Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…

Chương 2252

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Hạng Kình Hạo hắng giọng, ấn nút nghe, thấp giọng mở miệng: “Alol” “Hạng tiên sinh, xin chào tôi là Tưởng Hân Vy, xin hỏi tối nay anh có thời gian không?” Giọng nói trong trẻo của Tưởng Hân Vy truyền đến. Hạng Kình Hạo im lặng mỉm cười, lúc trả lời lại dùng giọng bình thường hỏi: “Tưởng tiểu thư, có chuyện gì sao?” “À… tôi muốn mời anh ăn tối!” Giọng nói nhiệt tình của Tưởng Hân Vy truyền đến. Chân của Hạng Kình Hạo lập tức đạp vào bàn đạp, giảm tốc độ xe, xi nhan dừng xe ngay cạnh đường, đồng thời nhướng mày trả lời: “Có! Tôi đang lo không có chỗ ăn tối đây!” Trời mới biết, máy bay của anh đã chuẩn bị cất cánh rồi, nửa tiếng nữa anh phải rời đi. “Thật sao? Vậy anh có thể đến gần khách sạn của tôi được không? Tôi đặt nhà hàng ngay cạnh.” Trong lời nói của Tưởng Hân Vy có chút dè dặt khẩn cầu. “Được! Bây giờ tôi qua.” Hạng Kình Hạo trả lời với tâm trạng vui vẻ. “Vậy tôi đợi anh ở trước cửa khách sạn.” Tưởng Hân Vy thay đổi hoàn toàn ba trăm sáu mươi độ so với lúc chiều. Điều này khiến cho Hạng Kình Hạo không đoán được, tất nhiên cô sẽ không đột nhiên nhiệt tình như vậy, nhưng cho dù cô mời anh ăn cơm có mục đích gì, anh đều không muốn bỏ lỡ. Xe của Hạng Kình Hạo đi về phía trước quay đầu xe, chiếc xe thể thao tao nhã quay đầu, anh gọi điện thoại cho trợ lý. “Alo, thiếu gia, ngài đến chưa?” “Hủy chuyền bay đi, tối nay tôi không đi.” Hạng Kình Hạo trả lời. “Không phải là cậu cần đi nước R gấp để kiểm tra hạng mục thí nghiệm sao?” “Ngày khác rồi đi, anh liên hệ với bên nước R một chút, nói là tôi có chuyện quan trọng không đi được.” “Vâng!” Chuyện quan trọng của Hạng Kình Hạo bây giờ, chỉ là nhận lời mời ăn tối của một cô gái. Sau khi Tưởng Hân Vy hẹn xong, cô lập tức liên lạc với nhân viên phục vụ ở khách sạn, để họ giúp cô đặt nhà hàng gần đó. Cửa phòng Tưởng Hân Vy bị gõ, cô nhanh chóng ra mở cửa, Lý Lâm bước vào có chút sốt ruột hỏi: “Hẹn được vị khách quý đó chưa?” “Vâng! Hẹn được rồi, lát nữa chúng em sẽ đi ăn tối ở nhà hàng gần đây, em sẽ nhờ anh ấy giúp đỡ trong bữa ăn.” Tưởng Hân Vy gật đầu. Lý Lâm không khỏi nhìn quần áo cô đang mặc lúc này: “Không phải là em chuẩn bị mặc như này đi ăn tối với anh ấy đó chứ?” Tưởng Hân Vy lập tức cúi đầu nhìn quần áo mình đang mặc, cô lúng túng, mặc dù thân là nhà thiết kế, nhưng quần áo bình thường của cô chủ yếu đều là những chiếc áo sơ mi và quần bò thoải mái. “Em không những không thể mặc như này, mà còn phải trang điểm rồi mới ra ngoài.” Lý Lâm là người từng trải, muốn nhờ người đàn ông làm việc gì thì trước tiên phải nắm được trái tim của người đàn ông, quan trọng nhất là ở ngoại hình phải khiến người đàn ông hài lòng. “Em đến phòng của Lữ Trân để cô ấy trang điểm giúp em, quần áo để chị lấy cho em.” Tưởng Hân Vy chỉ đành gật đầu, Lý Lâm đưa cô đến phòng của Lữ Trân, cô ta quyết định giúp Tưởng Hân Vy trang điểm theo kiểu hẹn hò, còn Lý Lâm nhìn thân thể của cô rồi đi lầy quần áo. Lữ Trân chuẩn bị đầy đủ dụng cụ trang điểm, Tưởng Hân Vy nhẹ nâng mặt lên để cô ta trang điểm, có điều, trong lòng cô cảm thấy không nhát thiết phải long trọng như vậy. Ngược lại như vậy chẳng khác gì cô có ý đồ tiếp cận Hạng Kình Hạo. Cô chỉ là muốn mời anh ăn bữa cơm, nếu như anh có thể giúp được thì tốt, còn nếu như thật sự giúp không được, cô cũng không ép anh. Kỹ thuật trang điểm của Lữ Trân cực kỳ tốt, trang điểm ban đầu của Tưởng Hân Vy đã cực kỳ tinh tế và xinh đẹp, lúc này trang điểm có chút ngọt ngào dễ thương. “Tưởng Hân, mau nói đi, bình thường em dùng sản phẩm chăm sóc da của nhãn hiệu nào, có mẹo chăm sóc da nào không vậy!” Lữ Trân nghiêm túc hỏi cô. Tưởng Hân Vy chớp mắt, sau đó lắc đầu: “Không có! Em chỉ dùng của một số thương hiệu đơn giản.” “Nhất định không phải là đồ dành cho người dân bình thường đúng không?”

