Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…

Chương 2797: Khôi Phục Ký Ức

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Anh trước khi trở về cũng đã đoán được phần nào, chỉ không nghĩ tới lại có một màn "chào mừng" đặc sắc thế này.La Sinh Kiệt sau đó còn có ý định giết người diệt khẩu, ngây thơ cho rằng như vậy có thể thay đổi lịch sử nhà họ Cố.Nhưng anh ta đã không ngờ tới, nhà họ Cố cũng không hề đơn giản như vậy!Chiếc áo gió màu đỏ rơi trên mặt đất, trong cuộc đấu súng, cánh tay Chu Tước trúng đạn, bị thương nhẹ.Tiếng bước chân tới gần.Không khí thoáng chốc trở nên im lặng.Cô kinh ngạc ngước mắt, đã thấy Cố Cảnh Liên từng bước bước tới trước mặt cô, nhíu mày."Trước đây, cô là người của La Sinh Kiệt?"Chu Tước cúi đầu, thẳng thắn: "Đúng vậy, tôi là thuộc hạ của La Sinh Đường!""Vậy tại sao, vài phút trước, cô lại chọn tôi? Chọn phản bội lại La Sinh Đường?" Cố Cảnh Liên lại hỏi, có chút khó hiểu.Chu Tước ngước mắt, cong môi, đương nhiên nói: "Bởi vì anh mạnh hơn anh ta!""Ồ?"Cố Cảnh Liên nhíu mày, không có chút rung động nào.Anh bỗng nhiên cười nhạt: "Dựa vào thủ đoạn của tôi, ghét nhất chính là những người phản bội, thường thường sẽ không có đường sống!"Nhưng mà, giọng anh liền chuyển biến, nhìn về phía cô: "Chỉ là, nhìn cô cũng có chút thuận mắt."Chu Tước lập tức lên tiếng: "Cám ơn!", "Cậu chủ, để tôi đi theo cậu, tôi nguyện trung thành với cậu chủ!"Cố Cảnh Liên im lặng không lên tiếng, bỗng dưng xoay người nói một câu: "Ngày mai, cô sẽ phải đưa ra quyết định của chính mình!"Chu Tước ngẩng lên, nhìn bóng lưng của anh: "Là sao?"Lại nghe anh nói, "Bởi vì, tôi sẽ hủy diệt tất cả những người có ý đồ với tôi, chỉ mong cô, đối với tôi đủ trung thành, bằng không, dù cô từng cứu tôi, tôi cũng sẽ hủy diệt cô!"Sau đó không còn tiếng gì nữa...."Bằng không, tôi sẽ hủy diệt cô!"Sở Hà chợt mở mắt, con ngươi một trận co rút, một màu trắng xóa của trần nhà đập vào mắt cô, cô sợ hãi nhìn xung quanh, động tác quá mạnh làm cho kim truyền bị bung ra.Kim truyền nước trên tay cô bị tuột ra, nhất thời máu chảy ra ngoài, rơi lên đệm trắng, vô cùng bắt mắt.Sở Hà cả người phập phồng, cô nhắm hai mắt lại, nhớ lại giấc mơ dài mình vừa mơ, sau đó tỉnh lại, đầu đau như muốn nổ tung ra!Trong giấc mơ, ký ức 5 năm của cô bị giam giữ, giống như phá kén, như đèn kéo quân từng đợt đợt ùa về.Cố Cảnh Liên...Nhà họ Cố...La Sinh Đường...Tổ chức cảnh sát quốc tế...Lưu Viên Vĩ...... Chu Tước!Sở Hà ôm lấy đầu, ánh mắt đỏ ngầu.Chu Tước...?Chu Tước...?Cái tên này không ngừng hiện lên trong đầu cô, cuối cùng hóa thành từng hình ảnh, hiện lên rõ mồn một.Ký ức xuyên qua đầu, giống như một cái thẻ nhớ, không ngừng ghi dữ liệu vào trong đầu cô....Chu Tước, đó chính là danh hiệu của cô.Cô từng là một đặc công, sau đó làm ở tổ chức cảnh sát quốc tế, chính thức trở thành thành viên trong cục tình báo, biệt danh Chu Tước!Trong ba năm đó, bởi vì có nhiều công trạng, trực tiếp được giao cho nhiệm vụ cấp bậc cao nhất.

