Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…
Chương 2237
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Bạch Hạ đành bỏ qua, cắn ngón tay đi xem những bộ váy khác. Hình Nhất Phàm: “…” Cô mặc cho một mình anh xem không được sao? Bạch Hạ tiếp tục ngắm nhìn những bộ váy dạ hội. Dáng người cô thon thả, đồ cỡ S cũng mặc vừa. Cô muốn tìm một bộ váy đặc biệt một chút. Chỉ một lát sau, Bạch Hạ tìm thấy một bộ váy ngắn xuyên thấu màu hồng nhạt, điểm thêm những ngôi sao, thật sự đẹp tựa tiên nữ. Hai mắt Bạch Hạ lại sáng lên, cô sờ thử bộ váy đó. Vải rất mềm, kiểu dáng cũng không lộ da thịt cho lắm. Đây là bộ váy không có tay, thiết kế cổ chữ V cổ điển, thắt lưng màu vàng nhạt cũng khiến cô rất thích. “Em thích bộ này sao?” Hình Nhất Phàm hỏi. “Ừm! Em thích.” Bạch Hạ gật đầu. Hình Nhất Phàm nói với người phục vụ ở bên cạnh: “Lấy bộ này cho bạn gái tôi thử!” Tiếng anh của Bạch Hạ không tốt cho lắm, vì vậy phần lớn những lần tiếp xúc với người nước ngoài đều do Hình Nhất Phàm giải quyết. Bạch Hạ cảm thấy anh đúng là người chồng toàn năng. Cô thử bộ váy kia. Bộ váy xuyên thấu màu hồng nhạt tôn lên sắc da ấm của cô rất đẹp, như thể cả người cô đang tỏa sáng vậy. “Có đẹp không?” Bạch Hạ quay một vòng trước mặt Hình Nhất Phàm. Hình Nhất Phàm gật đầu: “Rất đẹp, lấy bộ này đi!” Khi anh hỏi giá, Bạch Hạ cố gắng nghe ngóng. Cô nhỏ giọng hỏi Hình Nhất Phàm: “Có thể đổi bộ khác được không?” Bộ này quá đắt, cô nghe mà xót cả ruột. May là cửa hàng lại tặng kèm một đôi giày. Hình Nhất Phàm cảm thấy cô mặc bộ váy này rất đẹp, chiều chuộng nói: “Không cần đổi đâu, chồng em có tiền mà.” Bạch Hạ ngọt ngào không thôi, chồng cô giàu có, lại chiều chuộng cô, đúng là người chồng cực phẩm mà! Bạch Hạ đem váy dạ hội về phòng nghỉ, Hình Nhất Phàm muốn cô ngủ trưa một chút, có vẻ cô bị say tàu. “Em ngủ đi, anh sẽ quay về ngay.” “Anh đi đâu vậy?” “Anh đi mua chút đồ.” Hình Nhất Phàm nói xong còn hôn lên trán cô một cái: “Em cứ yên tâm ngủ đi!” Bạch Hạ không hỏi anh muốn mua gì, chỉ gật đầu. Sóng hơi lớn, khiến cô có chút buồn ngủ. Trong lúc Bạch Hạ đi ngủ, Hình Nhất Phàm rời khỏi phòng, một mình tới cửa hàng trang sức. Anh đi giữa đám đông, khuôn mặt điển trai đậm chất Á Đông thu hút sự chú ý của những cô gái khác, đặc biệt là những cô gái châu Á. Bọn họ rất hy vọng anh là người nước mình, vậy thì sau này vê nước sẽ có cơ hội làm quen với anh. Một cô gái dũng cảm đi tới hỏi đường Hình Nhất Phàm, giả vờ không biết tiếng Anh, dùng tiếng Trung hỏi anh. Hình Nhất Phàm cũng trả lời cô bằng tiếng Trung, khiến cô gái kia hạnh phúc suýt thì ngất tại chỗ. Thì ra anh cũng