Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…
Chương 1924
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… “Mình mời thì mình mời, cậu cũng chẳng ăn hết tiền của mình được.” “Vậy mình dẫn thêm một người đi, ăn hết tiền của cậu.” Hình Nhất Phàm cười. “ÒI Đưa bạn gái cậu theo luôn? Được đấy! Vừa hay mình cũng muốn gặp cô áy, lát nữa mình sẽ gửi địa chỉ nhà hàng cho cậu, đợi cậu tới đấy.” Lam Thiên Thần nói sẵn sàng. Giọng của Hình Nhất Phàm cũng rất nghiêm túc: “Được rồi, mình sẽ đưa cô ấy đến gặp cậu.” “Ừ! Hẹn gặp lại.” Lam Thiên Thần đáp và cúp máy. Diệp Tiêu đối diện lo lắng nhìn anh: “Anh ấy thật sự muốn đưa bạn gái theo sao?” Lam Thiên Thần gật đầu: “Cậu ấy thật sự đã từng nói cậu Ấy có bạn gái, Tiêu Tiêu, tối nay em lấy thân phận là bạn anh tới ăn, đừng làm gì linh tinh đấy.” Đôi mắt Diệp Tiêu lóe lên vẻ tự tin: “Em phải xem xem cô gái như thê nào mới xứng với anh ây.” Trong lòng Diệp Tiêu, có lẽ Hình Nhất Phàm là bị quyến rũ, đợi sau đêm nay sau khi cô ta xuất hiện, chắc chắn sẽ khiến Hình Nhất Phàm đã thay đổi quyết định, chấp nhận tình cảm của cô ta. Có những người phụ nữ cảm thấy quá tự tin về bản thân mà nghĩ rằng trên thế giới này chẳng có ai hơn được cô ta. “Em về thay đồ rồi sẽ liên lạc với anh sau.” Đêm nay Diệp Tiêu nhất định không được thua, cô ta muốn dùng trạng thái tốt nhất để đấu với bạn gái mới của Hình Nhất Phàm. “Tiêu Tiêu, hứa với anh, đừng làm quá.” Lam Thiên Thần không khỏi có chút lo lắng. Khi Hình Nhất Phàm đặt điện thoại xuống, ánh mắt của Bạch Hạ vui vẻ nhìn qua: “Tối nay có bữa thịnh soạn hả?” “Anh sẽ đưa em đến gặp người anh em tốt nhất của anh. Cậu ấy mời chúng ta đi ăn tối nay.” Hình Nhát Phàm cũng cảm thấy rằng đã đến lúc để Lam Thiên Thần gặp Bạch Hạ. Tối nay có một bữa thịnh soạn, tâm trạng Bạch Hạ có vẻ tốt hơn, nhìn ánh mặt trời ấm áp bên ngoài liền muốn đi dạo. “Chúng ta đi dạo trong công viên gần đây để thư giãn đi!” “Ù! Đi thôi!” Hình Nhất Phàm dắt tay cô, thanh toán rồi đi ra. Hai người không lái xe, cùng nhau đi về phía một công viên trung tâm lớn cách đó không xa. Hai người mặc đồ đôi vô cùng bắt mắt, người đi qua đi lại đều không khỏi ngoái đầu nhìn bóng lưng hai người, giống như nhìn thấy nam nữ chính có nhan sắc cao trong tiểu thuyết. Bạch Hạ ngượng ngùng khi chạm phải ánh mắt của người qua đường. Cô nắm tay Hình Nhất Phàm, tiếp tục đếm những bậc nhỏ màu xanh lam dưới chân mình, trong ánh mắt Hình Nhất Phàm phảng phát niềm vui, nhưng bàn tay ôm eo cô vẫn siết chặt. Với ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người, bên cạnh cô lại còn có một người đàn ông cao lớn đẹp trai, Bạch Hạ cảm thấy mình giống như một công chúa, trong thế giới của mình, cô gặp được Hoàng tử quyến rũ mà cô yêu. Tâm trạng như vậy chỉ có thể mô tả là ngọt ngào và tuyệt vời. Tủ đồ trong phòng ngủ chính của Diệp gia chứa đầy đồ xa xỉ, một tủ đầy giày, ba tủ quần áo bên cạnh, trong tủ kính ở giữa có đồ trang sức và đồng hồ hàng hiệu của cô gái. Diệp Tiêu lúc này đang cần thận chọn lựa trang phục của mình tối nay, tối nay cô ta nhất định sẽ hơn hẳn đối phương với vẻ bề ngoài, đồng thời nhất định phải thể hiện được sự sang trọng, quý phái của