Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…

Chương 2672: Có Chị Ở Đây, Không Ai Có Thể Tổn Thương Em

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… "Em không thể đi... Em không thể đi..."Sở Hà càng nhíu chặt mày, đi đến trước mặt Mạnh Tinh Tuyết, chất vấn: "Em điên rồi sao? Vì sao không chịu đi bệnh viện? Em không muốn giữ đứa bé trong bụng nữa sao?""Đương nhiên muốn! Em muốn giữ nó, cho dù có phải trả giá như thế nào cũng được! Chỉ là..."Mạnh Tinh Tuyết nhíu mày.Đi đến bệnh viện ở thị trấn, cô ta có điều băn khoăn.Từ khi mang thai tới nay, cô ta vẫn không dám đi bệnh viện, chỉ sợ nếu như Mộ Yến Thần đang truy tìm cô ta, hiện giờ tư liệu của bệnh nhân đều được bệnh viện lưu lại trong máy tính, nếu Mộ Yến Thần truy ra được thì làm sao đây?Nghĩ đến sự tàn nhẫn của anh ta, cô ta càng cảm thấy run sợ.Nếu anh ta tìm được cô ta, biết cô ta không bỏ đứa bé, lén lút muốn sinh đứa bé ra thì sẽ làm gì?Anh ta nhất định sẽ đưa cô ta đến bệnh viện, bắt cô ta giải phẫu, khiến mẹ con cô ta phải xa cách nhau!Vừa nghĩ đến đây, nước mắt Mạnh Tinh Tuyết rơi xuống."Em sợ...""Em..."Sở Hà phẫn nộ: "Rốt cuộc em đang lo lắng cái gì?""Em..." Mạnh Tinh Tuyết nhìn xung quanh, không dám hé miệng.Sở Hà dìu cô nằm xuống giường bệnh, tiện tay kéo mành lại, xoay người hỏi: "Có phải em lo người kia sẽ tìm đến đây?"Mạnh Tinh Tuyết gật đầu, lo lắng nói: "Sở Hà, anh ấy cAnh ấy cAnh ấy không muốn đứa bé này! Anh ấy nhất định sẽ bắt em bỏ đứa bé! Nếu như vậy... em sẽ điên mất...""Sợ cái gì!" Sở Hà hừ lạnh một tiếng: "Anh ta dám làm như thế, chị sẽ chặt tay anh ta."Mạnh Tinh Tuyết kinh ngạc, bỗng dưng phát ra tiếng: "Chị... Chị đánh không lại anh ấy đâu.""Vì sao em lại nản chí như vậy?"Sở Hà thở dài một tiếng, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, đi qua đi lại tại chỗ: "Nếu em lo lắng việc em đi chữa bệnh bị lưu lại, vậy thì dùng quan hệ để xoá nó đi.""Được không?""Ừ, phó viện trưởng bệnh viện và chị có chút giao tình, đã gặp qua mấy lần. Những thứ này hiện tại chưa nói tới, phải lo cho sức khoẻ của em trước đã!"Mạnh Tinh Tuyết gật đầu.Sở Hà thấy bộ dáng bất lực của cô ta, cắn môi ngồi xuống, bình tĩnh nói: "Tiểu Tuyết, em không còn nhỏ nữa, em sắp làm mẹ rồi! Nhưng em xem em bây giờ đi, nếu sinh đứa bé ra, em có thể bảo vệ nó không? Tuy em từ nhỏ yếu ớt, nhưng nếu đã hạ quyết tâm nhất định thì sẽ không có gì làm khó được."Mạnh Tinh Tuyết gật đầu."Em yên tâm, có chị ở đây, sẽ không có ai có thể làm em tổn thương. Chị sẽ bảo vệ em, người nào muốn làm hại em và đứa bé, chị sẽ liều mạng với người đó!""Cảm ơn chị!" Mạnh Tinh Tuyết thật lòng biết ơn."Nếu em thật sự biết ơn, không bằng nghe chị nói, bây giờ cùng chị đến bệnh viện, chữa trị cho tốt, được không?" Sở Hà kiên nhẫn khuyên giải an ủi, bỗng dưng, vuốt sợi tóc rủ trên trán cô ta ra sau: "Đừng lo lắng, có chị ở đây, cho dù xảy ra chuyện gì thì chị cũng sẽ bảo vệ em."Chị ấy ôm lấy bờ vai Mạnh Tinh Tuyết.Trong lòng cô ta yên lặng nói thầm, nếu Sở Hà là đàn ông, nhất định cô ta sẽ rất yêu chị ấy.

