Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…

Chương 1969

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Bùi Nguyệt Hoàng cúp máy, khẽ thở ra một hơi, sao người này lại đến đây? Rát rảnh hay sao? Đột nhiên Bùi Nguyệt Hoàng nghĩ đến cái gì, cô quay lại vị trí của mình, mở một ngăn kéo và lấy ra một hộp nhỏ, lớp trang điểm tinh xảo và hoàn mỹ của cô được phản chiếu trong chiếc gương nhỏ. Sau khi dậm lại lớp trang điểm cô cất cái hộp đi, cô mỉm cười, cô đây là thế nào? Không phải chỉ là gặp Lam Thiên Thần sao? Bùi Nguyệt Hoàng đặt hộp đồ trang điểm lại, cô lập tức cầm một bản báo cáo có chữ ký ở bên cạnh, mở ra, giả vờ như đang bận. Một lúc sau, Hứa Mẫn hào hứng mời Lam Thiên Thần vào. Lam Thiên Thần nhìn phía sau bàn làm việc sang trọng và uy nghiêm, một dáng người mảnh mai quyền rũ ngồi ở đó, áo sơ mi họa tiết sẫm màu thể hiện khí chất của cô, khiến cô giống như một người phụ nữ sắc sảo thông minh, tháo vát. Bùi Nguyệt Hoàng ngước mát lên, thấy Lam Thiên Thần đang bước vào, cô cong môi cười: “Lam nhị thiếu sao lại có thời gian đến chỗ tôi thế này?” Lam Thiên Thần kéo ghế đối diện cô ngồi xuống, nghiêm túc nhìn cô: “Tôi tới đây để phỏng vấn.” Nụ cười của Bùi Nguyệt Hoàng hơi cứng lại, sau đó cô đùa nói: “Lam nhị thiếu nhàn rỗi như vậy sao? Hay là cậu đang có ý giỡn với tôi đầy?” “Tôi không nói giỡn. Tôi biết bộ phận pháp lý của em đang tuyển luật sư. Tôi vừa hay lại có hứng thú muốn thử. Hôm nay tôi đến hơi vội, không mang theo sơ yếu lý lịch cho em.” Lam Thiên Thần thực sự không phải là đang đùa. Lúc này, nụ cười của Bùi Nguyệt Hoàng thực sự cứng lại, cô cũng nghiêm túc đánh giá người đàn ông đối diện, nheo mắt hỏi: “Cậu nghiêm túc sao?” Lam Thiên Thần gật đầu, trả lời một cách nghiêm túc: “Ừmt” “Nhưng mà tôi không mời nổi cậu.” Bùi Nguyệt Hoàng chống cằm, lắc đầu. Lam Thiên Thần nheo mắt nói: “Tôi có thể bắt đầu từ nhân viên thực tập. Nếu em nghi ngờ năng lực của tôi, tôi có thể chứng minh cho em thấy.” Bùi Nguyệt Hoàng đứng lên, chống tay lên bàn, nghiêng về phía cậu nói: “Lam nhị thiếu, cậu đừng quậy nữa.” Lam Thiên Thần đứng dậy, anh cũng chống tay xuống, thu hẹp hơn khoảng cách giữa bọn họ khuôn mặt tuần tú của anh chỉ cách cô một lòng bàn tay, từ đôi môi mỏng gợi cảm của anh gắn từng chữ một: “Tôi không có quậy.” Ở khoảng cách gần như vậy, khuôn mặt đẹp trai không ai bì nổi của Lam Thiên Thần giống như một luồng sáng chói loà, khiến Bùi Nguyệt Hoàng hô hấp không thông, thất thần vài giây. Đến nỗi khi cô hít thở trong bầu hơi thở đầy nam tính trong trẻo và quyến rũ của anh, cô nhớ đến nụ hôn mạnh mẽ của anh lần trước, Bùi Nguyệt Hoàng lập tức đứng thẳng người dậy, cô sợ mình cách quá gần sẽ để cho người đàn ông này nhìn thấu suy nghĩ của cô. “Cậu thực sự muốn đến công ty của tôi sao?” Bùi Nguyệt Hoàng nghiêm túc hỏi lại lần nữa. Lam Thiên Thần mỉm cười: “Ngày mai tôi sẽ đến làm việc.” Bùi Nguyệt Hoàng không khỏi day day trán, có chút đau đầu đứng dậy đi về phía cửa sổ sát đất, cô vẫn không nhịn được cảm thấy buồn cười, đồng thời muốn đánh cho anh biết lui: “Lam nhị thiếu, tôi e rằng lương của công ty tôi không cao như cậu tưởng tượng đâu. “ Lam Thiên Thần đi vòng qua bên cạnh bàn, biếng nhác ngồi xuống chiếc ghế bà chủ thoải mái của cô: “Ai nói tôi sẽ đòi em tiền lương? Tôi sẽ làm việc không công cho em. Bùi Nguyệt Hoàng giờ đã hiểu, rõ là anh đến đây để quậy cô mà, ánh mắt cô nghiêm túc lên: “Lam Thiên Thần, an phận làm thiêu gia đi! Đừng càn quây nữa.” Khuôn mặt tuấn tú của Lam Thiên Thần hơi sửng sốt, đồng thời trong lòng lại dâng lên một tia khó chịu, anh nhíu mày nói: “Tôi không có càn quấy, dù sao thì, ngày mai tôi sẽ đến làm việc.” Dút lời, Lam Thiên Thần đứng dậy, thân hình cao gây tiến lại gần cô hơn, người đàn ông đẹp trai như nắng khiến tim Bùi Nguyệt Hoàng đập liên hồi. Bùi Nguyệt Hoàng vốn đang đứng trước cửa sổ sát đất, cô lùi lại một bước thì chạm vào kính ở phía sau, cánh tay khỏe mạnh của Lam Thiên Thần lười biếng khẽ vươn lên, chặn cô lại trước ngực. Bùi Nguyệt Hoàng thực sự chịu không nỗi cái tư thế này, hơi thở của cô có chút hỗn loạn, Cô không biết người đàn ông này định làm gì. Thực ra Lam Thiên Thần cũng không muốn làm gì cả, chỉ muốn lại gần một chút để nhìn cô. Đối mặt với một người đàn ông trẻ tuổi này, sự tự tin của Bùi Nguyệt Hoàng dường như bị giảm đi một nửa, cô vậy mà còn có chút sợ anh. Rõ ràng, trước mặt những người đàn ông khác, khí chất của cô không hề mất đi một chút nào, nhưng trước mặt người đàn ông nhỏ hơn mình ba tuổi này, cô luôn không thể giải thích được mà bối rồi.

