Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…

Chương 2776: Chém Giết

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Huyết mạch của nhà họ Long cực kỳ yếu kém, bởi vì suy yếu, hai đứa bé nhà họ đều bị ám sát.Khi Long Nhị qua đời, Long Tứ mới có 16 tuổi.Vì muốn vực lại dòng họ, cùng bì bảo trụ vị trí của nhà họ Long, một năm trước, Long Tứ đã có những động thái mượn hơi một số dòng tộc khác.Chỉ là, hưng thịnh của Long Môn, cũng là thứ Cố Cảnh Liên không ưa nhất.Không có một vị vua nào tình nguyện san sẻ miếng ăn của mình cả.Thủ đô là địa bàn của anh, Long Môn muốn nổi dậy, có phải nên hỏi qua ý kiến của anh hay không?Vì vậy, mấy ngày trước, không tới ba ngày, anh liền đem sòng bạc Giang Nam của đám người Long Môn tắm trong máu.Long Môn liền thương tổn nặng nề.Hội sở Giang Nam là căn cứ lớn nhất của Long Môn.Buổi tối ngày hôm đó, thời huy hoàng của Long Môn vĩnh viễn đi vào lịch sử.Long Nhị thẹn quá hóa giận, vì vậy chỉ trong một ngày, tập hợp người, vọng tưởng muốn giành lại những gì đã mất.Mặc dù lưỡng bại câu thương, đồng quy vô tận cũng không tiếc."Anh Cố, đã lâu không gặp!"Long Nhị vừa lên tiếng, là một giọng nói khàn khàn, cười rộ lên!Cố Cảnh Liên nhìn bốn phía, nhíu mày: "Long Nhị, một số lúc, vùng vẫy giãy chết, cũng không phải là một lựa chọn sáng suốt!"Khẩu khí của anh đầy mùi đùa cợt.Long Nhị thẹn quá hóa giận, tức giận nói: "Bớt nói nhảm, anh em, lên!"Long Nhị chỉ thẳng tay vào mặt Cố Cảnh Liên, "Đập chết nó cho tao!"Đám người phía sau nghe thấy lệnh của Long Nhị, lập tức thế nhanh như chớp vọt tới hướng của Cố Cảnh Liên."Cố Cảnh Liên, đêm nay sẽ là ngày chết của mày!"Cố Cảnh Liên mặt không đổi sắc nhìn đám người đang lao tới, cười lạnh một tiếng, lập tức thuận tay nắm vạt áo trên người, nhẹ nhàng cài lại cúc ở cổ áo."Bảo vệ anh Cố!"Người Long Môn hướng về phía anh, cả đám người cơ bắp đáng sợ, chạy tới nâng cao nắm tay, hung hăng muốn đấm một cái vào mặt tiền của Cố Cảnh Liên.Nhưng mà một giây kế tiếp, Cố Cảnh Liên lại giơ tay lên, vững vàng tiếp nhận một quyền này.Người nọ sắc mặt hoảng sợ, ngước mắt, đã thấy khóe môi Cố Cảnh Liên nhếch lên khinh bỉ."Không biết lượng sức mình!"Một giây tiếp theo, Cố Cảnh Liên dùng lực, bẻ gãy cổ tay của người kia."A..."Người đàn ông gào lên một tiếng đau đớn, Cố Cảnh Liên không quan tâm tới anh ta, "Phanh" một tiếng, khiến người nọ một cơn đau đớn.Máu liền bắn ra tung tóe trên người anh ta.Cố Cảnh Liên cười lạnh lùng, cũng không nói nhảm quá nhiều, nhẹ nhàng phất tay, thuộc hạ phía sau lập tức chen lên.Thủ đoạn của Cố Cảnh Liên xưa nay có tiếng là độc ác.Đám người Thanh Long dám tới địa bàn của anh gây sự, tự nhiên đã chặt đứt đường lui của mình.Mặc dù họ đem không ít người tới, nhưng Cố Cảnh Liên không phải là dạng vừa, người của anh cũng không kém, cùng lao ra chém giết đám người Thanh Long.

