Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…
Chương 1952
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Bùi Nguyệt Hoàng cũng có chút bắt đắc dĩ. Trái tim của Lam Thiên Thần có chút căng cứng, anh đã kiểm tra thông tin của cô, là con gái duy nhất của Bùi gia nên gánh nặng thừa kế công ty đương nhiên đổ lên đầu cô. Một người con gái, hy sinh để gia tộc mình tiếp tục thịnh vượng, thật sự không dễ dàng. “Về sau ít tiếp xúc với loại đàn ông như vậy, Bùi gia của cô cũng đâu thiếu tiền, cần gì phải hợp tác với loại khốn nạn đó chứ? Anh ta tiếp cận cô vì anh ta có mục đích, rõ ràng anh ta muốn lợi dụng cô.” Lam Thiên Thần dạy dỗ mấy câu, giống như thể Bùi Nguyệt Hoàng là một cô gái ngây thơ không biết nguy hiểm là gì. Nhưng tắt nhiên là cô không phải, cô đã trải qua những thăng trâm của của công ty, loại đàn ông nào mà cô chưa từng gặp qua chứ? Biết trong núi có hổ, cô vẫn phải bước lên, cô cũng chưa từng làm chuyện gì để dẫn đến nguy hiểm cả. Bùi Nguyệt Hoàng mím môi cười nhẹ, vì vừa rồi cô đã uống vài ly ở sảnh tiệc, khiến lời nói và việc làm của cô lúc này nhàn nhã hơn bình thường. Cô quay sang một bên, một tay đỡ mặt và tay kia dựa vào khung trước, nhìn thẳng vào người đàn ông đang lái xe. “Còn cậu thì sao? Mục đích tiếp cận tôi là gì?” Bùi Nguyệt Hoàng cười hỏi. Ánh mắt của Lam Thiên Thần hơi nheo lại, anh chỉ cắn môi mỏng nhìn về phía trước không trả lời. Bùi Nguyệt Hoàng rốt cuộc lớn hơn anh máy tuổi? Sao nội tâm của cô trưởng thành và sâu sắc như vậy? “Lam nhị thiếu, cậu có thể dừng lại! Tôi sẽ bắt taxi về nhà.” “Không cần làm phiền.” Xe của Lam Thiên Thần bật xi nhan dừng lại, khi Bùi Nguyệt Hoàng định mở cửa, cánh tay của anh vội vàng bắt lấy cô: “Nếu cô muốn về nhà, tôi sẽ tiễn cô.” Bùi Nguyệt Hoàng làm bộ muốn xuống xe. Lam Thiên Thần cuống lên, cổ tay siết chặt, sốt sắng nói: “Cô đi taxi thế này rất nguy hiểm.” Bùi Nguyệt Hoàng lập tức quay đầu lại, chống cằm, nhìn anh bằng đôi mắt mờ ảo, cười có chút quyến rũ: “Sao Lam nhị thiếu lại quan tâm tôi giữ vậy?” “Như cậu nói đó, máy người đàn ông tiếp cận tôi đều có mục đích cả, tôi muốn biết mục đích của cậu.” Khuôn mặt tuấn tú của Lam Thiên Thần có chút đỏ ửng dưới ánh đèn mờ ảo, ánh mắt lóe lên không tự nhiên, không dám chạm vào đôi mắt mê ly gợi cảm của Bùi Nguyệt Hoàng. “Tôi …” Lam Thiên Thần xấu hỗ. Nếu đối diện với một người phụ nữ nhỏ tuổi hơn mình, anh sẽ không có chút áp lực nào, nhưng người phụ nữ: ngồi bên cạnh anh lúc này không giống những cô gái nhỏ đấy, cô có nét quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành, đôi mắt sắc sảo và sâu