Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…
Chương 2234
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… “Không cần đâu, cháu cũng là nhân viên của công ty, làm tốt nhiệm vụ của mình là trách nhiệm của cháu mà.” Tưởng Hân Vy không muốn được đối xử đặc biệt. Tưởng San tán thưởng: “Cháu đúng là hiểu chuyện! Được rồi, đi thôi!” Tưởng Hân Vy gật đầu rồi ra khỏi phòng làm việc. Cô đã thông báo với ba mẹ rồi, tối nay sẽ lên máy bay ra nước ngoài. Trong quán cà phê ở sân bay, mọi người đang sôi nổi nói về buổi biểu diễn lần này, chỉ có mình Tưởng Hân Vy đang phân loại trang phục. La Ngải Mỹ và Lữ Trân tám Tưởng Hân Vy bị lay tỉnh, cô mở mắt ra mới biết mình vẫn đan ở trên máy bay, Lữ Trân ngạc nhiên nhìn cô: “Em vừa gọi ai vậy?” Tưởng Hân Vy đỏ mặt, trời ạ, sao cô lại mơ thấy anh chứ? Lại còn gọi tên anh trên máy bay nữa. Thật là xáu hổ! Cô vội lắc đầu nói: “Không… không ai cả.” “Người em thích phải không?” Lữ Trân đặt tay lên vai cô: “Người em thầm thương trộm nhớ đó hả?” “Không phải đâu…” Tưởng Hân Vy vội phủ nhận, hiện giờ cô đang rất bận rộn! Sao lại mơ thấy anh chứ? Tưởng Hân Vy xấu hổ, mặc dù Lữ Trân không hỏi thêm gì nữa, nhưng khi nhìn ra những đám mây ngoài cửa sổ, Tưởng Hân Vy vẫn cảm thấy mặt mình nóng lên một lúc lâu. Giấc mơ vừa rồi thật sự quá chân thực! Chân thực đến mức dường như cô thật sự nhìn thấy anh giữa đám đông. Anh ở ngay trước mặt cô, đến cả nụ cười nhếch miệng kia cũng rất chỉ tiết. Tưởng Hân Vy vỗ vỗ đầu mình máy cái? Tại sao cô lại mơ thấy anh chứ? Nhất định là gần đây quá mệt mỏi nên mới suy nghĩ lung tung! Tưởng Hân Vy nhìn ra ngoài cửa sổ, nhéch miệng tự cảm thấy nực cười chính mình. Ngày đó cô đã bỏ lỡ cơ hội làm quen, cả đời này đành chấp nhận thôi! Khi máy bay tới được địa phận nước M, Tưởng Hân Vy đã ngủ thiếp đi nhưng không mơ thấy người đàn ông đó nữa. Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi giữa đám đông cũng đủ để cô nhớ rõ không quên. Máy bay hạ cánh, Tưởng Hân Vy cùng các đàn anh đàn chị lấy hành lý, tổng cộng có mười sáu vali trang phục. Xe của khách sạn tới sân bay đưa bọn họ đi. Về tới khách sạn, vì phải chuyển mười sáu vali trang phục nên ai nấy cũng mệt mỏi muốn chết. Sau khi cất vali vào nơi an toàn, cuối cùng mọi người cũng được nghỉ ngơi. Ngày mai bọn họ sẽ bắt đầu tới địa điểm biểu diễn. Dù sao buổi biểu diễn lần này cũng kéo dài những sáu ngày sáu đêm, bọn họ có bốn lượt biểu diễn vào những ngày khác nhau, nhiệm vụ lần này rất lớn. Tại một trang viên sang trọng và rộng lớn ở nước A, nơi sinh sống của một gia tộc lớn có gốc gác lâu đời, cũng là gia tộc bề thế và quyền lực