Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…
Chương 2783: Sinh Ra Đã Là Nghiệt Chủng
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… "Ha..." Tống Ân Nhã đùa cợt lắc đầu: "Đứa bé này nếu thật là của Yến Thừa, chắc sẽ rất đẹp! Chỉ là, đáng tiếc người làm mẹ không có chí tiến thủ, đứa bé này sinh ra, nhất định sẽ là một nghiệt chủng!""Cô!"Mạnh Tinh Tuyết cười nhạt, trả lời một cách mỉa mai: "Có phải nghiệt chủng hay không, cũng chưa tới phiên cô phán xét!""Tôi chỉ nói sự thật mà thôi!" Tống Ân Nhã vừa nói, một bên thâm ý xoa xoa bụng mình, mỉm cười: "Cũng là đứa bé chưa ra đời, con của tôi, sinh ra, nhất định được ngàn vạn người cưng chiều! Mà đứa bé trong bụng cô? Sinh ra chính là nghiệt chủng, đứa con hoang không bao giờ thấy ánh sáng! Cả đời đã được định trước là không có danh phận, mặc dù Mộ Yến Thừa nể tình, đem về nhà họ Mộ nuôi, cả đời cũng sẽ bị con tôi đè đầu cưỡi cổ!"Mạnh Tinh Tuyết sắc mặt trở nên trắng bệch.Hành động này của cô ta, hình như cũng đang mang thai giống mình.Cả người cô run lên, mặc dù hiểu, Tống Ân Nhã đây là đang cố làm cho cô nhục nhã....Nhưng...Cô thực sự không biết, Tống Ân Nhã có phải thực sự mang thai hay không.Cô có chút nghi ngờ nhìn bụng dưới của Tống Ân Nhã, khá bằng phẳng, nếu có mang thai thì chắc cũng chưa có quá lớn."Cô mang thai?"Mạnh Tinh Tuyết có chút không tin tưởng.Tống Ân Nhã nhìn sắc mặt cô trắng bệch, khóe môi cong lên đắc ý, thản nhiên nói: "Đúng vậy, tôi mang thai, là con của Yến Thừa!""..."Mạnh Tinh Tuyết cả người cứng đờ.Tống Ân Nhã thấy, trong lòng thầm đắc ý, hừ lạnh một tiếng, "Xem biểu tình của cô, dường như rất bất ngờ, sao vậy? Yến Thừa không nói chuyện này với cô sao? Cô xem, anh ấy nói yêu cô, nhưng đối với cô lại một phần thẳng thắn cũng không có!""Nói như vậy, lẽ nào chuyện tôi mang thai, Yến Thừa đã sớm nói cho cô biết?" Mạnh Tinh Tuyết lạnh lùng nói.Tống Ân Nhã thoáng dừng lại.Mạnh Tinh Tuyết đè sự buồn nôn trong lòng xuống, bỗng nhiên cười lạnh thành tiếng nói: "Tống Ân Nhã, tôi còn tưởng cô có bao nhiêu bản lĩnh! Thì ra, là cô dùng địa vì và quyền lợi để áp chế Mộ Yến Thừa cưới cô sao? Đây là thủ đoạn của cô? Tôi xem, cô cũng không có gì vẻ vang cho lắm! Bằng không, tại sao lại đem cái thái trong bụng chạy xa nghìn dặm, tới đây để diễu võ dương oai với tôi? Tôi thấy tình cảm giữa cô và Yến Thừa cũng không được tốt cho lắm nhỉ?""Cái gì?" Tống Ân Nhã còn tưởng mình đã làm được Mạnh Tinh Tuyết tức giận.Nhưng không nghĩ, lại bị cô làm cho quay vòng vòng."Đúng vậy, Yến Thừa chính xác có nói với tôi, không thể kết hôn, cũng thật sự là chúng tôi không có tương lai! Chỉ là, tất cả đều do tôi can tâm tình nguyện!"Mạnh Tinh Tuyết dừng lại, cười lạnh: "Rốt cuộc là ai dùng thủ đoạn? Tống Ân Nhã, cô tưởng rằng bây giờ mình đang nở mày nở mặt? Còn sau này thì sao? Năm tháng qua đi, sớm muộn cũng trở thành tàn hoa bại liễu mà thôi! Nói cho cùng, cô ngoại trừ gia cảnh lớn, thì còn cái gì nữa? Tôi có thể không giống cô, nhưng Yến Thừa là thật tâm thích tôi! Bằng không, cũng sẽ không đích thân tới Yển Thành, khuyên can tôi quay lại!""Cái gì, cô... Mạnh Tinh Tuyết, cô thật không biết liêm sỉ!" Tống Ân Nhã tức giận."Anh ấy nói!" Mạnh Tinh Tuyết ngẩng cao mặt, ép sát Tống Ân Nhã, "Anh ấy nói, sẽ phụ trách với tôi, càng sẽ có trách nghiệm với đứa bé trong bụng tôi! Anh ấy nói muốn tôi ở lại bên cạnh anh ấy, dưỡng thai cho thật tốt!"
