Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…

Chương 1966

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Hình Nhất Phàm lạnh lùng nheo mắt lại: “Ai đã giật dây các cô?” “Đó là một cô gái khác. Tụi mình không biết tên cô ta, nhưng cô ta nói răng mình là đàn em của cậu ở nước ngoài.” Bạch Hạ nhìn về phía Hình Nhất Phàm, ánh mắt đồng tình, hóa ra Diệp Tiêu cũng có liên quan. “Cô gái kia nói, chính là Bạch tiểu thư cứ quấn lấy cậu, còn câu dẫn cậu, nói Bạch tiểu thư không xứng với cậu, cậumuốn vứt bỏ cho nên tụi mình tin vào lời nói dối đó, nên mới đối xử với Bạch tiểu thư như vậy…” Khuôn mặt Hình Nhất Phàm lạnh đi, trong lòng anh Diệp Tiêu đã bị liệt vào danh sách đen. “Mời ba người các cô sử dụng đầu óc một chút.” Hình Nhất Phàm hừ lạnh một câu. “Đúng, đúng, tụi mình không có đầu óc.” Ba cô gái lập tức phụ họa, cảm thấy Hình Nhát Phàm giáo huấn rất đúng. Bạch Hạ muốn cười, đành phải chịu đựng nói với bọn họ: “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của các cô, nhưng váy của tôi bị bản, các cô thay tôi đi giặt vậy.” Lời nói của Bạch Hạ vừa dứt, Hình Nhất Phàm hừ lạnh nói: “Đền là được, người của tôi sẽ thông báo cho cô về hóa đơn của lễ phục, đi thôi!” Ba cô gái liền không dám nói lời nào, chỉ có thể ngoan ngoãn bồi thường tiền. Bạch Hạ và Hình Nhất Phàm ra khỏi khách sạn, cô đột nhiên muốn về nhà gặp ba mình, cũng không biết lần trước Diệp Giai Mị nói gì với ông, còn ông xử lý ra sao? Bạch Hạ nói với Hình Nhất Phàm: “Em đi gọi điện cho ba.” Hình Nhất Phàm gật đầu: “Anh sẽ lấy xe qua.” Bạch Hạ cằm điện thoại bước đến bồn hoa bên cạnh bám số điện thoại của ba mình. “Alo! Hạ Hại” Giọng của Diệp Thế Trạch lập tức truyền đến. “Ba, dạo này bận gì sao?” Bạch Hạ chủ động hỏi. “Vẫn tốt, con sao rồi?” “Con ổn.” Bạch Hạ cười đáp một câu. “Tốt là được, không có tiền thì nói với ba.” “Con có tiền, không sao.” Bạch Hạ cũng không muốn chủ động đòi tiền của ông. *Được! Hai hôm nữa ba rảnh rỗi sẽ mời con ăn cơm, gần đây ba có chút bận.” “Vằng, đợi ba rảnh chúng ta gặp nhau một chút.” Bạch Hạ nghe thấy giọng điệu của ba có vẻ mệt mỏi, có vẻ như ông rất mệt. Sau khi cúp điện thoại, Bạch Hạ cắn môi, nghĩ đến chuyện của Diệp Giai Mị này, không biết cô làm vậy có đúng không. Xe của Hình Nhất Phàm lái đến bên cạnh cô, nhìn cô gái có chút lo lắng đang cầm điện thoại, anh dịu dàng nói: “Lên xe đi!” Bạch Hạ mở cửa ghế phụ ngồi vào, cô ngắng đầu với Hình Nhất Phàm: “Anh nói xem, ba em sẽ xử chuyện của Diệp Giai Mị thế nào?” “Anh nghĩ ba em sẽ thu thập thêm chứng cứ. Nếu chứng cứ đầy đủ, có thể sẽ ly hôn. Dù không ly hôn thì cuộc hôn nhân của ông ấy với mẹ kế của em cũng trở nên cũng thùng rỗng kêu to.” Hình Nhất Phàm phân tích nói. Bạch Hạ chớp chớp mát: “Em có làm sai gì không, em không nên gửi cho ông ấy máy tắm hình kia phải không?”

Hình Nhất Phàm lạnh lùng nheo mắt lại: “Ai đã giật dây các cô?”