"Em không thể đi... Em không thể đi..."

Sở Hà càng nhíu chặt mày, đi đến trước mặt Mạnh Tinh Tuyết, chất vấn: "Em điên rồi sao? Vì sao không chịu đi bệnh viện? Em không muốn giữ đứa bé trong bụng nữa sao?"

"Đương nhiên muốn! Em muốn giữ nó, cho dù có phải trả giá như thế nào cũng được! Chỉ là..."

Mạnh Tinh Tuyết nhíu mày.

Đi đến bệnh viện ở thị trấn, cô ta có điều băn khoăn.

Từ khi mang thai tới nay, cô ta vẫn không dám đi bệnh viện, chỉ sợ nếu như Mộ Yến Thần đang truy tìm cô ta, hiện giờ tư liệu của bệnh nhân đều được bệnh viện lưu lại trong máy tính, nếu Mộ Yến Thần truy ra được thì làm sao đây?

Nghĩ đến sự tàn nhẫn của anh ta, cô ta càng cảm thấy run sợ.

Nếu anh ta tìm được cô ta, biết cô ta không bỏ đứa bé, lén lút muốn sinh đứa bé ra thì sẽ làm gì?

Anh ta nhất định sẽ đưa cô ta đến bệnh viện, bắt cô ta giải phẫu, khiến mẹ con cô ta phải xa cách nhau!

Vừa nghĩ đến đây, nước mắt Mạnh Tinh Tuyết rơi xuống.

"Em sợ..."

"Em..."

Sở Hà phẫn nộ: "Rốt cuộc em đang lo lắng cái gì?"

"Em..." Mạnh Tinh Tuyết nhìn xung quanh, không dám hé miệng.

Sở Hà dìu cô nằm xuống giường bệnh, tiện tay kéo mành lại, xoay người hỏi: "Có phải em lo người kia sẽ tìm đến đây?"

Mạnh Tinh Tuyết gật đầu, lo lắng nói: "Sở Hà, anh ấy cAnh ấy cAnh ấy không muốn đứa bé này! Anh ấy nhất định sẽ bắt em bỏ đứa bé! Nếu như vậy... em sẽ điên mất..."

"Sợ cái gì!" Sở Hà hừ lạnh một tiếng: "Anh ta dám làm như thế, chị sẽ chặt tay anh ta."

Mạnh Tinh Tuyết kinh ngạc, bỗng dưng phát ra tiếng: "Chị... Chị đánh không lại anh ấy đâu."

"Vì sao em lại nản chí như vậy?"

Sở Hà thở dài một tiếng, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, đi qua đi lại tại chỗ: "Nếu em lo lắng việc em đi chữa bệnh bị lưu lại, vậy thì dùng quan hệ để xoá nó đi."

"Được không?"

"Ừ, phó viện trưởng bệnh viện và chị có chút giao tình, đã gặp qua mấy lần. Những thứ này hiện tại chưa nói tới, phải lo cho sức khoẻ của em trước đã!"

Mạnh Tinh Tuyết gật đầu.

Sở Hà thấy bộ dáng bất lực của cô ta, cắn môi ngồi xuống, bình tĩnh nói: "Tiểu Tuyết, em không còn nhỏ nữa, em sắp làm mẹ rồi! Nhưng em xem em bây giờ đi, nếu sinh đứa bé ra, em có thể bảo vệ nó không? Tuy em từ nhỏ yếu ớt, nhưng nếu đã hạ quyết tâm nhất định thì sẽ không có gì làm khó được."

Mạnh Tinh Tuyết gật đầu.

"Em yên tâm, có chị ở đây, sẽ không có ai có thể làm em tổn thương. Chị sẽ bảo vệ em, người nào muốn làm hại em và đứa bé, chị sẽ liều mạng với người đó!"

"Cảm ơn chị!" Mạnh Tinh Tuyết thật lòng biết ơn.

"Nếu em thật sự biết ơn, không bằng nghe chị nói, bây giờ cùng chị đến bệnh viện, chữa trị cho tốt, được không?" Sở Hà kiên nhẫn khuyên giải an ủi, bỗng dưng, vuốt sợi tóc rủ trên trán cô ta ra sau: "Đừng lo lắng, có chị ở đây, cho dù xảy ra chuyện gì thì chị cũng sẽ bảo vệ em."

Chị ấy ôm lấy bờ vai Mạnh Tinh Tuyết.

Trong lòng cô ta yên lặng nói thầm, nếu Sở Hà là đàn ông, nhất định cô ta sẽ rất yêu chị ấy.