trong giới y học, từng hợp tác với những cường quốc y học trên thế giới, là kiểu gia tộc giàu ngầm không phô trương. Bọn họ dẫn đầu lĩnh vực y khoa, lĩnh vực cần thiết ở bất cứ lĩnh vực nào. Đứng đầu Hạng gia là một ông lão lớn tuổi, hiện đã 112 tuổi, máy hôm trước rơi vào tình trạng nguy hiểm khiến cả gia tộc hoảng sợ một phen. May là ông Hạng chỉ bị cảm thông thường, đã bình phục rồi, nhờ đó mà người Hạng gia mới thở phào nhẹ nhõm. Ngay lúc này, trước một cánh cửa số nằm sát mặt đất, một bóng người cao gầy đang cầm ly cà phê, ánh mắt hướng về phía xa xăm, thâm sâu khó lường. Mái tóc đen được tạo kiểu kỹ càng, ngũ quan sắc sảo, khuôn mặt anh tuấn ngời ngời, khí chất cao quý như vương tử. Đây là người được bồi dưỡng để thừa kế tập đoàn Hạng thị, Hạng Kình Hạo văn võ song toàn. Ông cụ đã qua cơn nguy hiểm, anh cũng có thể yên tâm. Ông nội muốn chắt trai của ông lập gia đình. Vì vậy, mọi người đều đổ dồn sự chú ý lên cậu chất trai này, năm nay Hạng Kình Hạo đã hai mươi bảy tuổi, cũng nên kết hôn rồi. Ông nội và ba anh đã sốt ruột tìm kiếm người thích hợp cho anh. Nếu không xảy ra chuyện gì bắt ngờ thì xác suất năm nay ra mắt sẽ rất cao. Vì vậy, Hạng Kình Hạo vừa về nhà đã muốn bỏ trốn. Anh nghiên cứu ở khắp mọi nơi trên thế giới, vì vậy năm nào anh cũng đi công tác xuyên ngày xuyên tháng. Theo yêu cầu của ba mẹ, mỗi năm anh đều phải ngồi ngốc ở nhà hai tháng. Hạng Kình Hạo cắn môi, trong đầu anh xuất hiện một gương mặt xinh đẹp thanh tú. Hôm đó, trên con đường nhỏ, mái tóc dài của cô khẽ bay trong gió, tà áo khẽ phất phơ, khiến anh khó mà quên được. Giống như một tia sáng chiếu thẳng vào tim anh, khiến mắy hôm nay về nhà anh đều nhớ tới cô gái tên là Tưởng Hân Vy đó. Rõ ràng hai người chỉ chạm mặt một lần nhưng cứ như thể cô gái đó có ma lực, khiến anh không thể không nhớ tới cô vậy.
“Không cần đâu, cháu cũng là nhân viên của công ty, làm tốt nhiệm vụ của mình là trách nhiệm của cháu mà.”
Tưởng Hân Vy không muốn được đối xử đặc biệt.
Tưởng San tán thưởng: “Cháu đúng là hiểu chuyện! Được rồi, đi thôi!”
Tưởng Hân Vy gật đầu rồi ra khỏi phòng làm việc. Cô đã thông báo với ba mẹ rồi, tối nay sẽ lên máy bay ra nước ngoài. Trong quán cà phê ở sân bay, mọi người đang sôi nổi nói về buổi biểu diễn lần này, chỉ có mình Tưởng Hân Vy đang phân loại trang phục. La Ngải Mỹ và Lữ Trân tám Tưởng Hân Vy bị lay tỉnh, cô mở mắt ra mới biết mình vẫn đan ở trên máy bay, Lữ Trân ngạc nhiên nhìn cô: “Em vừa gọi ai vậy?”
Tưởng Hân Vy đỏ mặt, trời ạ, sao cô lại mơ thấy anh chứ?
Lại còn gọi tên anh trên máy bay nữa.
Thật là xáu hổ! Cô vội lắc đầu nói: “Không… không ai cả.”