"Ha..." Tống Ân Nhã đùa cợt lắc đầu: "Đứa bé này nếu thật là của Yến Thừa, chắc sẽ rất đẹp! Chỉ là, đáng tiếc người làm mẹ không có chí tiến thủ, đứa bé này sinh ra, nhất định sẽ là một nghiệt chủng!"
"Cô!"
Mạnh Tinh Tuyết cười nhạt, trả lời một cách mỉa mai: "Có phải nghiệt chủng hay không, cũng chưa tới phiên cô phán xét!"
"Tôi chỉ nói sự thật mà thôi!" Tống Ân Nhã vừa nói, một bên thâm ý xoa xoa bụng mình, mỉm cười: "Cũng là đứa bé chưa ra đời, con của tôi, sinh ra, nhất định được ngàn vạn người cưng chiều! Mà đứa bé trong bụng cô? Sinh ra chính là nghiệt chủng, đứa con hoang không bao giờ thấy ánh sáng! Cả đời đã được định trước là không có danh phận, mặc dù Mộ Yến Thừa nể tình, đem về nhà họ Mộ nuôi, cả đời cũng sẽ bị con tôi đè đầu cưỡi cổ!"
Mạnh Tinh Tuyết sắc mặt trở nên trắng bệch.
Hành động này của cô ta, hình như cũng đang mang thai giống mình.
Cả người cô run lên, mặc dù hiểu, Tống Ân Nhã đây là đang cố làm cho cô nhục nhã....
Nhưng...
Cô thực sự không biết, Tống Ân Nhã có phải thực sự mang thai hay không.
Cô có chút nghi ngờ nhìn bụng dưới của Tống Ân Nhã, khá bằng phẳng, nếu có mang thai thì chắc cũng chưa có quá lớn.
"Cô mang thai?"
Mạnh Tinh Tuyết có chút không tin tưởng.
Tống Ân Nhã nhìn sắc mặt cô trắng bệch, khóe môi cong lên đắc ý, thản nhiên nói: "Đúng vậy, tôi mang thai, là con của Yến Thừa!"
"..."
Mạnh Tinh Tuyết cả người cứng đờ.
Tống Ân Nhã thấy, trong lòng thầm đắc ý, hừ lạnh một tiếng, "Xem biểu tình của cô, dường như rất bất ngờ, sao vậy? Yến Thừa không nói chuyện này với cô sao? Cô xem, anh ấy nói yêu cô, nhưng đối với cô lại một phần thẳng thắn cũng không có!"
"Nói như vậy, lẽ nào chuyện tôi mang thai, Yến Thừa đã sớm nói cho cô biết?" Mạnh Tinh Tuyết lạnh lùng nói.
Tống Ân Nhã thoáng dừng lại.
Mạnh Tinh Tuyết đè sự buồn nôn trong lòng xuống, bỗng nhiên cười lạnh thành tiếng nói: "Tống Ân Nhã, tôi còn tưởng cô có bao nhiêu bản lĩnh! Thì ra, là cô dùng địa vì và quyền lợi để áp chế Mộ Yến Thừa cưới cô sao? Đây là thủ đoạn của cô? Tôi xem, cô cũng không có gì vẻ vang cho lắm! Bằng không, tại sao lại đem cái thái trong bụng chạy xa nghìn dặm, tới đây để diễu võ dương oai với tôi? Tôi thấy tình cảm giữa cô và Yến Thừa cũng không được tốt cho lắm nhỉ?"
"Cái gì?" Tống Ân Nhã còn tưởng mình đã làm được Mạnh Tinh Tuyết tức giận.
Nhưng không nghĩ, lại bị cô làm cho quay vòng vòng.
"Đúng vậy, Yến Thừa chính xác có nói với tôi, không thể kết hôn, cũng thật sự là chúng tôi không có tương lai! Chỉ là, tất cả đều do tôi can tâm tình nguyện!"
Mạnh Tinh Tuyết dừng lại, cười lạnh: "Rốt cuộc là ai dùng thủ đoạn? Tống Ân Nhã, cô tưởng rằng bây giờ mình đang nở mày nở mặt? Còn sau này thì sao? Năm tháng qua đi, sớm muộn cũng trở thành tàn hoa bại liễu mà thôi! Nói cho cùng, cô ngoại trừ gia cảnh lớn, thì còn cái gì nữa? Tôi có thể không giống cô, nhưng Yến Thừa là thật tâm thích tôi! Bằng không, cũng sẽ không đích thân tới Yển Thành, khuyên can tôi quay lại!"
"Cái gì, cô... Mạnh Tinh Tuyết, cô thật không biết liêm sỉ!" Tống Ân Nhã tức giận.
"Anh ấy nói!" Mạnh Tinh Tuyết ngẩng cao mặt, ép sát Tống Ân Nhã, "Anh ấy nói, sẽ phụ trách với tôi, càng sẽ có trách nghiệm với đứa bé trong bụng tôi! Anh ấy nói muốn tôi ở lại bên cạnh anh ấy, dưỡng thai cho thật tốt!"