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… "Em không thể đi... Em không thể đi..."Sở Hà càng nhíu chặt mày, đi đến trước mặt Mạnh Tinh Tuyết, chất vấn: "Em điên rồi sao? Vì sao không chịu đi bệnh viện? Em không muốn giữ đứa bé trong bụng nữa sao?""Đương nhiên muốn! Em muốn giữ nó, cho dù có phải trả giá như thế nào cũng được! Chỉ là..."Mạnh Tinh Tuyết nhíu mày.Đi đến bệnh viện ở thị trấn, cô ta có điều băn khoăn.Từ khi mang thai tới nay, cô ta vẫn không dám đi bệnh viện, chỉ sợ nếu như Mộ Yến Thần đang truy tìm cô ta, hiện giờ tư liệu của bệnh nhân đều được bệnh viện lưu lại trong máy tính, nếu Mộ Yến Thần truy ra được thì làm sao đây?Nghĩ đến sự tàn nhẫn của anh ta, cô ta càng cảm thấy run sợ.Nếu anh ta tìm được cô ta, biết cô ta không bỏ đứa bé, lén lút muốn sinh đứa bé ra thì sẽ làm gì?Anh ta nhất định sẽ đưa cô ta đến bệnh viện, bắt cô ta giải phẫu, khiến mẹ con cô ta phải xa cách nhau!Vừa nghĩ đến đây, nước mắt Mạnh Tinh Tuyết rơi xuống."Em sợ...""Em..."Sở Hà phẫn nộ: "Rốt cuộc em đang lo lắng cái gì?""Em..." Mạnh Tinh Tuyết nhìn xung quanh, không dám hé miệng.Sở Hà dìu cô nằm xuống giường bệnh, tiện tay kéo mành lại, xoay người hỏi: "Có phải em lo người kia sẽ tìm đến đây?"Mạnh Tinh Tuyết gật đầu, lo lắng nói: "Sở Hà, anh ấy cAnh ấy cAnh ấy không muốn đứa bé này! Anh ấy nhất định sẽ bắt em bỏ đứa bé! Nếu như vậy... em sẽ điên mất...""Sợ cái gì!" Sở Hà hừ lạnh một tiếng: "Anh ta dám làm như thế, chị sẽ chặt tay anh ta."Mạnh Tinh Tuyết kinh ngạc, bỗng dưng phát ra tiếng: "Chị... Chị đánh không lại anh ấy đâu.""Vì sao em lại nản chí như vậy?"Sở Hà thở dài một tiếng, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, đi qua đi lại tại chỗ: "Nếu em lo lắng việc em đi chữa bệnh bị lưu lại, vậy thì dùng quan hệ để xoá nó đi.""Được không?""Ừ, phó viện trưởng bệnh viện và chị có chút giao tình, đã gặp qua mấy lần. Những thứ này hiện tại chưa nói tới, phải lo cho sức khoẻ của em trước đã!"Mạnh Tinh Tuyết gật đầu.Sở Hà thấy bộ dáng bất lực của cô ta, cắn môi ngồi xuống, bình tĩnh nói: "Tiểu Tuyết, em không còn nhỏ nữa, em sắp làm mẹ rồi! Nhưng em xem em bây giờ đi, nếu sinh đứa bé ra, em có thể bảo vệ nó không? Tuy em từ nhỏ yếu ớt, nhưng nếu đã hạ quyết tâm nhất định thì sẽ không có gì làm khó được."Mạnh Tinh Tuyết gật đầu."Em yên tâm, có chị ở đây, sẽ không có ai có thể làm em tổn thương. Chị sẽ bảo vệ em, người nào muốn làm hại em và đứa bé, chị sẽ liều mạng với người đó!""Cảm ơn chị!" Mạnh Tinh Tuyết thật lòng biết ơn."Nếu em thật sự biết ơn, không bằng nghe chị nói, bây giờ cùng chị đến bệnh viện, chữa trị cho tốt, được không?" Sở Hà kiên nhẫn khuyên giải an ủi, bỗng dưng, vuốt sợi tóc rủ trên trán cô ta ra sau: "Đừng lo lắng, có chị ở đây, cho dù xảy ra chuyện gì thì chị cũng sẽ bảo vệ em."Chị ấy ôm lấy bờ vai Mạnh Tinh Tuyết.Trong lòng cô ta yên lặng nói thầm, nếu Sở Hà là đàn ông, nhất định cô ta sẽ rất yêu chị ấy.

Chương 2672: Có Chị Ở Đây, Không Ai Có Thể Tổn Thương Em