“Người em thích phải không?” Lữ Trân đặt tay lên vai cô: “Người em thầm thương trộm nhớ đó hả?”
“Không phải đâu…” Tưởng Hân Vy vội phủ nhận, hiện giờ cô đang rất bận rộn! Sao lại mơ thấy anh chứ?
Tưởng Hân Vy xấu hổ, mặc dù Lữ Trân không hỏi thêm gì nữa, nhưng khi nhìn ra những đám mây ngoài cửa sổ, Tưởng Hân Vy vẫn cảm thấy mặt mình nóng lên một lúc lâu. Giấc mơ vừa rồi thật sự quá chân thực! Chân thực đến mức dường như cô thật sự nhìn thấy anh giữa đám đông.
Anh ở ngay trước mặt cô, đến cả nụ cười nhếch miệng kia cũng rất chỉ tiết. Tưởng Hân Vy vỗ vỗ đầu mình máy cái?
Tại sao cô lại mơ thấy anh chứ?
Nhất định là gần đây quá mệt mỏi nên mới suy nghĩ lung tung!
Tưởng Hân Vy nhìn ra ngoài cửa sổ, nhéch miệng tự cảm thấy nực cười chính mình. Ngày đó cô đã bỏ lỡ cơ hội làm quen, cả đời này đành chấp nhận thôi!
Khi máy bay tới được địa phận nước M, Tưởng Hân Vy đã ngủ thiếp đi nhưng không mơ thấy người đàn ông đó nữa.
Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi giữa đám đông cũng đủ để cô nhớ rõ không quên.
Máy bay hạ cánh, Tưởng Hân Vy cùng các đàn anh đàn chị lấy hành lý, tổng cộng có mười sáu vali trang phục. Xe của khách sạn tới sân bay đưa bọn họ đi.
Về tới khách sạn, vì phải chuyển mười sáu vali trang phục nên ai nấy cũng mệt mỏi muốn chết. Sau khi cất vali vào nơi an toàn, cuối cùng mọi người cũng được nghỉ ngơi.
Ngày mai bọn họ sẽ bắt đầu tới địa điểm biểu diễn. Dù sao buổi biểu diễn lần này cũng kéo dài những sáu ngày sáu đêm, bọn họ có bốn lượt biểu diễn vào những ngày khác nhau, nhiệm vụ lần này rất lớn.
Tại một trang viên sang trọng và rộng lớn ở nước A, nơi sinh sống của một gia tộc lớn có gốc gác lâu đời, cũng là gia tộc bề thế và quyền lực trong giới y học, từng hợp tác với những cường quốc y học trên thế giới, là kiểu gia tộc giàu ngầm không phô trương.
Bọn họ dẫn đầu lĩnh vực y khoa, lĩnh vực cần thiết ở bất cứ lĩnh vực nào. Đứng đầu Hạng gia là một ông lão lớn tuổi, hiện đã 112 tuổi, máy hôm trước rơi vào tình trạng nguy hiểm khiến cả gia tộc hoảng sợ một phen. May là ông Hạng chỉ bị cảm thông thường, đã bình phục rồi, nhờ đó mà người Hạng gia mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngay lúc này, trước một cánh cửa số nằm sát mặt đất, một bóng người cao gầy đang cầm ly cà phê, ánh mắt hướng về phía xa xăm, thâm sâu khó lường.
Mái tóc đen được tạo kiểu kỹ càng, ngũ quan sắc sảo, khuôn mặt anh tuấn ngời ngời, khí chất cao quý như vương tử. Đây là người được bồi dưỡng để thừa kế tập đoàn Hạng thị, Hạng Kình Hạo văn võ song toàn.
Ông cụ đã qua cơn nguy hiểm, anh cũng có thể yên tâm.
Ông nội muốn chắt trai của ông lập gia đình.
Vì vậy, mọi người đều đổ dồn sự chú ý lên cậu chất trai này, năm nay Hạng Kình Hạo đã hai mươi bảy tuổi, cũng nên kết hôn rồi.