là người Trung Quốc, khiến cô ta cảm thầy rất thân thiết. Cô gái đi cùng cô ta cũng khẽ cười trộm nhìn theo Hình Nhất Phàm đi vào cửa hàng trang sức. Cô ta kích động giậm chân: “Ôi! Thật đẹp trai! Làm thế nào bây giờ! Thật muốn làm quen với anh ấy!” Nói rồi, cô ta liền kéo bạn của mình tới cửa hàng trang sức, lặng lẽ quan sát Hình Nhất Phàm, chẳng vì lý do gì khác mà chỉ muốn ngắm nhìn phong thái nam tính của anh. Hình Nhất Phàm đứng trong cửa hàng trang sức, dưới ánh đèn rực rỡ. Anh mặc áo sơ mi sãm màu, khí chất vô cùng tao nhã quyền rũ, ung dung chọn trang sức. Quả thực khiến hai cô gái đứng ngoài cửa hàng sau đắm muốn chết, vừa nhìn là biết anh là người giàu có. Hình Nhất Phàm tập trung chọn trang sức sau đó tính tiền rồi đi ra ngoài. Cô gái chủ động vừa rồi lại giả vờ vô tình đi ngang qua. “Chào anh đẹp trai, thật trùng hợp!” Cô ta cũng rất tự tin, quả thực gương mặt cô ta rất xinh đẹp.
Bạch Hạ đành bỏ qua, cắn ngón tay đi xem những bộ váy khác.
Hình Nhất Phàm: “…” Cô mặc cho một mình anh xem không được sao?
Bạch Hạ tiếp tục ngắm nhìn những bộ váy dạ hội. Dáng người cô thon thả, đồ cỡ S cũng mặc vừa.
Cô muốn tìm một bộ váy đặc biệt một chút.
Chỉ một lát sau, Bạch Hạ tìm thấy một bộ váy ngắn xuyên thấu màu hồng nhạt, điểm thêm những ngôi sao, thật sự đẹp tựa tiên nữ.
Hai mắt Bạch Hạ lại sáng lên, cô sờ thử bộ váy đó. Vải rất mềm, kiểu dáng cũng không lộ da thịt cho lắm. Đây là bộ váy không có tay, thiết kế cổ chữ V cổ điển, thắt lưng màu vàng nhạt cũng khiến cô rất thích.
“Em thích bộ này sao?” Hình Nhất Phàm hỏi.
“Ừm! Em thích.” Bạch Hạ gật đầu.
Hình Nhất Phàm nói với người phục vụ ở bên cạnh: “Lấy bộ này cho bạn gái tôi thử!”
Tiếng anh của Bạch Hạ không tốt cho lắm, vì vậy phần lớn những lần tiếp xúc với người nước ngoài đều do Hình Nhất Phàm giải quyết. Bạch Hạ cảm thấy anh đúng là người chồng toàn năng.
Cô thử bộ váy kia. Bộ váy xuyên thấu màu hồng nhạt tôn lên sắc da ấm của cô rất đẹp, như thể cả người cô đang tỏa sáng vậy.
“Có đẹp không?” Bạch Hạ quay một vòng trước mặt Hình Nhất Phàm.
Hình Nhất Phàm gật đầu: “Rất đẹp, lấy bộ này đi!”
Khi anh hỏi giá, Bạch Hạ cố gắng nghe ngóng. Cô nhỏ giọng hỏi Hình Nhất Phàm: “Có thể đổi bộ khác được không?”
Bộ này quá đắt, cô nghe mà xót cả ruột. May là cửa hàng lại tặng kèm một đôi giày.
Hình Nhất Phàm cảm thấy cô mặc bộ váy này rất đẹp, chiều chuộng nói: “Không cần đổi đâu, chồng em có tiền mà.”
Bạch Hạ ngọt ngào không thôi, chồng cô giàu có, lại chiều chuộng cô, đúng là người chồng cực phẩm mà!
Bạch Hạ đem váy dạ hội về phòng nghỉ, Hình Nhất Phàm muốn cô ngủ trưa một chút, có vẻ cô bị say tàu.