thẳm, như thể nếu có suy nghĩ gì thì đều bị cô nhìn thấu hét. Bùi Nguyệt Hoàng thở dài: “Quên đi, tôi không ép cậu nữa. Tạm biệt!” “Đợi chút!” Lam Thiên Thần gọi cô lại. Bùi Nguyệt Hoàng đã đẩy cửa bước ra, cô đứng trước cửa xe, cúi người, tựa mặt vào cánh tay một cách uẻ oải, cô đang đợi. Lam Thiên Thần hít một hơi thật sâu, ánh mắt của anh nhìn thẳng vào mắt cô, trực tiếp nói: “Tôi thích eml” Một lời thổ lộ trần trụi, đôi mắt xinh đẹp của Bùi Nguyệt Hoàng hơi nhíu lại cô bật cười: “Cậu đang đùa tôi cái gì vậy? Tôi là một phụ nữ lớn tuổi hơn cậu.” Lam Thiên Thần có chút ảo não: “Lớn tuổi hơn thì sao chứ?” “Tôi không quan tâm.” Bùi Nguyệt Hoàng nhận ra lúc nãy cô chỉ muốn trêu chọc anh nhưng cô cảm thấy Lam Thiên Thần rất nghiêm túc, cô cảm thấy như vậy rất có lỗi, như thể cô đang lừa dối và chơi đùa với tình cảm của anh. Mà cô cũng chưa từng nghĩ mình sẽ có một mối tình “chị em”, cho nên cô cũng trở nên hoảng loạn.
Bùi Nguyệt Hoàng cũng có chút bắt đắc dĩ.
Trái tim của Lam Thiên Thần có chút căng cứng, anh đã kiểm tra thông tin của cô, là con gái duy nhất của Bùi gia nên gánh nặng thừa kế công ty đương nhiên đổ lên đầu cô.
Một người con gái, hy sinh để gia tộc mình tiếp tục thịnh vượng, thật sự không dễ dàng.
“Về sau ít tiếp xúc với loại đàn ông như vậy, Bùi gia của cô cũng đâu thiếu tiền, cần gì phải hợp tác với loại khốn nạn đó chứ? Anh ta tiếp cận cô vì anh ta có mục đích, rõ ràng anh ta muốn lợi dụng cô.”
Lam Thiên Thần dạy dỗ mấy câu, giống như thể Bùi Nguyệt Hoàng là một cô gái ngây thơ không biết nguy hiểm là gì.
Nhưng tắt nhiên là cô không phải, cô đã trải qua những thăng trâm của của công ty, loại đàn ông nào mà cô chưa từng gặp qua chứ?
Biết trong núi có hổ, cô vẫn phải bước lên, cô cũng chưa từng làm chuyện gì để dẫn đến nguy hiểm cả.
Bùi Nguyệt Hoàng mím môi cười nhẹ, vì vừa rồi cô đã uống vài ly ở sảnh tiệc, khiến lời nói và việc làm của cô lúc này nhàn nhã hơn bình thường.
Cô quay sang một bên, một tay đỡ mặt và tay kia dựa vào khung trước, nhìn thẳng vào người đàn ông đang lái xe.
“Còn cậu thì sao? Mục đích tiếp cận tôi là gì?”
Bùi Nguyệt Hoàng cười hỏi.
Ánh mắt của Lam Thiên Thần hơi nheo lại, anh chỉ cắn môi mỏng nhìn về phía trước không trả lời.
Bùi Nguyệt Hoàng rốt cuộc lớn hơn anh máy tuổi? Sao nội tâm của cô trưởng thành và sâu sắc như vậy?
“Lam nhị thiếu, cậu có thể dừng lại! Tôi sẽ bắt taxi về nhà.”
“Không cần làm phiền.”
Xe của Lam Thiên Thần bật xi nhan dừng lại, khi Bùi Nguyệt Hoàng định mở cửa, cánh tay của anh vội vàng bắt lấy cô: “Nếu cô muốn về nhà, tôi sẽ tiễn cô.”
Bùi Nguyệt Hoàng làm bộ muốn xuống xe.