Bùi Nguyệt Hoàng cúp máy, khẽ thở ra một hơi, sao người này lại đến đây? Rát rảnh hay sao? Đột nhiên Bùi Nguyệt Hoàng nghĩ đến cái gì, cô quay lại vị trí của mình, mở một ngăn kéo và lấy ra một hộp nhỏ, lớp trang điểm tinh xảo và hoàn mỹ của cô được phản chiếu trong chiếc gương nhỏ.

 

Sau khi dậm lại lớp trang điểm cô cất cái hộp đi, cô mỉm cười, cô đây là thế nào?

 

Không phải chỉ là gặp Lam Thiên Thần sao?

 

Bùi Nguyệt Hoàng đặt hộp đồ trang điểm lại, cô lập tức cầm một bản báo cáo có chữ ký ở bên cạnh, mở ra, giả vờ như đang bận.

 

Một lúc sau, Hứa Mẫn hào hứng mời Lam Thiên Thần vào.

 

Lam Thiên Thần nhìn phía sau bàn làm việc sang trọng và uy nghiêm, một dáng người mảnh mai quyền rũ ngồi ở đó, áo sơ mi họa tiết sẫm màu thể hiện khí chất của cô, khiến cô giống như một người phụ nữ sắc sảo thông minh, tháo vát.

