Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…
Chương 2138
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Bốn người gọi một bữa ăn ngon bắt đầu trò chuyện, để điều chỉnh bầu không khí, đương nhiên sẽ kể những chuyện xấu hổ của Hình Nhất Phàm và Lam Thiên Thần khi còn đi du học, kể xấu lẫn nhau. Bạch Hạ và Bùi Nguyệt Hoàng cười đến chảy cả nước mắt, Bạch Hạ cũng biết về thời đi học của Hình Nhất Phàm qua lời kể của Lam Thiên Thần, nhưng may mắn thay, Hình Nhất Phàm bị Lam Thiên Thần gọi là băng tảng với phụ nữ. Hình Nhất Phàm cũng kể xấu Lam Thiên Thần làm cho mọi người được một tràng cười. Đây có lẽ là thú vui của những chàng trai trẻ! Bầu không khí lúc nào cũng rất tốt, họ cũng nói về chuyện du học của Bạch Hạ. Bùi Nguyệt Hoàng bắt đầu tiếp quản cuộc sống khó khăn của công ty ở tuổi 24. Cô thực sự muốn có một cuộc sống như Bạch Hạ. Bởi vì rất thoải mái không bị kiềm chế, Bạch Hạ cũng rất ngưỡng mộ bản chất nữ cường của cô, cô gái nào cũng muốn mình mạnh mẽ hơn. Nhưng rõ ràng, một người phụ nữ dù mạnh mẽ đến đâu, khi gặp được người đàn ông phù hợp, cô vẫn sẽ thay đổi thái độ, trở thành một người phụ nữ nhỏ bé, sẵn sàng quay về bản chất mềm yếu vì người mình yêu thôi. Vừa lúc cả hai đôi nói đến hôn lễ, dĩ nhiên là nhiều chuyện để bàn, thời gian cũng không đủ để nói. “Bạch Hạ, bốn người chúng ta hẹn nhau đi thư giãn! Trước hôn lễ chúng ta có thể tổ chức đi chơi một lần.” Bùi Nguyệt Hoàng đã lâu không được hạnh phúc như vậy, bởi vì cô đã là một người phụ nữ mạnh mẽ quá lâu yêu cầu cô phải dành toàn bộ thời gian cho công việc, bây giờ, cô muốn bù đắp lại điều đó. “Được! Em cũng muốn đi chơi!” Lam Thiên Thần và Hình Nhất Phàm cũng đã đồng ý và thảo luận, vì đám cưới tương đối gần nên họ sẽ tìm một kỳ nghỉ yên tĩnh trong vài ngà ở Trung . Chẳng bao lâu, bốn người họ thảo luận về một khu nghỉ mát với những ngọn núi, làn nước trong vắt tuyệt đẹp mà họ sẽ lên đường tuần tới. Bốn người ăn đến 9 giờ tối, bởi vì đã quá khuya, nên hai đôi mới đi về nhà. Vào tối nay bọn họ đã có một khoảng thời gian tuyệt vời. Đây có lẽ là khoảng thời gian của những người trẻ, có chung trọng tâm câu chuyện, cùng khao khát một cuộc hôn nhân đẹp. Vào buổi tối, Hình Nhất Phàm không quên câu vào buổi chiều mà Bạch Hạ đã nói trong xe, vừa về là thi hành. Bạch Hạ xấu hồ vô cùng, hiểu sâu sắc cái gì gọi là hoạ từ miệng mà ra. Một đường hôn từ phòng khách vào phòng ngủ, đèn còn không bật, Hình Nhất Phàm muốn xử ngay tại chỗ. Bùi Nguyệt Hoàng ngồi vào ghế phụ của Lam Thiên Thần, điện thoại di động vang lên, cô cầm lên, lập tức vui vẻ nghe điện thoại: “Alo!” “Bùi tổng, bản thảo đã được