Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…

Chương 1973

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Hình Nhất Phàm sửng sốt, anh không khỏi cảm thấy buồn bực, chẳng lẽ anh vô hình trung đã ép buộc cô rồi sao? Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc muốn ép buộc cô. “Anh đã nhịn tận hai mươi bảy năm rồi, cũng không vội!” Hình Nhất Phàm lập tức thoải mái và cười, hôn lên trán cô. “Đợi khi nào chúng ta gặp bố mẹ hai bên rồi, đi lĩnh chứng thì sẽ ở cùng nhau, được không? “ Bạch Hạ nghe xong gật đầu: “Dạ được!” Hình Nhất Phàm chỉ có thể thầm thở dài, ai bảo anh không nỡ làm khó cô chứ? Chỉ có thể tự mình chịu khổ vậy! Sắc đêm càng lúc càng tối, Lam Thiên Thần vừa dọn ra khỏi nhà đã dọn dẹp xong nhà cửa, sắm sửa xong những thứ nên mua, biệt thự này cũng được thiết kế theo phong cách nam tính, đơn giản, sang trọng nhưng khiêm tốn, sử dụng vật liệu đá lạnh để trang trí, rất thích hợp cho những người đàn ông trẻ tuổi ở. Lam Thiên Thần bước đến ban công trên tầng thượng, anh chống hai tay lên lan can, từ đây có thể nhìn bao quát những tòa nhà chọc trời rực rỡ ánh đèn ở trung tâm thành phố. Vào ban đêm, cảnh đêm thật đẹp và tráng lệ, giống như một thành phố đầy ánh đèn. Mà trên đường, xe cộ qua lại tấp nập, để lộ ra khung cảnh nhộn nhịp về đêm. Lam Thiên Thần đang quan sát những chiếc xe lái vào tiểu khu, anh không khỏi liếc nhìn kim chỉ trên đồng hồ lúc này. đã chỉ mười giờ ba mươi tối. Biệt thự của Bùi Nguyệt Hoàng vẫn chưa sáng đèn, điều này có nghĩa là lúc này cô vẫn đang đi xã giao ở bên ngoài. Lam Thiên Thần vẫn cảm thấy đau lòng cho cô. Dù cô được gọi là một nữ cường nhân, nhưng những ai thực sự hiểu cô, yêu thương cô sẽ cảm thấy xót xa trước danh hiệu này. Điều mà một người phụ nữ cần đáng lẽ ra là sự ấm áp, một môi trường ổn định, thay vì mỗi ngày đều phải liều mạng ở bên ngoài. Lam Thiên Thần tiếp tục đứng trên ban công đợi, cuối cùng lúc gần mười một giờ thì anh nhìn thấy một chiếc ô tô đang chạy về phía biệt thự của Bùi Nguyệt Hoàng, anh đoán có lẽ là cô đã trở lại rồ Lam Thiên Thần đợi đến khuya như vậy, chỉ là muốn đi đến chào cô một tiếng, cho dù có muộn, anh cũng không muốn bỏ lỡ lời chào này. Chiếc xe thể thao màu đỏ của Bùi Nguyệt Hoàng lái vào ga ra, cô mở cửa xe ra, mệt mỏi vịn lấy cửa xe. Vừa đến cửa, cô đã bật đèn cảnh quan của toàn bộ biệt thự. Cô không thích bóng i, vậy nên mỗi khi về nhà thì việc đầu tiên cô làm là bật hết đèn cảnh quan của biệt thự lê, những bức tường cao của xung quanh đều được bật sáng. Bùi Nguyệt Hoàng vừa mới được giải thoát đôi chân khỏi giày cao gót, thay một đôi dép mềm mại và thoải mái, đang định nằm xuống ghế sofa thì đột nhiên chuông cửa vang lên. Bùi Nguyệt Hoàng không khỏi hoảng hốt, lúc này rồi còn có ai đến nhà tìm cô chứ? Nếu là trợ lý của cô, thì trước khi đến đều sẽ thông báo cho cô biết. Bùi Nguyệt Hoàng không đi ra ngoài mà là mở camera lên, lúc này, trên màn hình, cô nhìn thấy người đàn ông đang đứng ở cửa trên màn hình, cô sững sờ vài giây. “Lam Thiên Thần?” Bùi Nguyệt Hoàng ngạc nhiên lên tiếng. Lam Thiên Thần nhìn về phía máy quay của cô, nở một nụ cười quyến rũ: “Là tôi! Mở cửa.” “Muộn như vậy rồi, cậu đến nhà tôi có việc gì không?” Bùi Nguyệt Hoàng buồn cười hỏi. “Mở cửa đi rồi tôi sẽ nói cho em biết.” Lam Thiên Thần nói một cách bí ẩn. Bùi Nguyệt Hoàng đã mệt lắm rồi, nhưng cô vẫn ấn mở cửa, cô đứng ở cửa, khoanh tay nhìn người đàn ông đang từ trong sân bước vào. “Buổi tối cậu không về nhà ngủ mà lại chạy lung tung làm gì? Bây giờ đã máy giờ rồi?” Bùi Nguyệt Hoàng như thể đang đang dạy dỗ một đứa trẻ. Lam Thiên Thần hơi nhướng mày nói: “Tôi không có chạy lung tung.” Bùi Nguyệt Hoàng thấy anh không thừa nhận, có chút không nói nên lời: “Không phải là cậu lại muốn nhắc chuyện đến công ty tôi làm đấy chứ? Tôi đã suy nghĩ kĩ rồi, cậu vẫn nên đừng tới nữa.” Bùi Nguyệt Hoàng không muốn làm lỡ tương lai của anh, người có năng lực như anh, làm gì mà không được kia chứ? Anh hoàn toàn có thể đầu tư, tự làm ông chủ. “Buổi chiều không phải đã bàn xong rồi sao? Tôi ở đây không phải để nói chuyện này.” Nói xong, Lam Thiên Thần đi tới trước mặt cô, dưới ánh đèn, Lam Thiên Thần nở nụ cười rạng rỡ. Bùi Nguyệt Hoàng cũng không muốn đứng trên hành lang nói chuyện phiếm với anh, cô bước vào trong phòng khách, hỏi anh: “Vậy thì nửa đêm cậu chạy sang nhà tôi là muốn nói với tôi chuyện gì?” Lam Thiên Thần đột nhiên nhận ra một vấn đè, cô rất tuỳ tiện liền cho anh vào rồi, lẽ nào cô chưa từng nghĩ rằng anh sẽ có ý đồ xấu sao? “Có phải em nên cảnh giác một chút không? Nếu người đến không phải là tôi, em cũng sẽ hào phóng mời người ta vào nhà như vậy à?” Lam Thiên Thần không khỏi hỏi người phụ nữ đang lấy nước ở tủ lạnh. Bùi Nguyệt Hoàng quay đầu nhìn anh: “Ngoại trừ cậu, thì là trợ lý của tôi, những người khác sao tôi có thể cho vào được chứ? Tôi không ngốc.” Nghe câu trả lời của cô, Lam Thiên Thần không khỏi vui mừng, nhướng mày nói: “Thế em không lo tôi sẽ làm gì sao?”