Anh trước khi trở về cũng đã đoán được phần nào, chỉ không nghĩ tới lại có một màn "chào mừng" đặc sắc thế này.

La Sinh Kiệt sau đó còn có ý định giết người diệt khẩu, ngây thơ cho rằng như vậy có thể thay đổi lịch sử nhà họ Cố.

Nhưng anh ta đã không ngờ tới, nhà họ Cố cũng không hề đơn giản như vậy!

Chiếc áo gió màu đỏ rơi trên mặt đất, trong cuộc đấu súng, cánh tay Chu Tước trúng đạn, bị thương nhẹ.

Tiếng bước chân tới gần.

Không khí thoáng chốc trở nên im lặng.

Cô kinh ngạc ngước mắt, đã thấy Cố Cảnh Liên từng bước bước tới trước mặt cô, nhíu mày.

"Trước đây, cô là người của La Sinh Kiệt?"

Chu Tước cúi đầu, thẳng thắn: "Đúng vậy, tôi là thuộc hạ của La Sinh Đường!"

"Vậy tại sao, vài phút trước, cô lại chọn tôi? Chọn phản bội lại La Sinh Đường?" Cố Cảnh Liên lại hỏi, có chút khó hiểu.

Chu Tước ngước mắt, cong môi, đương nhiên nói: "Bởi vì anh mạnh hơn anh ta!"

"Ồ?"

Cố Cảnh Liên nhíu mày, không có chút rung động nào.

Anh bỗng nhiên cười nhạt: "Dựa vào thủ đoạn của tôi, ghét nhất chính là những người phản bội, thường thường sẽ không có đường sống!"

Nhưng mà, giọng anh liền chuyển biến, nhìn về phía cô: "Chỉ là, nhìn cô cũng có chút thuận mắt."

Chu Tước lập tức lên tiếng: "Cám ơn!", "Cậu chủ, để tôi đi theo cậu, tôi nguyện trung thành với cậu chủ!"

Cố Cảnh Liên im lặng không lên tiếng, bỗng dưng xoay người nói một câu: "Ngày mai, cô sẽ phải đưa ra quyết định của chính mình!"

Chu Tước ngẩng lên, nhìn bóng lưng của anh: "Là sao?"

Lại nghe anh nói, "Bởi vì, tôi sẽ hủy diệt tất cả những người có ý đồ với tôi, chỉ mong cô, đối với tôi đủ trung thành, bằng không, dù cô từng cứu tôi, tôi cũng sẽ hủy diệt cô!"

Sau đó không còn tiếng gì nữa.

...

"Bằng không, tôi sẽ hủy diệt cô!"

Sở Hà chợt mở mắt, con ngươi một trận co rút, một màu trắng xóa của trần nhà đập vào mắt cô, cô sợ hãi nhìn xung quanh, động tác quá mạnh làm cho kim truyền bị bung ra.

Kim truyền nước trên tay cô bị tuột ra, nhất thời máu chảy ra ngoài, rơi lên đệm trắng, vô cùng bắt mắt.

Sở Hà cả người phập phồng, cô nhắm hai mắt lại, nhớ lại giấc mơ dài mình vừa mơ, sau đó tỉnh lại, đầu đau như muốn nổ tung ra!

Trong giấc mơ, ký ức 5 năm của cô bị giam giữ, giống như phá kén, như đèn kéo quân từng đợt đợt ùa về.

Cố Cảnh Liên...

Nhà họ Cố...

La Sinh Đường...

Tổ chức cảnh sát quốc tế...

Lưu Viên Vĩ...

... Chu Tước!

Sở Hà ôm lấy đầu, ánh mắt đỏ ngầu.

Chu Tước...?

Chu Tước...?

Cái tên này không ngừng hiện lên trong đầu cô, cuối cùng hóa thành từng hình ảnh, hiện lên rõ mồn một.

Ký ức xuyên qua đầu, giống như một cái thẻ nhớ, không ngừng ghi dữ liệu vào trong đầu cô.

...

Chu Tước, đó chính là danh hiệu của cô.

Cô từng là một đặc công, sau đó làm ở tổ chức cảnh sát quốc tế, chính thức trở thành thành viên trong cục tình báo, biệt danh Chu Tước!

Trong ba năm đó, bởi vì có nhiều công trạng, trực tiếp được giao cho nhiệm vụ cấp bậc cao nhất.