“Em ngủ đi, anh sẽ quay về ngay.”
“Anh đi đâu vậy?”
“Anh đi mua chút đồ.” Hình Nhất Phàm nói xong còn hôn lên trán cô một cái: “Em cứ yên tâm ngủ đi!”
Bạch Hạ không hỏi anh muốn mua gì, chỉ gật đầu. Sóng hơi lớn, khiến cô có chút buồn ngủ.
Trong lúc Bạch Hạ đi ngủ, Hình Nhất Phàm rời khỏi phòng, một mình tới cửa hàng trang sức.
Anh đi giữa đám đông, khuôn mặt điển trai đậm chất Á Đông thu hút sự chú ý của những cô gái khác, đặc biệt là những cô gái châu Á.
Bọn họ rất hy vọng anh là người nước mình, vậy thì sau này vê nước sẽ có cơ hội làm quen với anh.
Một cô gái dũng cảm đi tới hỏi đường Hình Nhất Phàm, giả vờ không biết tiếng Anh, dùng tiếng Trung hỏi anh.
Hình Nhất Phàm cũng trả lời cô bằng tiếng Trung, khiến cô gái kia hạnh phúc suýt thì ngất tại chỗ. Thì ra anh cũng là người Trung Quốc, khiến cô ta cảm thầy rất thân thiết.
Cô gái đi cùng cô ta cũng khẽ cười trộm nhìn theo Hình Nhất Phàm đi vào cửa hàng trang sức.
Cô ta kích động giậm chân: “Ôi! Thật đẹp trai! Làm thế nào bây giờ! Thật muốn làm quen với anh ấy!”
Nói rồi, cô ta liền kéo bạn của mình tới cửa hàng trang sức, lặng lẽ quan sát Hình Nhất Phàm, chẳng vì lý do gì khác mà chỉ muốn ngắm nhìn phong thái nam tính của anh.
Hình Nhất Phàm đứng trong cửa hàng trang sức, dưới ánh đèn rực rỡ. Anh mặc áo sơ mi sãm màu, khí chất vô cùng tao nhã quyền rũ, ung dung chọn trang sức.
Quả thực khiến hai cô gái đứng ngoài cửa hàng sau đắm muốn chết, vừa nhìn là biết anh là người giàu có.
Hình Nhất Phàm tập trung chọn trang sức sau đó tính tiền rồi đi ra ngoài. Cô gái chủ động vừa rồi lại giả vờ vô tình đi ngang qua.
“Chào anh đẹp trai, thật trùng hợp!” Cô ta cũng rất tự tin, quả thực gương mặt cô ta rất xinh đẹp.
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Bạch Hạ đành bỏ qua, cắn ngón tay đi xem những bộ váy khác. Hình Nhất Phàm: “…” Cô mặc cho một mình anh xem không được sao? Bạch Hạ tiếp tục ngắm nhìn những bộ váy dạ hội. Dáng người cô thon thả, đồ cỡ S cũng mặc vừa. Cô muốn tìm một bộ váy đặc biệt một chút. Chỉ một lát sau, Bạch Hạ tìm thấy một bộ váy ngắn xuyên thấu màu hồng nhạt, điểm thêm những ngôi sao, thật sự đẹp tựa tiên nữ. Hai mắt Bạch Hạ lại sáng lên, cô sờ thử bộ váy đó. Vải rất mềm, kiểu dáng cũng không lộ da thịt cho lắm. Đây là bộ váy không có tay, thiết kế cổ chữ V cổ điển, thắt lưng màu vàng nhạt cũng khiến cô rất thích. “Em thích bộ này sao?” Hình Nhất Phàm hỏi. “Ừm! Em thích.” Bạch Hạ gật đầu. Hình Nhất Phàm nói với người phục vụ ở bên cạnh: “Lấy bộ này cho bạn gái tôi thử!” Tiếng anh của Bạch Hạ không tốt cho lắm, vì vậy phần lớn