Lam Thiên Thần cuống lên, cổ tay siết chặt, sốt sắng nói: “Cô đi taxi thế này rất nguy hiểm.”
Bùi Nguyệt Hoàng lập tức quay đầu lại, chống cằm, nhìn anh bằng đôi mắt mờ ảo, cười có chút quyến rũ: “Sao Lam nhị thiếu lại quan tâm tôi giữ vậy?”
“Như cậu nói đó, máy người đàn ông tiếp cận tôi đều có mục đích cả, tôi muốn biết mục đích của cậu.”
Khuôn mặt tuấn tú của Lam Thiên Thần có chút đỏ ửng dưới ánh đèn mờ ảo, ánh mắt lóe lên không tự nhiên, không dám chạm vào đôi mắt mê ly gợi cảm của Bùi Nguyệt Hoàng.
“Tôi …” Lam Thiên Thần xấu hỗ.
Nếu đối diện với một người phụ nữ nhỏ tuổi hơn mình, anh sẽ không có chút áp lực nào, nhưng người phụ nữ: ngồi bên cạnh anh lúc này không giống những cô gái nhỏ đấy, cô có nét quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành, đôi mắt sắc sảo và sâu thẳm, như thể nếu có suy nghĩ gì thì đều bị cô nhìn thấu hét.
Bùi Nguyệt Hoàng thở dài: “Quên đi, tôi không ép cậu nữa.
Tạm biệt!”
“Đợi chút!”
Lam Thiên Thần gọi cô lại.
Bùi Nguyệt Hoàng đã đẩy cửa bước ra, cô đứng trước cửa xe, cúi người, tựa mặt vào cánh tay một cách uẻ oải, cô đang đợi.
Lam Thiên Thần hít một hơi thật sâu, ánh mắt của anh nhìn thẳng vào mắt cô, trực tiếp nói: “Tôi thích eml”
Một lời thổ lộ trần trụi, đôi mắt xinh đẹp của Bùi Nguyệt Hoàng hơi nhíu lại cô bật cười: “Cậu đang đùa tôi cái gì vậy? Tôi là một phụ nữ lớn tuổi hơn cậu.”
Lam Thiên Thần có chút ảo não: “Lớn tuổi hơn thì sao chứ?”
“Tôi không quan tâm.”
Bùi Nguyệt Hoàng nhận ra lúc nãy cô chỉ muốn trêu chọc anh nhưng cô cảm thấy Lam Thiên Thần rất nghiêm túc, cô cảm thấy như vậy rất có lỗi, như thể cô đang lừa dối và chơi đùa với tình cảm của anh.
Mà cô cũng chưa từng nghĩ mình sẽ có một mối tình “chị em”, cho nên cô cũng trở nên hoảng loạn.
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Bùi Nguyệt Hoàng cũng có chút bắt đắc dĩ. Trái tim của Lam Thiên Thần có chút căng cứng, anh đã kiểm tra thông tin của cô, là con gái duy nhất của Bùi gia nên gánh nặng thừa kế công ty đương nhiên đổ lên đầu cô. Một người con gái, hy sinh để gia tộc mình tiếp tục thịnh vượng, thật sự không dễ dàng. “Về sau ít tiếp xúc với loại đàn ông như vậy, Bùi gia của cô cũng đâu thiếu tiền, cần gì phải hợp tác với loại khốn nạn đó chứ? Anh ta tiếp cận cô vì anh ta có mục đích, rõ ràng anh ta muốn lợi dụng cô.” Lam Thiên Thần dạy dỗ mấy câu, giống như thể Bùi Nguyệt Hoàng là một cô gái ngây thơ không biết nguy hiểm là gì. Nhưng tắt nhiên là cô không phải, cô đã trải qua những thăng trâm của của công ty, loại đàn ông nào mà cô chưa từng gặp qua chứ? Biết trong núi có hổ, cô vẫn phải bước lên, cô cũng