mình. Cô ta thử đi thử lại trước gương, lại thấy không hài lòng, sofa bên cạnh đã chất đầy đồ cô ta không hài lòng mà ném ra. “Tại sao không có cái nào đẹp hơn chút?” Người mà Diệp Tiêu muốn đầu lần này là bạn gái của Hình Nhất Phàm. Cô ta hận không thể mặc một bộ đồ đẹp và đắt nhát thế giới. Cuối cùng, cô ta chọn một chiếc váy đính hạt lắp lánh, một chiếc áo sơ mi lụa, khoác bên ngoài là một chiếc áo khoác cao cấp, cô ta mang một đôi bốt phiên bản giới hạn, cuối cùng cũng cô ta cũng cảm thấy hài lòng về khoản ăn mặc. Bước tiếp theo là đắp mặt nạ, trang điểm và uốn tóc, cô ta sẽ cố gắng hét sức, để tối nay trông thật tinh tế, quý phái như một nàng công chúa. Nhưng cùng lúc đó, lúc này Bạch Hạ đang chơi đùa trước một cây cột siêu lớn, cô đi quanh cây cột như một cô bé, thi thoảng lại quay đầu cười rạng rỡ với Hình Nhất Phàm. Hình Nhất Phàm cũng đột nhiên muốn trêu đùa cô, khi cô quay sang một bên, anh có tình đợi cô ở phía bên kia, Bạch Hạ không biết anh đang ở đó, vì vậy cô vô tình chạy va thẳng vào vòng tay anh. “Anh…” Bạch Hạ cười nhìn anh, người đàn ông trộm hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… “Mình mời thì mình mời, cậu cũng chẳng ăn hết tiền của mình được.” “Vậy mình dẫn thêm một người đi, ăn hết tiền của cậu.” Hình Nhất Phàm cười. “ÒI Đưa bạn gái cậu theo luôn? Được đấy! Vừa hay mình cũng muốn gặp cô áy, lát nữa mình sẽ gửi địa chỉ nhà hàng cho cậu, đợi cậu tới đấy.” Lam Thiên Thần nói sẵn sàng. Giọng của Hình Nhất Phàm cũng rất nghiêm túc: “Được rồi, mình sẽ đưa cô ấy đến gặp cậu.” “Ừ! Hẹn gặp lại.” Lam Thiên Thần đáp và cúp máy. Diệp Tiêu đối diện lo lắng nhìn anh: “Anh ấy thật sự muốn đưa bạn gái theo sao?” Lam Thiên Thần gật đầu: “Cậu ấy thật sự đã từng nói cậu Ấy có bạn gái, Tiêu Tiêu, tối nay em lấy thân phận là bạn anh tới ăn, đừng làm gì linh tinh đấy.” Đôi mắt Diệp Tiêu lóe lên vẻ tự tin: “Em phải xem xem cô gái như thê nào mới xứng với anh ây.” Trong lòng Diệp Tiêu, có lẽ Hình Nhất Phàm là bị quyến rũ, đợi sau đêm nay sau khi cô ta xuất hiện, chắc chắn sẽ khiến Hình Nhất Phàm đã thay đổi quyết định, chấp nhận tình cảm của cô ta. Có những người phụ nữ cảm thấy quá tự tin về bản thân mà nghĩ rằng trên thế giới này chẳng có ai hơn được cô ta. “Em về thay đồ rồi sẽ liên lạc với anh sau.” Đêm nay Diệp Tiêu nhất định không được thua, cô ta muốn dùng trạng thái tốt nhất để đấu với bạn gái mới của Hình Nhất Phàm. “Tiêu Tiêu, hứa với anh, đừng làm quá.” Lam Thiên Thần không khỏi có chút lo lắng. Khi Hình Nhất Phàm đặt điện thoại xuống, ánh mắt của Bạch Hạ vui vẻ nhìn qua: “Tối nay có bữa thịnh soạn hả?” “Anh sẽ đưa em đến gặp người anh em tốt nhất của anh. Cậu ấy mời chúng ta đi ăn tối nay.” Hình Nhát Phàm cũng cảm thấy rằng đã đến lúc để Lam Thiên Thần gặp Bạch Hạ. Tối nay có một bữa thịnh soạn, tâm trạng Bạch Hạ có vẻ tốt hơn, nhìn ánh mặt trời ấm áp bên ngoài liền muốn đi dạo. “Chúng ta đi dạo trong công viên gần đây để thư giãn đi!” “Ù! Đi thôi!” Hình Nhất Phàm dắt tay cô, thanh toán rồi đi ra. Hai người không lái xe, cùng nhau đi về phía một công viên trung tâm lớn cách đó không xa. Hai người mặc đồ đôi vô cùng bắt mắt, người đi qua đi lại đều không khỏi ngoái