Hình Nhất Phàm sửng sốt, anh không khỏi cảm thấy buồn bực, chẳng lẽ anh vô hình trung đã ép buộc cô rồi sao?

 

Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc muốn ép buộc cô.

 

“Anh đã nhịn tận hai mươi bảy năm rồi, cũng không vội!”

 

Hình Nhất Phàm lập tức thoải mái và cười, hôn lên trán cô. “Đợi khi nào chúng ta gặp bố mẹ hai bên rồi, đi lĩnh chứng thì sẽ ở cùng nhau, được không? “

 

Bạch Hạ nghe xong gật đầu: “Dạ được!”

 

Hình Nhất Phàm chỉ có thể thầm thở dài, ai bảo anh không nỡ làm khó cô chứ? Chỉ có thể tự mình chịu khổ vậy!

 

Sắc đêm càng lúc càng tối, Lam Thiên Thần vừa dọn ra khỏi nhà đã dọn dẹp xong nhà cửa, sắm sửa xong những thứ nên mua, biệt thự này cũng được thiết kế theo phong cách nam tính, đơn giản, sang trọng nhưng khiêm tốn, sử dụng vật liệu đá lạnh để trang trí, rất thích hợp cho những người đàn ông trẻ tuổi ở.

 

Lam Thiên Thần bước đến ban công trên tầng thượng, anh chống hai tay lên lan can, từ đây có thể nhìn bao quát những tòa nhà chọc trời rực rỡ ánh đèn ở trung tâm thành phố. Vào ban đêm, cảnh đêm thật đẹp và tráng lệ, giống như một thành phố đầy ánh đèn.