chưa từng làm chuyện gì để dẫn đến nguy hiểm cả. Bùi Nguyệt Hoàng mím môi cười nhẹ, vì vừa rồi cô đã uống vài ly ở sảnh tiệc, khiến lời nói và việc làm của cô lúc này nhàn nhã hơn bình thường. Cô quay sang một bên, một tay đỡ mặt và tay kia dựa vào khung trước, nhìn thẳng vào người đàn ông đang lái xe. “Còn cậu thì sao? Mục đích tiếp cận tôi là gì?” Bùi Nguyệt Hoàng cười hỏi. Ánh mắt của Lam Thiên Thần hơi nheo lại, anh chỉ cắn môi mỏng nhìn về phía trước không trả lời. Bùi Nguyệt Hoàng rốt cuộc lớn hơn anh máy tuổi? Sao nội tâm của cô trưởng thành và sâu sắc như vậy? “Lam nhị thiếu, cậu có thể dừng lại! Tôi sẽ bắt taxi về nhà.” “Không cần làm phiền.” Xe của Lam Thiên Thần bật xi nhan dừng lại, khi Bùi Nguyệt Hoàng định mở cửa, cánh tay của anh vội vàng bắt lấy cô: “Nếu cô muốn về nhà, tôi sẽ tiễn cô.” Bùi Nguyệt Hoàng làm bộ muốn xuống xe. Lam Thiên Thần cuống lên, cổ tay siết chặt, sốt sắng nói: “Cô đi taxi thế này rất nguy hiểm.” Bùi Nguyệt Hoàng lập tức quay đầu lại, chống cằm, nhìn anh bằng đôi mắt mờ ảo, cười có chút quyến rũ: “Sao Lam nhị thiếu lại quan tâm tôi giữ vậy?” “Như cậu nói đó, máy người đàn ông tiếp cận tôi đều có mục đích cả, tôi muốn biết mục đích của cậu.” Khuôn mặt tuấn tú của Lam Thiên Thần có chút đỏ ửng dưới ánh đèn mờ ảo, ánh mắt lóe lên không tự nhiên, không dám chạm vào đôi mắt mê ly gợi cảm của Bùi Nguyệt Hoàng. “Tôi …” Lam Thiên Thần xấu hỗ. Nếu đối diện với một người phụ nữ nhỏ tuổi hơn mình, anh sẽ không có chút áp lực nào, nhưng người phụ nữ: ngồi bên cạnh anh lúc này không giống những cô gái nhỏ đấy, cô có nét quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành, đôi mắt sắc sảo và sâu thẳm, như thể nếu có suy nghĩ gì thì đều bị cô nhìn thấu hét. Bùi Nguyệt Hoàng thở dài: “Quên đi, tôi không ép cậu nữa. Tạm biệt!” “Đợi chút!” Lam Thiên Thần gọi cô lại. Bùi Nguyệt Hoàng đã đẩy cửa bước ra, cô đứng trước cửa xe, cúi người, tựa mặt vào cánh tay một cách uẻ oải, cô đang đợi. Lam Thiên Thần hít một hơi thật sâu, ánh mắt của anh nhìn thẳng vào mắt cô, trực tiếp nói: “Tôi thích eml” Một lời thổ lộ trần trụi, đôi mắt xinh đẹp của Bùi Nguyệt Hoàng hơi nhíu lại cô bật cười: “Cậu đang đùa tôi cái gì vậy? Tôi là một phụ nữ lớn tuổi hơn cậu.” Lam Thiên Thần có chút ảo não: “Lớn tuổi hơn thì sao chứ?” “Tôi không quan tâm.” Bùi Nguyệt Hoàng nhận ra lúc nãy cô chỉ muốn trêu chọc anh nhưng cô cảm thấy Lam Thiên Thần rất nghiêm túc, cô cảm thấy như vậy rất có lỗi, như thể cô đang lừa dối và chơi đùa với tình cảm của anh. Mà cô cũng chưa từng nghĩ mình sẽ có một mối tình “chị em”, cho nên cô cũng trở nên hoảng loạn.