viết xong. Em có muốn xem qua không? Sau khi đọc xong có thể cho in luôn, đúng lúc công ty tụi chị sẽ xuất bản số mới ba ngày sau.” “Không cần xem, em tin chị sẽ không làm cho em phải thất vọng đâu mà.” Bùi Nguyệt Hoàng cười nói, cô không có bệnh thích bắt bẻ mà cô cũng tin tưởng khả năng viết lách của người kia. “Được rồi ba ngày sau chị sẽ gửi lô tạp chí mà em muốn cho công ty em. Bìa gấp quá không có thời gian đẻ thay. Đợt sau chị sẽ chụp ảnh của anh chồng đẹp trai của em sau.” “Được rồi, không sao, vậy em sẽ đợi tin tốt từ chị.” Bùi Nguyệt Hoàng nói xong liền cúp điện thoại, cô cũng không yêu cầu nhất định phải lên trang bìa, cũng sợ chồng mình da mặt mỏng, cho nên, ở bên trong trang báo thì cô cũng đã vô cùng hài lòng rồi. Lam Thiên Thần tò mò nhìn cô: “Ai gọi cho em vậy?” “Có tin tốt gì sao? “ Bùi Nguyệt Hoàng cười cong môi: “Bí mật, sau này anh sẽ biết.” “Một bí mật không thể nói với anh sao?” Vẻ mặt Lam Thiên Thần tò mò cười hỏi.
Bốn người gọi một bữa ăn ngon bắt đầu trò chuyện, để điều chỉnh bầu không khí, đương nhiên sẽ kể những chuyện xấu hổ của Hình Nhất Phàm và Lam Thiên Thần khi còn đi du học, kể xấu lẫn nhau.
Bạch Hạ và Bùi Nguyệt Hoàng cười đến chảy cả nước mắt, Bạch Hạ cũng biết về thời đi học của Hình Nhất Phàm qua lời kể của Lam Thiên Thần, nhưng may mắn thay, Hình Nhất Phàm bị Lam Thiên Thần gọi là băng tảng với phụ nữ.
Hình Nhất Phàm cũng kể xấu Lam Thiên Thần làm cho mọi người được một tràng cười.
Đây có lẽ là thú vui của những chàng trai trẻ! Bầu không khí lúc nào cũng rất tốt, họ cũng nói về chuyện du học của Bạch Hạ.
Bùi Nguyệt Hoàng bắt đầu tiếp quản cuộc sống khó khăn của công ty ở tuổi 24. Cô thực sự muốn có một cuộc sống như Bạch Hạ.
Bởi vì rất thoải mái không bị kiềm chế, Bạch Hạ cũng rất ngưỡng mộ bản chất nữ cường của cô, cô gái nào cũng muốn mình mạnh mẽ hơn.
Nhưng rõ ràng, một người phụ nữ dù mạnh mẽ đến đâu, khi gặp được người đàn ông phù hợp, cô vẫn sẽ thay đổi thái độ, trở thành một người phụ nữ nhỏ bé, sẵn sàng quay về bản chất mềm yếu vì người mình yêu thôi.
Vừa lúc cả hai đôi nói đến hôn lễ, dĩ nhiên là nhiều chuyện để bàn, thời gian cũng không đủ để nói.
“Bạch Hạ, bốn người chúng ta hẹn nhau đi thư giãn!
Trước hôn lễ chúng ta có thể tổ chức đi chơi một lần.”
Bùi Nguyệt Hoàng đã lâu không được hạnh phúc như vậy, bởi vì cô đã là một người phụ nữ mạnh mẽ quá lâu yêu cầu cô phải dành toàn bộ thời gian cho công việc, bây giờ, cô muốn bù đắp lại điều đó.
“Được! Em cũng muốn đi chơi!”
Lam Thiên Thần và Hình Nhất Phàm cũng đã đồng ý và thảo luận, vì đám cưới tương đối gần nên họ sẽ tìm một kỳ nghỉ yên tĩnh trong vài ngà ở Trung .