 

Bùi Nguyệt Hoàng ngước mát lên, thấy Lam Thiên Thần đang bước vào, cô cong môi cười: “Lam nhị thiếu sao lại có thời gian đến chỗ tôi thế này?”

 

Lam Thiên Thần kéo ghế đối diện cô ngồi xuống, nghiêm túc nhìn cô: “Tôi tới đây để phỏng vấn.”

 

Nụ cười của Bùi Nguyệt Hoàng hơi cứng lại, sau đó cô đùa nói: “Lam nhị thiếu nhàn rỗi như vậy sao? Hay là cậu đang có ý giỡn với tôi đầy?”

 

“Tôi không nói giỡn. Tôi biết bộ phận pháp lý của em đang tuyển luật sư. Tôi vừa hay lại có hứng thú muốn thử. Hôm nay tôi đến hơi vội, không mang theo sơ yếu lý lịch cho em.” Lam Thiên Thần thực sự không phải là đang đùa.

 

Lúc này, nụ cười của Bùi Nguyệt Hoàng thực sự cứng lại, cô cũng nghiêm túc đánh giá người đàn ông đối diện, nheo mắt hỏi: “Cậu nghiêm túc sao?”

 

Lam Thiên Thần gật đầu, trả lời một cách nghiêm túc: “Ừmt”

 

“Nhưng mà tôi không mời nổi cậu.” Bùi Nguyệt Hoàng chống cằm, lắc đầu.

 

Lam Thiên Thần nheo mắt nói: “Tôi có thể bắt đầu từ nhân viên thực tập. Nếu em nghi ngờ năng lực của tôi, tôi có thể chứng minh cho em thấy.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng đứng lên, chống tay lên bàn, nghiêng về phía cậu nói: “Lam nhị thiếu, cậu đừng quậy nữa.”

 

Lam Thiên Thần đứng dậy, anh cũng chống tay xuống, thu hẹp hơn khoảng cách giữa bọn họ khuôn mặt tuần tú của anh chỉ cách cô một lòng bàn tay, từ đôi môi mỏng gợi cảm của anh gắn từng chữ một: “Tôi không có quậy.”

 

Ở khoảng cách gần như vậy, khuôn mặt đẹp trai không ai bì nổi của Lam Thiên Thần giống như một luồng sáng chói loà, khiến Bùi Nguyệt Hoàng hô hấp không thông, thất thần vài giây.

 

Đến nỗi khi cô hít thở trong bầu hơi thở đầy nam tính trong trẻo và quyến rũ của anh, cô nhớ đến nụ hôn mạnh mẽ của anh lần trước, Bùi Nguyệt Hoàng lập tức đứng thẳng người dậy, cô sợ mình cách quá gần sẽ để cho người đàn ông này nhìn thấu suy nghĩ của cô.

 

“Cậu thực sự muốn đến công ty của tôi sao?” Bùi Nguyệt Hoàng nghiêm túc hỏi lại lần nữa.

 

Lam Thiên Thần mỉm cười: “Ngày mai tôi sẽ đến làm việc.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng không khỏi day day trán, có chút đau đầu đứng dậy đi về phía cửa sổ sát đất, cô vẫn không nhịn được cảm thấy buồn cười, đồng thời muốn đánh cho anh biết lui: “Lam nhị thiếu, tôi e rằng lương của công ty tôi không cao như cậu tưởng tượng đâu. “

 

Lam Thiên Thần đi vòng qua bên cạnh bàn, biếng nhác ngồi xuống chiếc ghế bà chủ thoải mái của cô: “Ai nói tôi sẽ đòi em tiền lương? Tôi sẽ làm việc không công cho em.

 

Bùi Nguyệt Hoàng giờ đã hiểu, rõ là anh đến đây để quậy cô mà, ánh mắt cô nghiêm túc lên: “Lam Thiên Thần, an phận làm thiêu gia đi! Đừng càn quây nữa.”

 

Khuôn mặt tuấn tú của Lam Thiên Thần hơi sửng sốt, đồng thời trong lòng lại dâng lên một tia khó chịu, anh nhíu mày nói: “Tôi không có càn quấy, dù sao thì, ngày mai tôi sẽ đến làm việc.”

