Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…

Chương 1959

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Bạch Hạ vẫn xấu hổ, nhưng cuối cùng cũng có thêm một lớp bảo vệ, cô nói với anh: “Anh quay lưng lại được không?” Hình Nhất Phàm đành phải quay lưng đi, Bạch Hạ cầm lấy áo ngủ, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhắc chăn lên, nắm lấy vạt áo rồi xuống giường. *Đáng tiếc lễ phục tối nay của dì anh, xinh đẹp như vậy, ngày mai phải gửi đi giặt khô thôi!” Bạch Hạ tiếc nuối nói. Hình Nhất Phàm nheo mắt nói: “Chuyện đêm nay này, ngài mai sẽ có người phải xin lỗi em.” “Hả?” *Xin lỗi?” “Ý anh là người nam phục vụ kia á?” “Hình như anh ta đâu có có ý đâu.” Lúc nãy Bạch Hạ nghĩ là phục vũ bát cẩn bị ngã. “Chính ba người bạn cấp ba của anh đã bảo anh ta đến làm bản lễ phục của em.” Hình Nhất Phàm nói sự thật với cô. “Cái gì? Vừa rồi em không có trêu chọc bọn họ, làm sao họ có thể như vậy chứ?” Tất nhiên, Bạch Hạ vẫn thông minh nghĩ đến, cô không có trêu chọc bọn họ qua, nhưng cô yêu một Hình Nhất Phàm như thế, đó là một loại khiêu khích rồi. “Chắc do em là bạn gái của anh chứ gì?” Bạch Hạ nghiêng đầu hỏi anh. Hình Nhất Phàm cúi xuống hôn lên đầu nhỏ của cô: “Anh xin lỗi, vì anh mà để em chịu tội rồi!” Bạch Hạ suy nghĩ một chút, mím môi cười: “Không, em vui mà, bởi vì dù các cô ta có đố ky thì em vẫn là bạn gái của anh.” Hình Nhất Phàm nhìn cô lạc quan, anh vừa đau lòng lại vui mừng: “Anh mãi mãi là người đàn ông của em.” Câu nói mơ hồ này khiến khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Hạ đỏ bừng, cô cắn môi nói: “Đêm nay chúng ta thật sự phải ngủ khách sạn sao?” Hình Nhất Phàm nhìn cô xấu hỏ, anh hỏi: “Em định không ngủ với anh cả đời sao?” Bạch Hạ xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn anh: “Không phải… thì là… chờ một chút.” “Chờ đến khi nào?” “Sau khi kết hôn!” “Ý em là lĩnh chứng xong có thể ngủ cùng?” “Vậy mai chúng ta đi lĩnh chứng nhé!” Hình Nhất Phàm bá đạo lên tiếng. Bạch Hạ giật mình: “Nhanh như vậy? Anh không tính tìm hiểu kỹ em một chút sao?” Bạch Hạ cảm thấy như vậy là quá nhanh, chưa kịp tìm hiểu mà đã kết hôn luôn. Cô vẫn không thể chấp nhận được! “Ngoại trừ thân thể của em anh chưa hiểu hết, tất cả những điều còn lại đã rất rõ ràng!” Hình Nhất Phàm không thể không cười tà khí một tiếng. Bạch Hạ lập tức nhìn ngây người, khịt mũi: “Em còn chưa hiểu rõ anh đây! Nhìn anh có chút háo sắc!” Hình Nhất Phàm: “…” Người đàn ông khác anh không biết, nhưng anh chỉ háo sắc với cô thôi. “Được! Anh đồng ý với em, dù có ngủ trên giường cũng không làm gì em, nhưng đêm nay, anh ở lại trong khách sạn.” Hình Nhất Phàm nói xong, lấy điện thoại di động ra: “Anh đi gọi điện thoại.” 

Bạch Hạ vẫn xấu hổ, nhưng cuối cùng cũng có thêm một lớp bảo vệ, cô nói với anh: “Anh quay lưng lại được không?”

 

Hình Nhất Phàm đành phải quay lưng đi, Bạch Hạ cầm lấy áo ngủ, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhắc chăn lên, nắm lấy vạt áo rồi xuống giường.

 

*Đáng tiếc lễ phục tối nay của dì anh, xinh đẹp như vậy, ngày mai phải gửi đi giặt khô thôi!”

 

Bạch Hạ tiếc nuối nói.

 

Hình Nhất Phàm nheo mắt nói: “Chuyện đêm nay này, ngài mai sẽ có người phải xin lỗi em.”

 

“Hả?”

 

*Xin lỗi?”

 

“Ý anh là người nam phục vụ kia á?”

 

“Hình như anh ta đâu có có ý đâu.”

 

Lúc nãy Bạch Hạ nghĩ là phục vũ bát cẩn bị ngã.

 

“Chính ba người bạn cấp ba của anh đã bảo anh ta đến làm bản lễ phục của em.” Hình Nhất Phàm nói sự thật với cô.

 

“Cái gì? Vừa rồi em không có trêu chọc bọn họ, làm sao họ có thể như vậy chứ?”

 

Tất nhiên, Bạch Hạ vẫn thông minh nghĩ đến, cô không có trêu chọc bọn họ qua, nhưng cô yêu một Hình Nhất Phàm như thế, đó là một loại khiêu khích rồi.

 

“Chắc do em là bạn gái của anh chứ gì?” Bạch Hạ nghiêng đầu hỏi anh.

 

Hình Nhất Phàm cúi xuống hôn lên đầu nhỏ của cô: “Anh xin lỗi, vì anh mà để em chịu tội rồi!”

 

Bạch Hạ suy nghĩ một chút, mím môi cười: “Không, em vui mà, bởi vì dù các cô ta có đố ky thì em vẫn là bạn gái của anh.”