 

“Đó là một cô gái khác. Tụi mình không biết tên cô ta, nhưng cô ta nói răng mình là đàn em của cậu ở nước ngoài.”

 

Bạch Hạ nhìn về phía Hình Nhất Phàm, ánh mắt đồng tình, hóa ra Diệp Tiêu cũng có liên quan.

 

“Cô gái kia nói, chính là Bạch tiểu thư cứ quấn lấy cậu, còn câu dẫn cậu, nói Bạch tiểu thư không xứng với cậu, cậumuốn vứt bỏ cho nên tụi mình tin vào lời nói dối đó, nên mới đối xử với Bạch tiểu thư như vậy…”

 

Khuôn mặt Hình Nhất Phàm lạnh đi, trong lòng anh Diệp Tiêu đã bị liệt vào danh sách đen.

 

“Mời ba người các cô sử dụng đầu óc một chút.”

 

Hình Nhất Phàm hừ lạnh một câu.

 

“Đúng, đúng, tụi mình không có đầu óc.”

 

Ba cô gái lập tức phụ họa, cảm thấy Hình Nhát Phàm giáo huấn rất đúng.

 

Bạch Hạ muốn cười, đành phải chịu đựng nói với bọn họ: “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của các cô, nhưng váy của tôi bị bản, các cô thay tôi đi giặt vậy.”

 

Lời nói của Bạch Hạ vừa dứt, Hình Nhất Phàm hừ lạnh nói: “Đền là được, người của tôi sẽ thông báo cho cô về hóa đơn của lễ phục, đi thôi!”

 

Ba cô gái liền không dám nói lời nào, chỉ có thể ngoan ngoãn bồi thường tiền.

 

Bạch Hạ và Hình Nhất Phàm ra khỏi khách sạn, cô đột nhiên muốn về nhà gặp ba mình, cũng không biết lần trước Diệp Giai Mị nói gì với ông, còn ông xử lý ra sao?

 

Bạch Hạ nói với Hình Nhất Phàm: “Em đi gọi điện cho ba.”

 

Hình Nhất Phàm gật đầu: “Anh sẽ lấy xe qua.”

 

Bạch Hạ cằm điện thoại bước đến bồn hoa bên cạnh bám số điện thoại của ba mình.

 

“Alo! Hạ Hại”

 

Giọng của Diệp Thế Trạch lập tức truyền đến.

 

“Ba, dạo này bận gì sao?”

 

Bạch Hạ chủ động hỏi.

 

“Vẫn tốt, con sao rồi?”

 

“Con ổn.”

 

Bạch Hạ cười đáp một câu.

 

“Tốt là được, không có tiền thì nói với ba.”

 

“Con có tiền, không sao.”

 

Bạch Hạ cũng không muốn chủ động đòi tiền của ông.

 

*Được! Hai hôm nữa ba rảnh rỗi sẽ mời con ăn cơm, gần đây ba có chút bận.”

 

“Vằng, đợi ba rảnh chúng ta gặp nhau một chút.”

 

Bạch Hạ nghe thấy giọng điệu của ba có vẻ mệt mỏi, có vẻ như ông rất mệt.

 

Sau khi cúp điện thoại, Bạch Hạ cắn môi, nghĩ đến chuyện của Diệp Giai Mị này, không biết cô làm vậy có đúng không.

 

Xe của Hình Nhất Phàm lái đến bên cạnh cô, nhìn cô gái có chút lo lắng đang cầm điện thoại, anh dịu dàng nói: “Lên xe đi!”

 

Bạch Hạ mở cửa ghế phụ ngồi vào, cô ngắng đầu với Hình Nhất Phàm: “Anh nói xem, ba em sẽ xử chuyện của Diệp Giai Mị thế nào?”

 

“Anh nghĩ ba em sẽ thu thập thêm chứng cứ. Nếu chứng cứ đầy đủ, có thể sẽ ly hôn. Dù không ly hôn thì cuộc hôn nhân của ông ấy với mẹ kế của em cũng trở nên cũng thùng rỗng kêu to.”

 

Hình Nhất Phàm phân tích nói.