Chẳng bao lâu, bốn người họ thảo luận về một khu nghỉ mát với những ngọn núi, làn nước trong vắt tuyệt đẹp mà họ sẽ lên đường tuần tới.
Bốn người ăn đến 9 giờ tối, bởi vì đã quá khuya, nên hai đôi mới đi về nhà.
Vào tối nay bọn họ đã có một khoảng thời gian tuyệt vời.
Đây có lẽ là khoảng thời gian của những người trẻ, có chung trọng tâm câu chuyện, cùng khao khát một cuộc hôn nhân đẹp.
Vào buổi tối, Hình Nhất Phàm không quên câu vào buổi chiều mà Bạch Hạ đã nói trong xe, vừa về là thi hành.
Bạch Hạ xấu hồ vô cùng, hiểu sâu sắc cái gì gọi là hoạ từ miệng mà ra.
Một đường hôn từ phòng khách vào phòng ngủ, đèn còn không bật, Hình Nhất Phàm muốn xử ngay tại chỗ.
Bùi Nguyệt Hoàng ngồi vào ghế phụ của Lam Thiên Thần, điện thoại di động vang lên, cô cầm lên, lập tức vui vẻ nghe điện thoại: “Alo!”
“Bùi tổng, bản thảo đã được viết xong. Em có muốn xem qua không? Sau khi đọc xong có thể cho in luôn, đúng lúc công ty tụi chị sẽ xuất bản số mới ba ngày sau.”
“Không cần xem, em tin chị sẽ không làm cho em phải thất vọng đâu mà.”
Bùi Nguyệt Hoàng cười nói, cô không có bệnh thích bắt bẻ mà cô cũng tin tưởng khả năng viết lách của người kia.
“Được rồi ba ngày sau chị sẽ gửi lô tạp chí mà em muốn cho công ty em. Bìa gấp quá không có thời gian đẻ thay.
Đợt sau chị sẽ chụp ảnh của anh chồng đẹp trai của em sau.”
“Được rồi, không sao, vậy em sẽ đợi tin tốt từ chị.”
Bùi Nguyệt Hoàng nói xong liền cúp điện thoại, cô cũng không yêu cầu nhất định phải lên trang bìa, cũng sợ chồng mình da mặt mỏng, cho nên, ở bên trong trang báo thì cô cũng đã vô cùng hài lòng rồi.
Lam Thiên Thần tò mò nhìn cô: “Ai gọi cho em vậy?”
“Có tin tốt gì sao? “
Bùi Nguyệt Hoàng cười cong môi: “Bí mật, sau này anh sẽ biết.”
“Một bí mật không thể nói với anh sao?”
Vẻ mặt Lam Thiên Thần tò mò cười hỏi.
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Bốn người gọi một bữa ăn ngon bắt đầu trò chuyện, để điều chỉnh bầu không khí, đương nhiên sẽ kể những chuyện xấu hổ của Hình Nhất Phàm và Lam Thiên Thần khi còn đi du học, kể xấu lẫn nhau. Bạch Hạ và Bùi Nguyệt Hoàng cười đến chảy cả nước mắt, Bạch Hạ cũng biết về thời đi học của Hình Nhất Phàm qua lời kể của Lam Thiên Thần, nhưng may mắn thay, Hình Nhất Phàm bị Lam Thiên Thần gọi là băng tảng với phụ nữ. Hình Nhất Phàm cũng kể xấu Lam Thiên Thần làm cho mọi người được một tràng cười. Đây có lẽ là thú vui của những chàng trai trẻ! Bầu không khí lúc nào cũng rất tốt, họ cũng nói về chuyện du học của Bạch Hạ. Bùi Nguyệt Hoàng bắt đầu tiếp quản cuộc sống khó khăn của công ty ở tuổi 24. Cô thực sự muốn có một cuộc sống như Bạch Hạ. Bởi vì rất thoải mái không bị kiềm chế, Bạch Hạ cũng rất ngưỡng