 

Mà trên đường, xe cộ qua lại tấp nập, để lộ ra khung cảnh nhộn nhịp về đêm.

 

Lam Thiên Thần đang quan sát những chiếc xe lái vào tiểu khu, anh không khỏi liếc nhìn kim chỉ trên đồng hồ lúc này.

 

đã chỉ mười giờ ba mươi tối. Biệt thự của Bùi Nguyệt Hoàng vẫn chưa sáng đèn, điều này có nghĩa là lúc này cô vẫn đang đi xã giao ở bên ngoài. Lam Thiên Thần vẫn cảm thấy đau lòng cho cô. Dù cô được gọi là một nữ cường nhân, nhưng những ai thực sự hiểu cô, yêu thương cô sẽ cảm thấy xót xa trước danh hiệu này. Điều mà một người phụ nữ cần đáng lẽ ra là sự ấm áp, một môi trường ổn định, thay vì mỗi ngày đều phải liều mạng ở bên ngoài.

 

Lam Thiên Thần tiếp tục đứng trên ban công đợi, cuối cùng lúc gần mười một giờ thì anh nhìn thấy một chiếc ô tô đang chạy về phía biệt thự của Bùi Nguyệt Hoàng, anh đoán có lẽ là cô đã trở lại rồ Lam Thiên Thần đợi đến khuya như vậy, chỉ là muốn đi đến chào cô một tiếng, cho dù có muộn, anh cũng không muốn bỏ lỡ lời chào này. Chiếc xe thể thao màu đỏ của Bùi Nguyệt Hoàng lái vào ga ra, cô mở cửa xe ra, mệt mỏi vịn lấy cửa xe. Vừa đến cửa, cô đã bật đèn cảnh quan của toàn bộ biệt thự. Cô không thích bóng i, vậy nên mỗi khi về nhà thì việc đầu tiên cô làm là bật hết đèn cảnh quan của biệt thự lê, những bức tường cao của xung quanh đều được bật sáng.

 

Bùi Nguyệt Hoàng vừa mới được giải thoát đôi chân khỏi giày cao gót, thay một đôi dép mềm mại và thoải mái, đang định nằm xuống ghế sofa thì đột nhiên chuông cửa vang lên.

 

Bùi Nguyệt Hoàng không khỏi hoảng hốt, lúc này rồi còn có ai đến nhà tìm cô chứ? Nếu là trợ lý của cô, thì trước khi đến đều sẽ thông báo cho cô biết.

 

Bùi Nguyệt Hoàng không đi ra ngoài mà là mở camera lên, lúc này, trên màn hình, cô nhìn thấy người đàn ông đang đứng ở cửa trên màn hình, cô sững sờ vài giây.

 

“Lam Thiên Thần?” Bùi Nguyệt Hoàng ngạc nhiên lên tiếng.

 

Lam Thiên Thần nhìn về phía máy quay của cô, nở một nụ cười quyến rũ: “Là tôi! Mở cửa.”

 

“Muộn như vậy rồi, cậu đến nhà tôi có việc gì không?” Bùi Nguyệt Hoàng buồn cười hỏi.

 

“Mở cửa đi rồi tôi sẽ nói cho em biết.” Lam Thiên Thần nói một cách bí ẩn.

 

Bùi Nguyệt Hoàng đã mệt lắm rồi, nhưng cô vẫn ấn mở cửa, cô đứng ở cửa, khoanh tay nhìn người đàn ông đang từ trong sân bước vào.

 

“Buổi tối cậu không về nhà ngủ mà lại chạy lung tung làm gì? Bây giờ đã máy giờ rồi?” Bùi Nguyệt Hoàng như thể đang đang dạy dỗ một đứa trẻ.

 

Lam Thiên Thần hơi nhướng mày nói: “Tôi không có chạy lung tung.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng thấy anh không thừa nhận, có chút không nói nên lời: “Không phải là cậu lại muốn nhắc chuyện đến công ty tôi làm đấy chứ? Tôi đã suy nghĩ kĩ rồi, cậu vẫn nên đừng tới nữa.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng không muốn làm lỡ tương lai của anh, người có năng lực như anh, làm gì mà không được kia chứ? Anh hoàn toàn có thể đầu tư, tự làm ông chủ.

