc đó, em nhất định sẽ cho chị một tin tốt.” Hình Nhất Phàm ở trước mặt người chị dâu Đường Tư Vũ này, vẫn không dám ngỗ nghịch. Hình Liệt Hàn vỗ vỗ Hình Nhất Phàm: “Nhất Phàm, anh dạy em một chiêu, theo đuổi con gái ấy! Quan trọng nhát là mặt dày, giống như năm đó anh theo đuổi chị dâu em, chính là dùng chiêu này.” Đường Tư Vũ ở bên cạnh ngay lập tức giận đến cười lến: “Đúng, chưa thấy qua ai mặt dày hơn anh.” “Đó là đương nhiên, có em rồi, anh còn cần mặt làm gì?” Hình Liệt Hàn ôm chằm đến, Đường Tư Vũ vẫn có chút xấu hổ nhét con gái cho anh. “Chú nhỏ, mang cho cháu 1 cô xinh đẹp trở về, như vậy, tiền mừng tuổi của cháu sẽ nhiều thêm 1 phần rồi.” Hình Dĩ Hi cũng không quên nói đùa một câu. Hình Nhất Phàm đi đến vỗ đầu bé: “Được, tết năm nay cháu trở về, chú cho cháu một bao lì xì lớn.” “Ừm! Cám ơn chú nhỏ!” Hình Dĩ Hi vui vẻ cười, khôn mặt thiếu niên đẹp trai, còn có chút ngây thơ chưa hết. Hình Nhất Phàm nói với Ôn Lệ Thâm bên cạnh: “Anh Ôn, vậy nhờ anh chăm sóc ba mẹ em nhé. Em thực sự xin lỗi vì không thể đi cùng mọi người lần này.” “Nhất Phàm, em yên tâm! Có anh và anh hai của em ở đây mài” Ôn Lệ Thâm cười an ủi nói. “Được rồi, Nhất Phàm về đi! Ba mẹ chờ tin vui của con.” Hình Chấn Đình cũng rất vui. Hình Nhất Phàm vẫy tay, nhìn họ vào lối đi dành cho VIP, anh mong họ sẽ chơi thoả thích rồi về. Khi Hình Nhất Phàm lái xe trở lại thành phó, anh đột nhiên muốn gặp Bạch Hạ, vì thế đã dừng xe ở cổng của khu dân cư. Gọi cho Bạch Hạ một cuộc điện thoại. “Alol” Giọng nói ngọt ngào của Bạch Hạ truyền đến. “Xuống đây, chúng ta mua sắm.” Hình Nhất Phàm trầm giọng. “Được, chờ em một lát.” Bạch Hạ ở đầu dây bên kia cũng rất vui vẻ. Mười phút sau, Bạch Hạ mặc một chiếc áo len ngắn màu trắng đi xuống, trông cô vẫn mang dáng vẻ của một cô sinh viên. Hình Nhất Phàm thích vẻ trong sáng và ngây thơ của cô, anh hy vọng rằng cô sẽ ở bên cạnh anh suốt đời, luôn giữ được dáng vẻ này.

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… (*)Chữ tốt kết hợp từ hai bộ thủ Nữ và Tử, ý là có cả nam cả nữ thì là 1 chuyện tốt. Ôn Lương Diệu ở bên cạnh cũng giống như anh trai, trong lòng ôm một bé con vừa tròn 1 tuổi, bé con bị Hình Nhất Phàm trang điểm thành một cô công chúa nhỏ, trên đầu còn đội một chiếc mũ nhỏ xinh đẹp, ngoan ngoãn mũt núm vũ giả. Hình Nhất Phàm bước đến chỗ nhóm người, áo khoác hất lên tạo thành khí chất nhanh nhẹn tiêu sái. “Anh ba, anh cuối cùng cũng đến rồi, nếu mà không đến, thì máy bay của bọn em cũng cất cánh luôn rồi.” Hình Nhất Nặc lập tức theo thói quen trêu ghẹo anh. “Không phải đến rồi sao?” Hình Nhất Phàm cười, lập tức đi đến ngực Ôn Lương Diệu, đưa tay nhanh chóng sờ lên cái môi chúm chím mập mạp mềm mại của cháu gái. “Chú.” Cháu gái lớn ở bên cạnh lại ngọt ngào gọi một tiếng, anh lại nhanh chống ôm Hình Vũ Điềm vào trong