mộ bản chất nữ cường của cô, cô gái nào cũng muốn mình mạnh mẽ hơn. Nhưng rõ ràng, một người phụ nữ dù mạnh mẽ đến đâu, khi gặp được người đàn ông phù hợp, cô vẫn sẽ thay đổi thái độ, trở thành một người phụ nữ nhỏ bé, sẵn sàng quay về bản chất mềm yếu vì người mình yêu thôi. Vừa lúc cả hai đôi nói đến hôn lễ, dĩ nhiên là nhiều chuyện để bàn, thời gian cũng không đủ để nói. “Bạch Hạ, bốn người chúng ta hẹn nhau đi thư giãn! Trước hôn lễ chúng ta có thể tổ chức đi chơi một lần.” Bùi Nguyệt Hoàng đã lâu không được hạnh phúc như vậy, bởi vì cô đã là một người phụ nữ mạnh mẽ quá lâu yêu cầu cô phải dành toàn bộ thời gian cho công việc, bây giờ, cô muốn bù đắp lại điều đó. “Được! Em cũng muốn đi chơi!” Lam Thiên Thần và Hình Nhất Phàm cũng đã đồng ý và thảo luận, vì đám cưới tương đối gần nên họ sẽ tìm một kỳ nghỉ yên tĩnh trong vài ngà ở Trung . Chẳng bao lâu, bốn người họ thảo luận về một khu nghỉ mát với những ngọn núi, làn nước trong vắt tuyệt đẹp mà họ sẽ lên đường tuần tới. Bốn người ăn đến 9 giờ tối, bởi vì đã quá khuya, nên hai đôi mới đi về nhà. Vào tối nay bọn họ đã có một khoảng thời gian tuyệt vời. Đây có lẽ là khoảng thời gian của những người trẻ, có chung trọng tâm câu chuyện, cùng khao khát một cuộc hôn nhân đẹp. Vào buổi tối, Hình Nhất Phàm không quên câu vào buổi chiều mà Bạch Hạ đã nói trong xe, vừa về là thi hành. Bạch Hạ xấu hồ vô cùng, hiểu sâu sắc cái gì gọi là hoạ từ miệng mà ra. Một đường hôn từ phòng khách vào phòng ngủ, đèn còn không bật, Hình Nhất Phàm muốn xử ngay tại chỗ. Bùi Nguyệt Hoàng ngồi vào ghế phụ của Lam Thiên Thần, điện thoại di động vang lên, cô cầm lên, lập tức vui vẻ nghe điện thoại: “Alo!” “Bùi tổng, bản thảo đã được viết xong. Em có muốn xem qua không? Sau khi đọc xong có thể cho in luôn, đúng lúc công ty tụi chị sẽ xuất bản số mới ba ngày sau.” “Không cần xem, em tin chị sẽ không làm cho em phải thất vọng đâu mà.” Bùi Nguyệt Hoàng cười nói, cô không có bệnh thích bắt bẻ mà cô cũng tin tưởng khả năng viết lách của người kia. “Được rồi ba ngày sau chị sẽ gửi lô tạp chí mà em muốn cho công ty em. Bìa gấp quá không có thời gian đẻ thay. Đợt sau chị sẽ chụp ảnh của anh chồng đẹp trai của em sau.” “Được rồi, không sao, vậy em sẽ đợi tin tốt từ chị.” Bùi Nguyệt Hoàng nói xong liền cúp điện thoại, cô cũng không yêu cầu nhất định phải lên trang bìa, cũng sợ chồng mình da mặt mỏng, cho nên, ở bên trong trang báo thì cô cũng đã vô cùng hài lòng rồi. Lam Thiên Thần tò mò nhìn cô: “Ai gọi cho em vậy?” “Có tin tốt gì sao? “ Bùi Nguyệt Hoàng cười cong môi: “Bí mật, sau này anh sẽ biết.” “Một bí mật không thể nói với anh sao?” Vẻ mặt Lam Thiên Thần tò mò cười hỏi.