 

“Buổi chiều không phải đã bàn xong rồi sao? Tôi ở đây không phải để nói chuyện này.” Nói xong, Lam Thiên Thần đi tới trước mặt cô, dưới ánh đèn, Lam Thiên Thần nở nụ cười rạng rỡ. Bùi Nguyệt Hoàng cũng không muốn đứng trên hành lang nói chuyện phiếm với anh, cô bước vào trong phòng khách, hỏi anh: “Vậy thì nửa đêm cậu chạy sang nhà tôi là muốn nói với tôi chuyện gì?”

 

Lam Thiên Thần đột nhiên nhận ra một vấn đè, cô rất tuỳ tiện liền cho anh vào rồi, lẽ nào cô chưa từng nghĩ rằng anh sẽ có ý đồ xấu sao?

 

“Có phải em nên cảnh giác một chút không? Nếu người đến không phải là tôi, em cũng sẽ hào phóng mời người ta vào nhà như vậy à?” Lam Thiên Thần không khỏi hỏi người phụ nữ đang lấy nước ở tủ lạnh.

 

Bùi Nguyệt Hoàng quay đầu nhìn anh: “Ngoại trừ cậu, thì là trợ lý của tôi, những người khác sao tôi có thể cho vào được chứ? Tôi không ngốc.”

 

Nghe câu trả lời của cô, Lam Thiên Thần không khỏi vui mừng, nhướng mày nói: “Thế em không lo tôi sẽ làm gì sao?”