lòng, vân vê khuôn mặt nhỏ bé vui vẻ hôn máy cái. “Thích trẻ con, liền nhanh chóng tìm bạn gái đẻ một đứa đi.” Hình Liệt Hàn trêu ghẹo em trai. “Anh ba, mẹ nói chờ lần này mọi người trở về, anh sẽ dẫn bạn gái đến nhà, có thật hay không vậy?” Hình Nhất Nặc liền cười tà mị hỏi. Hình Nhất Phàm liền tự tin nhướng mày: “Làm sao? Không tin mị lực của anh ba cô à?” “Tin, đương nhiên em tin rồi! Anh đẹp trai vô địch, em cảm thấy ông trời sắp ban cho em một chị dâu rồi! Để quản anh cho tốt.” Hình Nhất Nặc đắc ý nói. “Vẫn là để cho Lương Diệu quản em trước đi! Còn chưa lớn đâu.” Hình Nhất Phàm phản bác. “Được rồi, bao nhiêu tuổi rồi, vẫn cứ gặp mặt là ganh nhau, không sợ người ta cười cho.” Tưởng Lam cười mắng, trong ánh mắt lại là vui vẻ. “Nhất Phàm, vậy mọi người chờ tin tốt của em đấ Đường Tư Vũ ôm lấy con gái từ trong lòng anh, ôn nhu nói với anh. “Được thôi, chị dâu, đến lúc đó, em nhất định sẽ cho chị một tin tốt.” Hình Nhất Phàm ở trước mặt người chị dâu Đường Tư Vũ này, vẫn không dám ngỗ nghịch. Hình Liệt Hàn vỗ vỗ Hình Nhất Phàm: “Nhất Phàm, anh dạy em một chiêu, theo đuổi con gái ấy! Quan trọng nhát là mặt dày, giống như năm đó anh theo đuổi chị dâu em, chính là dùng chiêu này.” Đường Tư Vũ ở bên cạnh ngay lập tức giận đến cười lến: “Đúng, chưa thấy qua ai mặt dày hơn anh.” “Đó là đương nhiên, có em rồi, anh còn cần mặt làm gì?” Hình Liệt Hàn ôm chằm đến, Đường Tư Vũ vẫn có chút xấu hổ nhét con gái cho anh. “Chú nhỏ, mang cho cháu 1 cô xinh đẹp trở về, như vậy, tiền mừng tuổi của cháu sẽ nhiều thêm 1 phần rồi.” Hình Dĩ Hi cũng không quên nói đùa một câu. Hình Nhất Phàm đi đến vỗ đầu bé: “Được, tết năm nay cháu trở về, chú cho cháu một bao lì xì lớn.” “Ừm! Cám ơn chú nhỏ!” Hình Dĩ Hi vui vẻ cười, khôn mặt thiếu niên đẹp trai, còn có chút ngây thơ chưa hết. Hình Nhất Phàm nói với Ôn Lệ Thâm bên cạnh: “Anh Ôn, vậy nhờ anh chăm sóc ba mẹ em nhé. Em thực sự xin lỗi vì không thể đi cùng mọi người lần này.” “Nhất Phàm, em yên tâm! Có anh và anh hai của em ở đây mài” Ôn Lệ Thâm cười an ủi nói. “Được rồi, Nhất Phàm về đi! Ba mẹ chờ tin vui của con.” Hình Chấn Đình cũng rất vui. Hình Nhất Phàm vẫy tay, nhìn họ vào lối đi dành cho VIP, anh mong họ sẽ chơi thoả thích rồi về. Khi Hình Nhất Phàm lái xe trở lại thành phó, anh đột nhiên muốn gặp Bạch Hạ, vì thế đã dừng xe ở cổng của khu dân cư. Gọi cho Bạch Hạ một cuộc điện thoại. “Alol” Giọng nói ngọt ngào của Bạch Hạ truyền đến. “Xuống đây, chúng ta mua sắm.” Hình Nhất Phàm trầm giọng. “Được, chờ em một lát.” Bạch Hạ ở đầu dây bên kia cũng rất vui vẻ. Mười phút sau, Bạch Hạ mặc một chiếc áo len ngắn màu trắng đi xuống, trông cô vẫn mang dáng vẻ của một cô sinh viên. Hình Nhất Phàm thích vẻ trong sáng và ngây thơ của cô, anh hy vọng rằng cô sẽ ở bên cạnh anh suốt đời, luôn giữ được dáng vẻ này.

Chương 1920