đầu nhìn bóng lưng hai người, giống như nhìn thấy nam nữ chính có nhan sắc cao trong tiểu thuyết. Bạch Hạ ngượng ngùng khi chạm phải ánh mắt của người qua đường. Cô nắm tay Hình Nhất Phàm, tiếp tục đếm những bậc nhỏ màu xanh lam dưới chân mình, trong ánh mắt Hình Nhất Phàm phảng phát niềm vui, nhưng bàn tay ôm eo cô vẫn siết chặt. Với ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người, bên cạnh cô lại còn có một người đàn ông cao lớn đẹp trai, Bạch Hạ cảm thấy mình giống như một công chúa, trong thế giới của mình, cô gặp được Hoàng tử quyến rũ mà cô yêu. Tâm trạng như vậy chỉ có thể mô tả là ngọt ngào và tuyệt vời. Tủ đồ trong phòng ngủ chính của Diệp gia chứa đầy đồ xa xỉ, một tủ đầy giày, ba tủ quần áo bên cạnh, trong tủ kính ở giữa có đồ trang sức và đồng hồ hàng hiệu của cô gái. Diệp Tiêu lúc này đang cần thận chọn lựa trang phục của mình tối nay, tối nay cô ta nhất định sẽ hơn hẳn đối phương với vẻ bề ngoài, đồng thời nhất định phải thể hiện được sự sang trọng, quý phái của mình. Cô ta thử đi thử lại trước gương, lại thấy không hài lòng, sofa bên cạnh đã chất đầy đồ cô ta không hài lòng mà ném ra. “Tại sao không có cái nào đẹp hơn chút?” Người mà Diệp Tiêu muốn đầu lần này là bạn gái của Hình Nhất Phàm. Cô ta hận không thể mặc một bộ đồ đẹp và đắt nhát thế giới. Cuối cùng, cô ta chọn một chiếc váy đính hạt lắp lánh, một chiếc áo sơ mi lụa, khoác bên ngoài là một chiếc áo khoác cao cấp, cô ta mang một đôi bốt phiên bản giới hạn, cuối cùng cũng cô ta cũng cảm thấy hài lòng về khoản ăn mặc. Bước tiếp theo là đắp mặt nạ, trang điểm và uốn tóc, cô ta sẽ cố gắng hét sức, để tối nay trông thật tinh tế, quý phái như một nàng công chúa. Nhưng cùng lúc đó, lúc này Bạch Hạ đang chơi đùa trước một cây cột siêu lớn, cô đi quanh cây cột như một cô bé, thi thoảng lại quay đầu cười rạng rỡ với Hình Nhất Phàm. Hình Nhất Phàm cũng đột nhiên muốn trêu đùa cô, khi cô quay sang một bên, anh có tình đợi cô ở phía bên kia, Bạch Hạ không biết anh đang ở đó, vì vậy cô vô tình chạy va thẳng vào vòng tay anh. “Anh…” Bạch Hạ cười nhìn anh, người đàn ông trộm hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… “Mình mời thì mình mời, cậu cũng chẳng ăn hết tiền của mình được.” “Vậy mình dẫn thêm một người đi, ăn hết tiền của cậu.” Hình Nhất Phàm cười. “ÒI Đưa bạn gái cậu theo luôn? Được đấy! Vừa hay mình cũng muốn gặp cô áy, lát nữa mình sẽ gửi địa chỉ nhà hàng cho cậu, đợi cậu tới đấy.” Lam Thiên Thần nói sẵn sàng. Giọng của Hình Nhất Phàm cũng rất nghiêm túc: “Được rồi, mình sẽ đưa cô ấy đến gặp cậu.” “Ừ! Hẹn gặp lại.” Lam Thiên Thần đáp và cúp máy. Diệp Tiêu đối diện lo lắng nhìn anh: “Anh ấy thật sự muốn đưa bạn gái theo sao?” Lam Thiên Thần gật đầu: “Cậu ấy thật sự đã từng nói cậu Ấy có bạn gái, Tiêu Tiêu, tối nay em lấy thân phận là bạn anh tới ăn, đừng làm gì linh tinh đấy.” Đôi mắt Diệp Tiêu lóe lên vẻ tự tin: “Em phải xem xem cô gái như thê nào mới xứng với anh ây.” Trong lòng Diệp Tiêu, có lẽ Hình Nhất Phàm là bị quyến rũ, đợi sau đêm nay sau khi cô ta xuất hiện, chắc chắn sẽ khiến Hình Nhất Phàm đã thay đổi quyết định, chấp nhận tình cảm của cô ta. Có những người phụ nữ cảm thấy quá tự