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… "Ha..." Tống Ân Nhã đùa cợt lắc đầu: "Đứa bé này nếu thật là của Yến Thừa, chắc sẽ rất đẹp! Chỉ là, đáng tiếc người làm mẹ không có chí tiến thủ, đứa bé này sinh ra, nhất định sẽ là một nghiệt chủng!""Cô!"Mạnh Tinh Tuyết cười nhạt, trả lời một cách mỉa mai: "Có phải nghiệt chủng hay không, cũng chưa tới phiên cô phán xét!""Tôi chỉ nói sự thật mà thôi!" Tống Ân Nhã vừa nói, một bên thâm ý xoa xoa bụng mình, mỉm cười: "Cũng là đứa bé chưa ra đời, con của tôi, sinh ra, nhất định được ngàn vạn người cưng chiều! Mà đứa bé trong bụng cô? Sinh ra chính là nghiệt chủng, đứa con hoang không bao giờ thấy ánh sáng! Cả đời đã được định trước là không có danh phận, mặc dù Mộ Yến Thừa nể tình, đem về nhà họ Mộ nuôi, cả đời cũng sẽ bị con tôi đè đầu cưỡi cổ!"Mạnh Tinh Tuyết sắc mặt trở nên trắng bệch.Hành động này của cô ta, hình như cũng đang mang thai giống mình.Cả người cô run lên, mặc dù hiểu, Tống Ân Nhã đây là đang cố làm cho cô nhục nhã....Nhưng...Cô thực sự không biết, Tống Ân Nhã có phải thực sự mang thai hay không.Cô có chút nghi ngờ nhìn bụng dưới của Tống Ân Nhã, khá bằng phẳng, nếu có mang thai thì chắc cũng chưa có quá lớn."Cô mang thai?"Mạnh Tinh Tuyết có chút không tin tưởng.Tống Ân Nhã nhìn sắc mặt cô trắng bệch, khóe môi cong lên đắc ý, thản nhiên nói: "Đúng vậy, tôi mang thai, là con của Yến Thừa!""..."Mạnh Tinh Tuyết cả người cứng đờ.Tống Ân Nhã thấy, trong lòng thầm đắc ý, hừ lạnh một tiếng, "Xem biểu tình của cô, dường như rất bất ngờ, sao vậy? Yến Thừa không nói chuyện này với cô sao? Cô xem, anh ấy nói yêu cô, nhưng đối với cô lại một phần thẳng thắn cũng không có!""Nói như vậy, lẽ nào chuyện tôi mang thai, Yến Thừa đã sớm nói cho cô biết?" Mạnh Tinh Tuyết lạnh lùng nói.Tống Ân Nhã thoáng dừng lại.Mạnh Tinh Tuyết đè sự buồn nôn trong lòng xuống, bỗng nhiên cười lạnh thành tiếng nói: "Tống Ân Nhã, tôi còn tưởng cô có bao nhiêu bản lĩnh! Thì ra, là cô dùng địa vì và quyền lợi để áp chế Mộ Yến Thừa cưới cô sao? Đây là thủ đoạn của cô? Tôi xem, cô cũng không có gì vẻ vang cho lắm! Bằng không, tại sao lại đem cái thái trong bụng chạy xa nghìn dặm, tới đây để diễu võ dương oai với tôi? Tôi thấy tình cảm giữa cô và Yến Thừa cũng không được tốt cho lắm nhỉ?""Cái gì?" Tống Ân Nhã còn tưởng mình đã làm được Mạnh Tinh Tuyết tức giận.Nhưng không nghĩ, lại bị cô làm cho quay vòng vòng."Đúng vậy, Yến Thừa chính xác có nói với tôi, không thể kết hôn, cũng thật sự là chúng tôi không có tương lai! Chỉ là, tất cả đều do tôi can tâm tình nguyện!"Mạnh Tinh Tuyết dừng lại, cười lạnh: "Rốt cuộc là ai dùng thủ đoạn? Tống Ân Nhã, cô tưởng rằng bây giờ mình đang nở mày nở mặt? Còn sau này thì sao? Năm tháng qua đi, sớm muộn cũng trở thành tàn hoa bại liễu mà thôi! Nói cho cùng, cô ngoại trừ gia cảnh lớn, thì còn cái gì nữa? Tôi có thể không giống cô, nhưng Yến Thừa là thật tâm thích tôi! Bằng không, cũng sẽ không đích thân tới Yển Thành, khuyên can tôi quay lại!""Cái gì, cô... Mạnh Tinh Tuyết, cô thật không biết liêm sỉ!" Tống Ân Nhã tức giận."Anh ấy nói!" Mạnh Tinh Tuyết ngẩng cao mặt, ép sát Tống Ân Nhã, "Anh ấy nói, sẽ phụ trách với tôi, càng sẽ có trách nghiệm với đứa bé trong bụng tôi! Anh ấy nói muốn tôi ở lại bên cạnh anh ấy, dưỡng thai cho thật tốt!"