Huyết mạch của nhà họ Long cực kỳ yếu kém, bởi vì suy yếu, hai đứa bé nhà họ đều bị ám sát.

Khi Long Nhị qua đời, Long Tứ mới có 16 tuổi.

Vì muốn vực lại dòng họ, cùng bì bảo trụ vị trí của nhà họ Long, một năm trước, Long Tứ đã có những động thái mượn hơi một số dòng tộc khác.

Chỉ là, hưng thịnh của Long Môn, cũng là thứ Cố Cảnh Liên không ưa nhất.

Không có một vị vua nào tình nguyện san sẻ miếng ăn của mình cả.

Thủ đô là địa bàn của anh, Long Môn muốn nổi dậy, có phải nên hỏi qua ý kiến của anh hay không?

Vì vậy, mấy ngày trước, không tới ba ngày, anh liền đem sòng bạc Giang Nam của đám người Long Môn tắm trong máu.

Long Môn liền thương tổn nặng nề.

Hội sở Giang Nam là căn cứ lớn nhất của Long Môn.

Buổi tối ngày hôm đó, thời huy hoàng của Long Môn vĩnh viễn đi vào lịch sử.

Long Nhị thẹn quá hóa giận, vì vậy chỉ trong một ngày, tập hợp người, vọng tưởng muốn giành lại những gì đã mất.

Mặc dù lưỡng bại câu thương, đồng quy vô tận cũng không tiếc.

"Anh Cố, đã lâu không gặp!"

Long Nhị vừa lên tiếng, là một giọng nói khàn khàn, cười rộ lên!

Cố Cảnh Liên nhìn bốn phía, nhíu mày: "Long Nhị, một số lúc, vùng vẫy giãy chết, cũng không phải là một lựa chọn sáng suốt!"

Khẩu khí của anh đầy mùi đùa cợt.

Long Nhị thẹn quá hóa giận, tức giận nói: "Bớt nói nhảm, anh em, lên!"

Long Nhị chỉ thẳng tay vào mặt Cố Cảnh Liên, "Đập chết nó cho tao!"

Đám người phía sau nghe thấy lệnh của Long Nhị, lập tức thế nhanh như chớp vọt tới hướng của Cố Cảnh Liên.

"Cố Cảnh Liên, đêm nay sẽ là ngày chết của mày!"

Cố Cảnh Liên mặt không đổi sắc nhìn đám người đang lao tới, cười lạnh một tiếng, lập tức thuận tay nắm vạt áo trên người, nhẹ nhàng cài lại cúc ở cổ áo.

"Bảo vệ anh Cố!"

Người Long Môn hướng về phía anh, cả đám người cơ bắp đáng sợ, chạy tới nâng cao nắm tay, hung hăng muốn đấm một cái vào mặt tiền của Cố Cảnh Liên.

Nhưng mà một giây kế tiếp, Cố Cảnh Liên lại giơ tay lên, vững vàng tiếp nhận một quyền này.

Người nọ sắc mặt hoảng sợ, ngước mắt, đã thấy khóe môi Cố Cảnh Liên nhếch lên khinh bỉ.

"Không biết lượng sức mình!"

Một giây tiếp theo, Cố Cảnh Liên dùng lực, bẻ gãy cổ tay của người kia.

"A..."

Người đàn ông gào lên một tiếng đau đớn, Cố Cảnh Liên không quan tâm tới anh ta, "Phanh" một tiếng, khiến người nọ một cơn đau đớn.

Máu liền bắn ra tung tóe trên người anh ta.

Cố Cảnh Liên cười lạnh lùng, cũng không nói nhảm quá nhiều, nhẹ nhàng phất tay, thuộc hạ phía sau lập tức chen lên.

Thủ đoạn của Cố Cảnh Liên xưa nay có tiếng là độc ác.

Đám người Thanh Long dám tới địa bàn của anh gây sự, tự nhiên đã chặt đứt đường lui của mình.

Mặc dù họ đem không ít người tới, nhưng Cố Cảnh Liên không phải là dạng vừa, người của anh cũng không kém, cùng lao ra chém giết đám người Thanh Long.