 

Hình Nhất Phàm nhìn cô lạc quan, anh vừa đau lòng lại vui mừng: “Anh mãi mãi là người đàn ông của em.”

 

Câu nói mơ hồ này khiến khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Hạ đỏ bừng, cô cắn môi nói: “Đêm nay chúng ta thật sự phải ngủ khách sạn sao?”

 

Hình Nhất Phàm nhìn cô xấu hỏ, anh hỏi: “Em định không ngủ với anh cả đời sao?”

 

Bạch Hạ xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn anh: “Không phải… thì là… chờ một chút.”

 

“Chờ đến khi nào?”

 

“Sau khi kết hôn!”

 

“Ý em là lĩnh chứng xong có thể ngủ cùng?”

 

“Vậy mai chúng ta đi lĩnh chứng nhé!”

 

Hình Nhất Phàm bá đạo lên tiếng.

 

Bạch Hạ giật mình: “Nhanh như vậy? Anh không tính tìm hiểu kỹ em một chút sao?”

 

Bạch Hạ cảm thấy như vậy là quá nhanh, chưa kịp tìm hiểu mà đã kết hôn luôn.

 

Cô vẫn không thể chấp nhận được!

 

“Ngoại trừ thân thể của em anh chưa hiểu hết, tất cả những điều còn lại đã rất rõ ràng!”

 

Hình Nhất Phàm không thể không cười tà khí một tiếng.

 

Bạch Hạ lập tức nhìn ngây người, khịt mũi: “Em còn chưa hiểu rõ anh đây! Nhìn anh có chút háo sắc!”

 

Hình Nhất Phàm: “…”

 

Người đàn ông khác anh không biết, nhưng anh chỉ háo sắc với cô thôi.

 

“Được! Anh đồng ý với em, dù có ngủ trên giường cũng không làm gì em, nhưng đêm nay, anh ở lại trong khách sạn.”

 

Hình Nhất Phàm nói xong, lấy điện thoại di động ra: “Anh đi gọi điện thoại.”

 

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Bạch Hạ vẫn xấu hổ, nhưng cuối cùng cũng có thêm một lớp bảo vệ, cô nói với anh: “Anh quay lưng lại được không?” Hình Nhất Phàm đành phải quay lưng đi, Bạch Hạ cầm lấy áo ngủ, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhắc chăn lên, nắm lấy vạt áo rồi xuống giường. *Đáng tiếc lễ phục tối nay của dì anh, xinh đẹp như vậy, ngày mai phải gửi đi giặt khô thôi!” Bạch Hạ tiếc nuối nói. Hình Nhất Phàm nheo mắt nói: “Chuyện đêm nay này, ngài mai sẽ có người phải xin lỗi em.” “Hả?” *Xin lỗi?” “Ý anh là người nam phục vụ kia á?” “Hình như anh ta đâu có có ý đâu.” Lúc nãy Bạch Hạ nghĩ là phục vũ bát cẩn bị ngã. “Chính ba người bạn cấp ba của anh đã bảo anh ta đến làm bản lễ phục của em.” Hình Nhất Phàm nói sự thật với cô. “Cái gì? Vừa rồi em không có trêu chọc bọn họ, làm sao họ có thể như vậy chứ?” Tất nhiên, Bạch Hạ vẫn thông minh nghĩ đến, cô không có trêu chọc bọn họ qua, nhưng cô yêu một Hình Nhất Phàm như thế, đó là một loại khiêu khích rồi. “Chắc do em là bạn gái của anh chứ gì?” Bạch Hạ nghiêng đầu hỏi anh. Hình Nhất Phàm cúi xuống hôn lên đầu nhỏ của cô: “Anh xin lỗi, vì anh mà để em chịu tội rồi!” Bạch Hạ suy nghĩ một chút, mím môi cười: “Không, em vui mà, bởi vì dù các cô ta có đố ky thì em vẫn là bạn gái của anh.” Hình Nhất Phàm nhìn cô lạc quan, anh vừa đau lòng lại vui mừng: “Anh mãi mãi là người đàn ông của em.” Câu nói mơ hồ này khiến khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Hạ đỏ bừng, cô cắn môi nói: “Đêm nay chúng ta thật sự phải ngủ khách sạn sao?” Hình Nhất Phàm nhìn cô xấu hỏ, anh hỏi: “Em định không ngủ với anh cả đời sao?” Bạch Hạ xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn anh: “Không phải… thì là… chờ một chút.” “Chờ đến khi nào?” “Sau khi kết hôn!” “Ý em là lĩnh chứng xong có thể ngủ cùng?” “Vậy mai chúng ta đi lĩnh chứng nhé!” Hình Nhất Phàm bá đạo lên tiếng. Bạch Hạ giật mình: “Nhanh như vậy? Anh không tính tìm hiểu kỹ em một chút sao?” Bạch Hạ cảm thấy như vậy là quá nhanh, chưa kịp tìm hiểu mà đã kết hôn luôn. Cô vẫn không thể chấp nhận được! “Ngoại trừ thân thể của em anh chưa hiểu hết, tất cả những điều còn lại đã rất rõ ràng!” Hình Nhất Phàm không thể không cười tà khí một tiếng. Bạch Hạ lập tức nhìn ngây người, khịt mũi: “Em còn chưa hiểu rõ anh đây! Nhìn anh có chút háo sắc!” Hình Nhất Phàm: “…” Người đàn ông khác anh không biết, nhưng anh chỉ háo sắc với cô thôi. “Được! Anh đồng ý với em, dù có ngủ trên giường cũng không làm gì em, nhưng đêm nay, anh ở lại trong khách sạn.” Hình Nhất Phàm nói xong, lấy điện thoại di động ra: “Anh đi gọi điện thoại.” 

Chương 1959