Ông nội và ba anh đã sốt ruột tìm kiếm người thích hợp cho anh. Nếu không xảy ra chuyện gì bắt ngờ thì xác suất năm nay ra mắt sẽ rất cao. Vì vậy, Hạng Kình Hạo vừa về nhà đã muốn bỏ trốn. Anh nghiên cứu ở khắp mọi nơi trên thế giới, vì vậy năm nào anh cũng đi công tác xuyên ngày xuyên tháng. Theo yêu cầu của ba mẹ, mỗi năm anh đều phải ngồi ngốc ở nhà hai tháng.
Hạng Kình Hạo cắn môi, trong đầu anh xuất hiện một gương mặt xinh đẹp thanh tú. Hôm đó, trên con đường nhỏ, mái tóc dài của cô khẽ bay trong gió, tà áo khẽ phất phơ, khiến anh khó mà quên được.
Giống như một tia sáng chiếu thẳng vào tim anh, khiến mắy hôm nay về nhà anh đều nhớ tới cô gái tên là Tưởng Hân Vy đó.
Rõ ràng hai người chỉ chạm mặt một lần nhưng cứ như thể cô gái đó có ma lực, khiến anh không thể không nhớ tới cô vậy.
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… “Không cần đâu, cháu cũng là nhân viên của công ty, làm tốt nhiệm vụ của mình là trách nhiệm của cháu mà.” Tưởng Hân Vy không muốn được đối xử đặc biệt. Tưởng San tán thưởng: “Cháu đúng là hiểu chuyện! Được rồi, đi thôi!” Tưởng Hân Vy gật đầu rồi ra khỏi phòng làm việc. Cô đã thông báo với ba mẹ rồi, tối nay sẽ lên máy bay ra nước ngoài. Trong quán cà phê ở sân bay, mọi người đang sôi nổi nói về buổi biểu diễn lần này, chỉ có mình Tưởng Hân Vy đang phân loại trang phục. La Ngải Mỹ và Lữ Trân tám Tưởng Hân Vy bị lay tỉnh, cô mở mắt ra mới biết mình vẫn đan ở trên máy bay, Lữ Trân ngạc nhiên nhìn cô: “Em vừa gọi ai vậy?” Tưởng Hân Vy đỏ mặt, trời ạ, sao cô lại mơ thấy anh chứ? Lại còn gọi tên anh trên máy bay nữa. Thật là xáu hổ! Cô vội lắc đầu nói: “Không… không ai cả.” “Người em thích phải không?” Lữ Trân đặt tay lên vai cô: “Người em thầm thương trộm nhớ đó hả?” “Không phải đâu…” Tưởng Hân Vy vội phủ nhận, hiện giờ cô đang rất bận rộn! Sao lại mơ thấy anh chứ? Tưởng Hân Vy xấu hổ, mặc dù Lữ Trân không hỏi thêm gì nữa, nhưng khi nhìn ra những đám mây ngoài cửa sổ, Tưởng Hân Vy vẫn cảm thấy mặt mình nóng lên một lúc lâu. Giấc mơ vừa rồi thật sự quá chân thực! Chân thực đến mức dường như cô thật sự nhìn thấy anh giữa đám đông. Anh ở ngay trước mặt cô, đến cả nụ cười nhếch miệng kia cũng rất chỉ tiết. Tưởng Hân Vy vỗ vỗ đầu mình máy cái? Tại sao cô lại mơ thấy anh chứ? Nhất định là gần đây quá mệt mỏi nên mới suy nghĩ lung tung! Tưởng Hân Vy nhìn ra ngoài cửa sổ, nhéch miệng tự cảm thấy nực cười chính mình. Ngày đó cô đã bỏ lỡ cơ hội làm quen, cả đời này đành chấp nhận thôi! Khi máy bay tới được địa phận nước M, Tưởng Hân Vy đã ngủ thiếp đi nhưng không mơ thấy người đàn ông đó nữa. Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi giữa đám đông cũng đủ để cô nhớ rõ không quên. Máy bay hạ cánh, Tưởng Hân Vy cùng các đàn anh đàn chị lấy hành lý, tổng cộng có mười sáu vali trang phục. Xe của khách sạn tới sân bay đưa bọn họ đi. Về tới khách sạn, vì phải chuyển mười sáu vali trang phục nên ai nấy cũng mệt mỏi muốn chết. Sau khi cất vali vào nơi an toàn, cuối cùng mọi người cũng được nghỉ ngơi. Ngày mai bọn họ sẽ bắt đầu tới địa điểm biểu diễn. Dù sao buổi biểu diễn lần này cũng kéo dài những sáu ngày sáu đêm, bọn họ có bốn lượt biểu diễn vào những ngày khác nhau, nhiệm vụ lần này rất lớn. Tại một trang viên sang trọng và rộng lớn ở nước A, nơi sinh sống của một gia tộc lớn có gốc gác lâu đời, cũng là gia tộc bề thế và quyền lực trong giới y học, từng hợp tác với những cường quốc y học trên thế giới, là kiểu gia tộc giàu ngầm không phô trương. Bọn họ dẫn đầu lĩnh vực y khoa, lĩnh vực cần thiết ở bất cứ lĩnh vực nào. Đứng đầu Hạng gia là một ông lão lớn tuổi, hiện đã 112 tuổi, máy hôm trước rơi vào tình trạng nguy hiểm khiến cả gia tộc hoảng sợ một phen. May là ông Hạng chỉ bị cảm thông thường, đã bình phục rồi, nhờ đó mà người Hạng gia mới thở phào nhẹ nhõm. Ngay lúc này, trước một cánh cửa số nằm sát mặt đất, một bóng người cao gầy đang cầm ly cà phê, ánh mắt hướng về phía xa xăm, thâm sâu khó lường. Mái tóc đen được tạo kiểu kỹ càng, ngũ quan sắc sảo, khuôn mặt anh tuấn ngời ngời, khí chất cao quý như vương tử. Đây là người được bồi dưỡng để thừa kế tập đoàn Hạng thị, Hạng Kình Hạo văn võ song toàn. Ông cụ đã qua cơn nguy hiểm, anh cũng có thể yên tâm. Ông nội muốn chắt trai của ông lập gia đình. Vì vậy, mọi người đều đổ dồn sự chú ý lên cậu chất trai này, năm nay Hạng Kình Hạo đã hai mươi bảy tuổi, cũng nên kết hôn rồi. Ông nội và ba anh đã sốt ruột tìm kiếm người thích hợp cho anh. Nếu không xảy ra chuyện gì bắt ngờ thì xác suất năm nay ra mắt sẽ rất cao. Vì vậy, Hạng Kình Hạo vừa về nhà đã muốn bỏ trốn. Anh nghiên cứu ở khắp mọi nơi trên thế giới, vì vậy năm nào anh cũng đi công tác xuyên ngày xuyên tháng. Theo yêu cầu của ba mẹ, mỗi năm anh đều phải ngồi ngốc ở nhà hai tháng. Hạng Kình Hạo cắn môi, trong đầu anh xuất hiện một gương mặt xinh đẹp thanh tú. Hôm đó, trên con đường nhỏ, mái tóc dài của cô khẽ bay trong gió, tà áo khẽ phất phơ, khiến anh khó mà quên được. Giống như một tia sáng chiếu thẳng vào tim anh, khiến mắy hôm nay về nhà anh đều nhớ tới cô gái tên là Tưởng Hân Vy đó. Rõ ràng hai người chỉ chạm mặt một lần nhưng cứ như thể cô gái đó có ma lực, khiến anh không thể không nhớ tới cô vậy.