 

Dút lời, Lam Thiên Thần đứng dậy, thân hình cao gây tiến lại gần cô hơn, người đàn ông đẹp trai như nắng khiến tim Bùi Nguyệt Hoàng đập liên hồi.

 

Bùi Nguyệt Hoàng vốn đang đứng trước cửa sổ sát đất, cô lùi lại một bước thì chạm vào kính ở phía sau, cánh tay khỏe mạnh của Lam Thiên Thần lười biếng khẽ vươn lên, chặn cô lại trước ngực.

 

Bùi Nguyệt Hoàng thực sự chịu không nỗi cái tư thế này, hơi thở của cô có chút hỗn loạn, Cô không biết người đàn ông này định làm gì.

 

Thực ra Lam Thiên Thần cũng không muốn làm gì cả, chỉ muốn lại gần một chút để nhìn cô.

 

Đối mặt với một người đàn ông trẻ tuổi này, sự tự tin của Bùi Nguyệt Hoàng dường như bị giảm đi một nửa, cô vậy mà còn có chút sợ anh.

 

Rõ ràng, trước mặt những người đàn ông khác, khí chất của cô không hề mất đi một chút nào, nhưng trước mặt người đàn ông nhỏ hơn mình ba tuổi này, cô luôn không thể giải thích được mà bối rồi.