những lần tiếp xúc với người nước ngoài đều do Hình Nhất Phàm giải quyết. Bạch Hạ cảm thấy anh đúng là người chồng toàn năng. Cô thử bộ váy kia. Bộ váy xuyên thấu màu hồng nhạt tôn lên sắc da ấm của cô rất đẹp, như thể cả người cô đang tỏa sáng vậy. “Có đẹp không?” Bạch Hạ quay một vòng trước mặt Hình Nhất Phàm. Hình Nhất Phàm gật đầu: “Rất đẹp, lấy bộ này đi!” Khi anh hỏi giá, Bạch Hạ cố gắng nghe ngóng. Cô nhỏ giọng hỏi Hình Nhất Phàm: “Có thể đổi bộ khác được không?” Bộ này quá đắt, cô nghe mà xót cả ruột. May là cửa hàng lại tặng kèm một đôi giày. Hình Nhất Phàm cảm thấy cô mặc bộ váy này rất đẹp, chiều chuộng nói: “Không cần đổi đâu, chồng em có tiền mà.” Bạch Hạ ngọt ngào không thôi, chồng cô giàu có, lại chiều chuộng cô, đúng là người chồng cực phẩm mà! Bạch Hạ đem váy dạ hội về phòng nghỉ, Hình Nhất Phàm muốn cô ngủ trưa một chút, có vẻ cô bị say tàu. “Em ngủ đi, anh sẽ quay về ngay.” “Anh đi đâu vậy?” “Anh đi mua chút đồ.” Hình Nhất Phàm nói xong còn hôn lên trán cô một cái: “Em cứ yên tâm ngủ đi!” Bạch Hạ không hỏi anh muốn mua gì, chỉ gật đầu. Sóng hơi lớn, khiến cô có chút buồn ngủ. Trong lúc Bạch Hạ đi ngủ, Hình Nhất Phàm rời khỏi phòng, một mình tới cửa hàng trang sức. Anh đi giữa đám đông, khuôn mặt điển trai đậm chất Á Đông thu hút sự chú ý của những cô gái khác, đặc biệt là những cô gái châu Á. Bọn họ rất hy vọng anh là người nước mình, vậy thì sau này vê nước sẽ có cơ hội làm quen với anh. Một cô gái dũng cảm đi tới hỏi đường Hình Nhất Phàm, giả vờ không biết tiếng Anh, dùng tiếng Trung hỏi anh. Hình Nhất Phàm cũng trả lời cô bằng tiếng Trung, khiến cô gái kia hạnh phúc suýt thì ngất tại chỗ. Thì ra anh cũng là người Trung Quốc, khiến cô ta cảm thầy rất thân thiết. Cô gái đi cùng cô ta cũng khẽ cười trộm nhìn theo Hình Nhất Phàm đi vào cửa hàng trang sức. Cô ta kích động giậm chân: “Ôi! Thật đẹp trai! Làm thế nào bây giờ! Thật muốn làm quen với anh ấy!” Nói rồi, cô ta liền kéo bạn của mình tới cửa hàng trang sức, lặng lẽ quan sát Hình Nhất Phàm, chẳng vì lý do gì khác mà chỉ muốn ngắm nhìn phong thái nam tính của anh. Hình Nhất Phàm đứng trong cửa hàng trang sức, dưới ánh đèn rực rỡ. Anh mặc áo sơ mi sãm màu, khí chất vô cùng tao nhã quyền rũ, ung dung chọn trang sức. Quả thực khiến hai cô gái đứng ngoài cửa hàng sau đắm muốn chết, vừa nhìn là biết anh là người giàu có. Hình Nhất Phàm tập trung chọn trang sức sau đó tính tiền rồi đi ra ngoài. Cô gái chủ động vừa rồi lại giả vờ vô tình đi ngang qua. “Chào anh đẹp trai, thật trùng hợp!” Cô ta cũng rất tự tin, quả thực gương mặt cô ta rất xinh đẹp.