 

Bạch Hạ chớp chớp mát: “Em có làm sai gì không, em không nên gửi cho ông ấy máy tắm hình kia phải không?”

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Hình Nhất Phàm lạnh lùng nheo mắt lại: “Ai đã giật dây các cô?” “Đó là một cô gái khác. Tụi mình không biết tên cô ta, nhưng cô ta nói răng mình là đàn em của cậu ở nước ngoài.” Bạch Hạ nhìn về phía Hình Nhất Phàm, ánh mắt đồng tình, hóa ra Diệp Tiêu cũng có liên quan. “Cô gái kia nói, chính là Bạch tiểu thư cứ quấn lấy cậu, còn câu dẫn cậu, nói Bạch tiểu thư không xứng với cậu, cậumuốn vứt bỏ cho nên tụi mình tin vào lời nói dối đó, nên mới đối xử với Bạch tiểu thư như vậy…” Khuôn mặt Hình Nhất Phàm lạnh đi, trong lòng anh Diệp Tiêu đã bị liệt vào danh sách đen. “Mời ba người các cô sử dụng đầu óc một chút.” Hình Nhất Phàm hừ lạnh một câu. “Đúng, đúng, tụi mình không có đầu óc.” Ba cô gái lập tức phụ họa, cảm thấy Hình Nhát Phàm giáo huấn rất đúng. Bạch Hạ muốn cười, đành phải chịu đựng nói với bọn họ: “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của các cô, nhưng váy của tôi bị bản, các cô thay tôi đi giặt vậy.” Lời nói của Bạch Hạ vừa dứt, Hình Nhất Phàm hừ lạnh nói: “Đền là được, người của tôi sẽ thông báo cho cô về hóa đơn của lễ phục, đi thôi!” Ba cô gái liền không dám nói lời nào, chỉ có thể ngoan ngoãn bồi thường tiền. Bạch Hạ và Hình Nhất Phàm ra khỏi khách sạn, cô đột nhiên muốn về nhà gặp ba mình, cũng không biết lần trước Diệp Giai Mị nói gì với ông, còn ông xử lý ra sao? Bạch Hạ nói với Hình Nhất Phàm: “Em đi gọi điện cho ba.” Hình Nhất Phàm gật đầu: “Anh sẽ lấy xe qua.” Bạch Hạ cằm điện thoại bước đến bồn hoa bên cạnh bám số điện thoại của ba mình. “Alo! Hạ Hại” Giọng của Diệp Thế Trạch lập tức truyền đến. “Ba, dạo này bận gì sao?” Bạch Hạ chủ động hỏi. “Vẫn tốt, con sao rồi?” “Con ổn.” Bạch Hạ cười đáp một câu. “Tốt là được, không có tiền thì nói với ba.” “Con có tiền, không sao.” Bạch Hạ cũng không muốn chủ động đòi tiền của ông. *Được! Hai hôm nữa ba rảnh rỗi sẽ mời con ăn cơm, gần đây ba có chút bận.” “Vằng, đợi ba rảnh chúng ta gặp nhau một chút.” Bạch Hạ nghe thấy giọng điệu của ba có vẻ mệt mỏi, có vẻ như ông rất mệt. Sau khi cúp điện thoại, Bạch Hạ cắn môi, nghĩ đến chuyện của Diệp Giai Mị này, không biết cô làm vậy có đúng không. Xe của Hình Nhất Phàm lái đến bên cạnh cô, nhìn cô gái có chút lo lắng đang cầm điện thoại, anh dịu dàng nói: “Lên xe đi!” Bạch Hạ mở cửa ghế phụ ngồi vào, cô ngắng đầu với Hình Nhất Phàm: “Anh nói xem, ba em sẽ xử chuyện của Diệp Giai Mị thế nào?” “Anh nghĩ ba em sẽ thu thập thêm chứng cứ. Nếu chứng cứ đầy đủ, có thể sẽ ly hôn. Dù không ly hôn thì cuộc hôn nhân của ông ấy với mẹ kế của em cũng trở nên cũng thùng rỗng kêu to.” Hình Nhất Phàm phân tích nói. Bạch Hạ chớp chớp mát: “Em có làm sai gì không, em không nên gửi cho ông ấy máy tắm hình kia phải không?”

Chương 1966