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Huyết mạch của nhà họ Long cực kỳ yếu kém, bởi vì suy yếu, hai đứa bé nhà họ đều bị ám sát.Khi Long Nhị qua đời, Long Tứ mới có 16 tuổi.Vì muốn vực lại dòng họ, cùng bì bảo trụ vị trí của nhà họ Long, một năm trước, Long Tứ đã có những động thái mượn hơi một số dòng tộc khác.Chỉ là, hưng thịnh của Long Môn, cũng là thứ Cố Cảnh Liên không ưa nhất.Không có một vị vua nào tình nguyện san sẻ miếng ăn của mình cả.Thủ đô là địa bàn của anh, Long Môn muốn nổi dậy, có phải nên hỏi qua ý kiến của anh hay không?Vì vậy, mấy ngày trước, không tới ba ngày, anh liền đem sòng bạc Giang Nam của đám người Long Môn tắm trong máu.Long Môn liền thương tổn nặng nề.Hội sở Giang Nam là căn cứ lớn nhất của Long Môn.Buổi tối ngày hôm đó, thời huy hoàng của Long Môn vĩnh viễn đi vào lịch sử.Long Nhị thẹn quá hóa giận, vì vậy chỉ trong một ngày, tập hợp người, vọng tưởng muốn giành lại những gì đã mất.Mặc dù lưỡng bại câu thương, đồng quy vô tận cũng không tiếc."Anh Cố, đã lâu không gặp!"Long Nhị vừa lên tiếng, là một giọng nói khàn khàn, cười rộ lên!Cố Cảnh Liên nhìn bốn phía, nhíu mày: "Long Nhị, một số lúc, vùng vẫy giãy chết, cũng không phải là một lựa chọn sáng suốt!"Khẩu khí của anh đầy mùi đùa cợt.Long Nhị thẹn quá hóa giận, tức giận nói: "Bớt nói nhảm, anh em, lên!"Long Nhị chỉ thẳng tay vào mặt Cố Cảnh Liên, "Đập chết nó cho tao!"Đám người phía sau nghe thấy lệnh của Long Nhị, lập tức thế nhanh như chớp vọt tới hướng của Cố Cảnh Liên."Cố Cảnh Liên, đêm nay sẽ là ngày chết của mày!"Cố Cảnh Liên mặt không đổi sắc nhìn đám người đang lao tới, cười lạnh một tiếng, lập tức thuận tay nắm vạt áo trên người, nhẹ nhàng cài lại cúc ở cổ áo."Bảo vệ anh Cố!"Người Long Môn hướng về phía anh, cả đám người cơ bắp đáng sợ, chạy tới nâng cao nắm tay, hung hăng muốn đấm một cái vào mặt tiền của Cố Cảnh Liên.Nhưng mà một giây kế tiếp, Cố Cảnh Liên lại giơ tay lên, vững vàng tiếp nhận một quyền này.Người nọ sắc mặt hoảng sợ, ngước mắt, đã thấy khóe môi Cố Cảnh Liên nhếch lên khinh bỉ."Không biết lượng sức mình!"Một giây tiếp theo, Cố Cảnh Liên dùng lực, bẻ gãy cổ tay của người kia."A..."Người đàn ông gào lên một tiếng đau đớn, Cố Cảnh Liên không quan tâm tới anh ta, "Phanh" một tiếng, khiến người nọ một cơn đau đớn.Máu liền bắn ra tung tóe trên người anh ta.Cố Cảnh Liên cười lạnh lùng, cũng không nói nhảm quá nhiều, nhẹ nhàng phất tay, thuộc hạ phía sau lập tức chen lên.Thủ đoạn của Cố Cảnh Liên xưa nay có tiếng là độc ác.Đám người Thanh Long dám tới địa bàn của anh gây sự, tự nhiên đã chặt đứt đường lui của mình.Mặc dù họ đem không ít người tới, nhưng Cố Cảnh Liên không phải là dạng vừa, người của anh cũng không kém, cùng lao ra chém giết đám người Thanh Long.

Chương 2776: Chém Giết