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Hình Nhất Phàm sửng sốt, anh không khỏi cảm thấy buồn bực, chẳng lẽ anh vô hình trung đã ép buộc cô rồi sao? Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc muốn ép buộc cô. “Anh đã nhịn tận hai mươi bảy năm rồi, cũng không vội!” Hình Nhất Phàm lập tức thoải mái và cười, hôn lên trán cô. “Đợi khi nào chúng ta gặp bố mẹ hai bên rồi, đi lĩnh chứng thì sẽ ở cùng nhau, được không? “ Bạch Hạ nghe xong gật đầu: “Dạ được!” Hình Nhất Phàm chỉ có thể thầm thở dài, ai bảo anh không nỡ làm khó cô chứ? Chỉ có thể tự mình chịu khổ vậy! Sắc đêm càng lúc càng tối, Lam Thiên Thần vừa dọn ra khỏi nhà đã dọn dẹp xong nhà cửa, sắm sửa xong những thứ nên mua, biệt thự này cũng được thiết kế theo phong cách nam tính, đơn giản, sang trọng nhưng khiêm tốn, sử dụng vật liệu đá lạnh để trang trí, rất thích hợp cho những người đàn ông trẻ tuổi ở. Lam Thiên Thần bước đến ban công trên tầng thượng, anh chống hai tay lên lan can, từ đây có thể nhìn bao quát những tòa nhà chọc trời rực rỡ ánh đèn ở trung tâm thành phố. Vào ban đêm, cảnh đêm thật đẹp và tráng lệ, giống như một thành phố đầy ánh đèn. Mà trên đường, xe cộ qua lại tấp nập, để lộ ra khung cảnh nhộn nhịp về đêm. Lam Thiên Thần đang quan sát những chiếc xe lái vào tiểu khu, anh không khỏi liếc nhìn kim chỉ trên đồng hồ lúc này. đã chỉ mười giờ ba mươi tối. Biệt thự của Bùi Nguyệt Hoàng vẫn chưa sáng đèn, điều này có nghĩa là lúc này cô vẫn đang đi xã giao ở bên ngoài. Lam Thiên Thần vẫn cảm thấy đau lòng cho cô. Dù cô được gọi là một nữ cường nhân, nhưng những ai thực sự hiểu cô, yêu thương cô sẽ cảm thấy xót xa trước danh hiệu này. Điều mà một người phụ nữ cần đáng lẽ ra là sự ấm áp, một môi trường ổn định, thay vì mỗi ngày đều phải liều mạng ở bên ngoài. Lam Thiên Thần tiếp tục đứng trên ban công đợi, cuối cùng lúc gần mười một giờ thì anh nhìn thấy một chiếc ô tô đang chạy về phía biệt thự của Bùi Nguyệt Hoàng, anh đoán có lẽ là cô đã trở lại rồ Lam Thiên Thần đợi đến khuya như vậy, chỉ là muốn đi đến chào cô một tiếng, cho dù có muộn, anh cũng không muốn bỏ lỡ lời chào này. Chiếc xe thể thao màu đỏ của Bùi Nguyệt Hoàng lái vào ga ra, cô mở cửa xe ra, mệt mỏi vịn lấy cửa xe. Vừa đến cửa, cô đã bật đèn cảnh quan của toàn bộ biệt thự. Cô không thích bóng i, vậy nên mỗi khi về nhà thì việc đầu tiên cô làm là bật hết đèn cảnh quan của biệt thự lê, những bức tường cao của xung quanh đều được bật sáng. Bùi Nguyệt Hoàng vừa mới được giải thoát đôi chân khỏi giày cao gót, thay một đôi dép mềm mại và thoải mái, đang định nằm xuống ghế sofa thì đột nhiên chuông cửa vang lên. Bùi Nguyệt Hoàng không khỏi hoảng hốt, lúc này rồi còn có ai đến nhà tìm cô chứ? Nếu là trợ lý của cô, thì trước khi đến đều sẽ thông báo cho cô biết. Bùi Nguyệt Hoàng không đi ra ngoài mà là mở camera lên, lúc này, trên màn hình, cô nhìn thấy người đàn ông đang đứng ở cửa trên màn hình, cô sững sờ vài giây. “Lam Thiên Thần?” Bùi Nguyệt Hoàng ngạc nhiên lên tiếng. Lam Thiên Thần nhìn về phía máy quay của cô, nở một nụ cười quyến rũ: “Là tôi! Mở cửa.” “Muộn như vậy rồi, cậu đến nhà tôi có việc gì không?” Bùi Nguyệt Hoàng buồn cười hỏi. “Mở cửa đi rồi tôi sẽ nói cho em biết.” Lam Thiên Thần nói một cách bí ẩn. Bùi Nguyệt Hoàng đã mệt lắm rồi, nhưng cô vẫn ấn mở cửa, cô đứng ở cửa, khoanh tay nhìn người đàn ông đang từ trong sân bước vào. “Buổi tối cậu không về nhà ngủ mà lại chạy lung tung làm gì? Bây giờ đã máy giờ rồi?” Bùi Nguyệt Hoàng như thể đang đang dạy dỗ một đứa trẻ. Lam Thiên Thần hơi nhướng mày nói: “Tôi không có chạy lung tung.” Bùi Nguyệt Hoàng thấy anh không thừa nhận, có chút không nói nên lời: “Không phải là cậu lại muốn nhắc chuyện đến công ty tôi làm đấy chứ? Tôi đã suy nghĩ kĩ rồi, cậu vẫn nên đừng tới nữa.” Bùi Nguyệt Hoàng không muốn làm lỡ tương lai của anh, người có năng lực như anh, làm gì mà không được kia chứ? Anh hoàn toàn có thể đầu tư, tự làm ông chủ. “Buổi chiều không phải đã bàn xong rồi sao? Tôi ở đây không phải để nói chuyện này.” Nói xong, Lam Thiên Thần đi tới trước mặt cô, dưới ánh đèn, Lam Thiên Thần nở nụ cười rạng rỡ. Bùi Nguyệt Hoàng cũng không muốn đứng trên hành lang nói chuyện phiếm với anh, cô bước vào trong phòng khách, hỏi anh: “Vậy thì nửa đêm cậu chạy sang nhà tôi là muốn nói với tôi chuyện gì?” Lam Thiên Thần đột nhiên nhận ra một vấn đè, cô rất tuỳ tiện liền cho anh vào rồi, lẽ nào cô chưa từng nghĩ rằng anh sẽ có ý đồ xấu sao? “Có phải em nên cảnh giác một chút không? Nếu người đến không phải là tôi, em cũng sẽ hào phóng mời người ta vào nhà như vậy à?” Lam Thiên Thần không khỏi hỏi người phụ nữ đang lấy nước ở tủ lạnh. Bùi Nguyệt Hoàng quay đầu nhìn anh: “Ngoại trừ cậu, thì là trợ lý của tôi, những người khác sao tôi có thể cho vào được chứ? Tôi không ngốc.” Nghe câu trả lời của cô, Lam Thiên Thần không khỏi vui mừng, nhướng mày nói: “Thế em không lo tôi sẽ làm gì sao?”

Chương 1973