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… Anh trước khi trở về cũng đã đoán được phần nào, chỉ không nghĩ tới lại có một màn "chào mừng" đặc sắc thế này.La Sinh Kiệt sau đó còn có ý định giết người diệt khẩu, ngây thơ cho rằng như vậy có thể thay đổi lịch sử nhà họ Cố.Nhưng anh ta đã không ngờ tới, nhà họ Cố cũng không hề đơn giản như vậy!Chiếc áo gió màu đỏ rơi trên mặt đất, trong cuộc đấu súng, cánh tay Chu Tước trúng đạn, bị thương nhẹ.Tiếng bước chân tới gần.Không khí thoáng chốc trở nên im lặng.Cô kinh ngạc ngước mắt, đã thấy Cố Cảnh Liên từng bước bước tới trước mặt cô, nhíu mày."Trước đây, cô là người của La Sinh Kiệt?"Chu Tước cúi đầu, thẳng thắn: "Đúng vậy, tôi là thuộc hạ của La Sinh Đường!""Vậy tại sao, vài phút trước, cô lại chọn tôi? Chọn phản bội lại La Sinh Đường?" Cố Cảnh Liên lại hỏi, có chút khó hiểu.Chu Tước ngước mắt, cong môi, đương nhiên nói: "Bởi vì anh mạnh hơn anh ta!""Ồ?"Cố Cảnh Liên nhíu mày, không có chút rung động nào.Anh bỗng nhiên cười nhạt: "Dựa vào thủ đoạn của tôi, ghét nhất chính là những người phản bội, thường thường sẽ không có đường sống!"Nhưng mà, giọng anh liền chuyển biến, nhìn về phía cô: "Chỉ là, nhìn cô cũng có chút thuận mắt."Chu Tước lập tức lên tiếng: "Cám ơn!", "Cậu chủ, để tôi đi theo cậu, tôi nguyện trung thành với cậu chủ!"Cố Cảnh Liên im lặng không lên tiếng, bỗng dưng xoay người nói một câu: "Ngày mai, cô sẽ phải đưa ra quyết định của chính mình!"Chu Tước ngẩng lên, nhìn bóng lưng của anh: "Là sao?"Lại nghe anh nói, "Bởi vì, tôi sẽ hủy diệt tất cả những người có ý đồ với tôi, chỉ mong cô, đối với tôi đủ trung thành, bằng không, dù cô từng cứu tôi, tôi cũng sẽ hủy diệt cô!"Sau đó không còn tiếng gì nữa...."Bằng không, tôi sẽ hủy diệt cô!"Sở Hà chợt mở mắt, con ngươi một trận co rút, một màu trắng xóa của trần nhà đập vào mắt cô, cô sợ hãi nhìn xung quanh, động tác quá mạnh làm cho kim truyền bị bung ra.Kim truyền nước trên tay cô bị tuột ra, nhất thời máu chảy ra ngoài, rơi lên đệm trắng, vô cùng bắt mắt.Sở Hà cả người phập phồng, cô nhắm hai mắt lại, nhớ lại giấc mơ dài mình vừa mơ, sau đó tỉnh lại, đầu đau như muốn nổ tung ra!Trong giấc mơ, ký ức 5 năm của cô bị giam giữ, giống như phá kén, như đèn kéo quân từng đợt đợt ùa về.Cố Cảnh Liên...Nhà họ Cố...La Sinh Đường...Tổ chức cảnh sát quốc tế...Lưu Viên Vĩ...... Chu Tước!Sở Hà ôm lấy đầu, ánh mắt đỏ ngầu.Chu Tước...?Chu Tước...?Cái tên này không ngừng hiện lên trong đầu cô, cuối cùng hóa thành từng hình ảnh, hiện lên rõ mồn một.Ký ức xuyên qua đầu, giống như một cái thẻ nhớ, không ngừng ghi dữ liệu vào trong đầu cô....Chu Tước, đó chính là danh hiệu của cô.Cô từng là một đặc công, sau đó làm ở tổ chức cảnh sát quốc tế, chính thức trở thành thành viên trong cục tình báo, biệt danh Chu Tước!Trong ba năm đó, bởi vì có nhiều công trạng, trực tiếp được giao cho nhiệm vụ cấp bậc cao nhất.

Chương 2797: Khôi Phục Ký Ức