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Bùi Nguyệt Hoàng cúp máy, khẽ thở ra một hơi, sao người này lại đến đây? Rát rảnh hay sao? Đột nhiên Bùi Nguyệt Hoàng nghĩ đến cái gì, cô quay lại vị trí của mình, mở một ngăn kéo và lấy ra một hộp nhỏ, lớp trang điểm tinh xảo và hoàn mỹ của cô được phản chiếu trong chiếc gương nhỏ. Sau khi dậm lại lớp trang điểm cô cất cái hộp đi, cô mỉm cười, cô đây là thế nào? Không phải chỉ là gặp Lam Thiên Thần sao? Bùi Nguyệt Hoàng đặt hộp đồ trang điểm lại, cô lập tức cầm một bản báo cáo có chữ ký ở bên cạnh, mở ra, giả vờ như đang bận. Một lúc sau, Hứa Mẫn hào hứng mời Lam Thiên Thần vào. Lam Thiên Thần nhìn phía sau bàn làm việc sang trọng và uy nghiêm, một dáng người mảnh mai quyền rũ ngồi ở đó, áo sơ mi họa tiết sẫm màu thể hiện khí chất của cô, khiến cô giống như một người phụ nữ sắc sảo thông minh, tháo vát. Bùi Nguyệt Hoàng ngước mát lên, thấy Lam Thiên Thần đang bước vào, cô cong môi cười: “Lam nhị thiếu sao lại có thời gian đến chỗ tôi thế này?” Lam Thiên Thần kéo ghế đối diện cô ngồi xuống, nghiêm túc nhìn cô: “Tôi tới đây để phỏng vấn.” Nụ cười của Bùi Nguyệt Hoàng hơi cứng lại, sau đó cô đùa nói: “Lam nhị thiếu nhàn rỗi như vậy sao? Hay là cậu đang có ý giỡn với tôi đầy?” “Tôi không nói giỡn. Tôi biết bộ phận pháp lý của em đang tuyển luật sư. Tôi vừa hay lại có hứng thú muốn thử. Hôm nay tôi đến hơi vội, không mang theo sơ yếu lý lịch cho em.” Lam Thiên Thần thực sự không phải là đang đùa. Lúc này, nụ cười của Bùi Nguyệt Hoàng thực sự cứng lại, cô cũng nghiêm túc đánh giá người đàn ông đối diện, nheo mắt hỏi: “Cậu nghiêm túc sao?” Lam Thiên Thần gật đầu, trả lời một cách nghiêm túc: “Ừmt” “Nhưng mà tôi không mời nổi cậu.” Bùi Nguyệt Hoàng chống cằm, lắc đầu. Lam Thiên Thần nheo mắt nói: “Tôi có thể bắt đầu từ nhân viên thực tập. Nếu em nghi ngờ năng lực của tôi, tôi có thể chứng minh cho em thấy.” Bùi Nguyệt Hoàng đứng lên, chống tay lên bàn, nghiêng về phía cậu nói: “Lam nhị thiếu, cậu đừng quậy nữa.” Lam Thiên Thần đứng dậy, anh cũng chống tay xuống, thu hẹp hơn khoảng cách giữa bọn họ khuôn mặt tuần tú của anh chỉ cách cô một lòng bàn tay, từ đôi môi mỏng gợi cảm của anh gắn từng chữ một: “Tôi không có quậy.” Ở khoảng cách gần như vậy, khuôn mặt đẹp trai không ai bì nổi của Lam Thiên Thần giống như một luồng sáng chói loà, khiến Bùi Nguyệt Hoàng hô hấp không thông, thất thần vài giây. Đến nỗi khi cô hít thở trong bầu hơi thở đầy nam tính trong trẻo và quyến rũ của anh, cô nhớ đến nụ hôn mạnh mẽ của anh lần trước, Bùi Nguyệt Hoàng lập tức đứng thẳng người dậy, cô sợ mình cách quá gần sẽ để cho người đàn ông này nhìn thấu suy nghĩ của cô. “Cậu thực sự muốn đến công ty của tôi sao?” Bùi Nguyệt Hoàng nghiêm túc hỏi lại lần nữa. Lam Thiên Thần mỉm cười: “Ngày mai tôi sẽ đến làm việc.” Bùi Nguyệt Hoàng không khỏi day day trán, có chút đau đầu đứng dậy đi về phía cửa sổ sát đất, cô vẫn không nhịn được cảm thấy buồn cười, đồng thời muốn đánh cho anh biết lui: “Lam nhị thiếu, tôi e rằng lương của công ty tôi không cao như cậu tưởng tượng đâu. “ Lam Thiên Thần đi vòng qua bên cạnh bàn, biếng nhác ngồi xuống chiếc ghế bà chủ thoải mái của cô: “Ai nói tôi sẽ đòi em tiền lương? Tôi sẽ làm việc không công cho em. Bùi Nguyệt Hoàng giờ đã hiểu, rõ là anh đến đây để quậy cô mà, ánh mắt cô nghiêm túc lên: “Lam Thiên Thần, an phận làm thiêu gia đi! Đừng càn quây nữa.” Khuôn mặt tuấn tú của Lam Thiên Thần hơi sửng sốt, đồng thời trong lòng lại dâng lên một tia khó chịu, anh nhíu mày nói: “Tôi không có càn quấy, dù sao thì, ngày mai tôi sẽ đến làm việc.” Dút lời, Lam Thiên Thần đứng dậy, thân hình cao gây tiến lại gần cô hơn, người đàn ông đẹp trai như nắng khiến tim Bùi Nguyệt Hoàng đập liên hồi. Bùi Nguyệt Hoàng vốn đang đứng trước cửa sổ sát đất, cô lùi lại một bước thì chạm vào kính ở phía sau, cánh tay khỏe mạnh của Lam Thiên Thần lười biếng khẽ vươn lên, chặn cô lại trước ngực. Bùi Nguyệt Hoàng thực sự chịu không nỗi cái tư thế này, hơi thở của cô có chút hỗn loạn, Cô không biết người đàn ông này định làm gì. Thực ra Lam Thiên Thần cũng không muốn làm gì cả, chỉ muốn lại gần một chút để nhìn cô. Đối mặt với một người đàn ông trẻ tuổi này, sự tự tin của Bùi Nguyệt Hoàng dường như bị giảm đi một nửa, cô vậy mà còn có chút sợ anh. Rõ ràng, trước mặt những người đàn ông khác, khí chất của cô không hề mất đi một chút nào, nhưng trước mặt người đàn ông nhỏ hơn mình ba tuổi này, cô luôn không thể giải thích được mà bối rồi.

Chương 1969