tin về bản thân mà nghĩ rằng trên thế giới này chẳng có ai hơn được cô ta. “Em về thay đồ rồi sẽ liên lạc với anh sau.” Đêm nay Diệp Tiêu nhất định không được thua, cô ta muốn dùng trạng thái tốt nhất để đấu với bạn gái mới của Hình Nhất Phàm. “Tiêu Tiêu, hứa với anh, đừng làm quá.” Lam Thiên Thần không khỏi có chút lo lắng. Khi Hình Nhất Phàm đặt điện thoại xuống, ánh mắt của Bạch Hạ vui vẻ nhìn qua: “Tối nay có bữa thịnh soạn hả?” “Anh sẽ đưa em đến gặp người anh em tốt nhất của anh. Cậu ấy mời chúng ta đi ăn tối nay.” Hình Nhát Phàm cũng cảm thấy rằng đã đến lúc để Lam Thiên Thần gặp Bạch Hạ. Tối nay có một bữa thịnh soạn, tâm trạng Bạch Hạ có vẻ tốt hơn, nhìn ánh mặt trời ấm áp bên ngoài liền muốn đi dạo. “Chúng ta đi dạo trong công viên gần đây để thư giãn đi!” “Ù! Đi thôi!” Hình Nhất Phàm dắt tay cô, thanh toán rồi đi ra. Hai người không lái xe, cùng nhau đi về phía một công viên trung tâm lớn cách đó không xa. Hai người mặc đồ đôi vô cùng bắt mắt, người đi qua đi lại đều không khỏi ngoái đầu nhìn bóng lưng hai người, giống như nhìn thấy nam nữ chính có nhan sắc cao trong tiểu thuyết. Bạch Hạ ngượng ngùng khi chạm phải ánh mắt của người qua đường. Cô nắm tay Hình Nhất Phàm, tiếp tục đếm những bậc nhỏ màu xanh lam dưới chân mình, trong ánh mắt Hình Nhất Phàm phảng phát niềm vui, nhưng bàn tay ôm eo cô vẫn siết chặt. Với ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người, bên cạnh cô lại còn có một người đàn ông cao lớn đẹp trai, Bạch Hạ cảm thấy mình giống như một công chúa, trong thế giới của mình, cô gặp được Hoàng tử quyến rũ mà cô yêu. Tâm trạng như vậy chỉ có thể mô tả là ngọt ngào và tuyệt vời. Tủ đồ trong phòng ngủ chính của Diệp gia chứa đầy đồ xa xỉ, một tủ đầy giày, ba tủ quần áo bên cạnh, trong tủ kính ở giữa có đồ trang sức và đồng hồ hàng hiệu của cô gái. Diệp Tiêu lúc này đang cần thận chọn lựa trang phục của mình tối nay, tối nay cô ta nhất định sẽ hơn hẳn đối phương với vẻ bề ngoài, đồng thời nhất định phải thể hiện được sự sang trọng, quý phái của mình. Cô ta thử đi thử lại trước gương, lại thấy không hài lòng, sofa bên cạnh đã chất đầy đồ cô ta không hài lòng mà ném ra. “Tại sao không có cái nào đẹp hơn chút?” Người mà Diệp Tiêu muốn đầu lần này là bạn gái của Hình Nhất Phàm. Cô ta hận không thể mặc một bộ đồ đẹp và đắt nhát thế giới. Cuối cùng, cô ta chọn một chiếc váy đính hạt lắp lánh, một chiếc áo sơ mi lụa, khoác bên ngoài là một chiếc áo khoác cao cấp, cô ta mang một đôi bốt phiên bản giới hạn, cuối cùng cũng cô ta cũng cảm thấy hài lòng về khoản ăn mặc. Bước tiếp theo là đắp mặt nạ, trang điểm và uốn tóc, cô ta sẽ cố gắng hét sức, để tối nay trông thật tinh tế, quý phái như một nàng công chúa. Nhưng cùng lúc đó, lúc này Bạch Hạ đang chơi đùa trước một cây cột siêu lớn, cô đi quanh cây cột như một cô bé, thi thoảng lại quay đầu cười rạng rỡ với Hình Nhất Phàm. Hình Nhất Phàm cũng đột nhiên muốn trêu đùa cô, khi cô quay sang một bên, anh có tình đợi cô ở phía bên kia, Bạch Hạ không biết anh đang ở đó, vì vậy cô vô tình chạy va thẳng vào vòng tay anh. “Anh…” Bạch Hạ cười nhìn anh, người đàn ông trộm hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.