Hạng Kình Hạo hắng giọng, ấn nút nghe, thấp giọng mở miệng: “Alol”

 

“Hạng tiên sinh, xin chào tôi là Tưởng Hân Vy, xin hỏi tối nay anh có thời gian không?” Giọng nói trong trẻo của Tưởng Hân Vy truyền đến.

 

Hạng Kình Hạo im lặng mỉm cười, lúc trả lời lại dùng giọng bình thường hỏi: “Tưởng tiểu thư, có chuyện gì sao?”

 

“À… tôi muốn mời anh ăn tối!” Giọng nói nhiệt tình của Tưởng Hân Vy truyền đến.

 

Chân của Hạng Kình Hạo lập tức đạp vào bàn đạp, giảm tốc độ xe, xi nhan dừng xe ngay cạnh đường, đồng thời nhướng mày trả lời: “Có! Tôi đang lo không có chỗ ăn tối đây!”

 

Trời mới biết, máy bay của anh đã chuẩn bị cất cánh rồi, nửa tiếng nữa anh phải rời đi.

 

“Thật sao? Vậy anh có thể đến gần khách sạn của tôi được không? Tôi đặt nhà hàng ngay cạnh.” Trong lời nói của Tưởng Hân Vy có chút dè dặt khẩn cầu.

 

“Được! Bây giờ tôi qua.” Hạng Kình Hạo trả lời với tâm trạng vui vẻ.

 

“Vậy tôi đợi anh ở trước cửa khách sạn.” Tưởng Hân Vy thay đổi hoàn toàn ba trăm sáu mươi độ so với lúc chiều.

 

Điều này khiến cho Hạng Kình Hạo không đoán được, tất nhiên cô sẽ không đột nhiên nhiệt tình như vậy, nhưng cho dù cô mời anh ăn cơm có mục đích gì, anh đều không muốn bỏ lỡ.

 

Xe của Hạng Kình Hạo đi về phía trước quay đầu xe, chiếc xe thể thao tao nhã quay đầu, anh gọi điện thoại cho trợ lý.

 

“Alo, thiếu gia, ngài đến chưa?”

 

“Hủy chuyền bay đi, tối nay tôi không đi.” Hạng Kình Hạo trả lời.

 

“Không phải là cậu cần đi nước R gấp để kiểm tra hạng mục thí nghiệm sao?”

 

“Ngày khác rồi đi, anh liên hệ với bên nước R một chút, nói là tôi có chuyện quan trọng không đi được.”

 

“Vâng!”

 

Chuyện quan trọng của Hạng Kình Hạo bây giờ, chỉ là nhận lời mời ăn tối của một cô gái.

 

Sau khi Tưởng Hân Vy hẹn xong, cô lập tức liên lạc với nhân viên phục vụ ở khách sạn, để họ giúp cô đặt nhà hàng gần đó.

 

Cửa phòng Tưởng Hân Vy bị gõ, cô nhanh chóng ra mở cửa, Lý Lâm bước vào có chút sốt ruột hỏi: “Hẹn được vị khách quý đó chưa?”

 

“Vâng! Hẹn được rồi, lát nữa chúng em sẽ đi ăn tối ở nhà hàng gần đây, em sẽ nhờ anh ấy giúp đỡ trong bữa ăn.”

 

Tưởng Hân Vy gật đầu.

 

Lý Lâm không khỏi nhìn quần áo cô đang mặc lúc này: “Không phải là em chuẩn bị mặc như này đi ăn tối với anh ấy đó chứ?”

 

Tưởng Hân Vy lập tức cúi đầu nhìn quần áo mình đang mặc, cô lúng túng, mặc dù thân là nhà thiết kế, nhưng quần áo bình thường của cô chủ yếu đều là những chiếc áo sơ mi và quần bò thoải mái.

 

“Em không những không thể mặc như này, mà còn phải trang điểm rồi mới ra ngoài.” Lý Lâm là người từng trải, muốn nhờ người đàn ông làm việc gì thì trước tiên phải nắm được trái tim của người đàn ông, quan trọng nhất là ở ngoại hình phải khiến người đàn ông hài lòng.

 

“Em đến phòng của Lữ Trân để cô ấy trang điểm giúp em, quần áo để chị lấy cho em.”

 

Tưởng Hân Vy chỉ đành gật đầu, Lý Lâm đưa cô đến phòng của Lữ Trân, cô ta quyết định giúp Tưởng Hân Vy trang điểm theo kiểu hẹn hò, còn Lý Lâm nhìn thân thể của cô rồi đi lầy quần áo.

 

Lữ Trân chuẩn bị đầy đủ dụng cụ trang điểm, Tưởng Hân Vy nhẹ nâng mặt lên để cô ta trang điểm, có điều, trong lòng cô cảm thấy không nhát thiết phải long trọng như vậy.

 

Ngược lại như vậy chẳng khác gì cô có ý đồ tiếp cận Hạng Kình Hạo.

 

Cô chỉ là muốn mời anh ăn bữa cơm, nếu như anh có thể giúp được thì tốt, còn nếu như thật sự giúp không được, cô cũng không ép anh.

 

Kỹ thuật trang điểm của Lữ Trân cực kỳ tốt, trang điểm ban đầu của Tưởng Hân Vy đã cực kỳ tinh tế và xinh đẹp, lúc này trang điểm có chút ngọt ngào dễ thương.

 

“Tưởng Hân, mau nói đi, bình thường em dùng sản phẩm chăm sóc da của nhãn hiệu nào, có mẹo chăm sóc da nào không vậy!” Lữ Trân nghiêm túc hỏi cô.

 

Tưởng Hân Vy chớp mắt, sau đó lắc đầu: “Không có! Em chỉ dùng của một số thương hiệu đơn giản.”

 

“Nhất định không phải là đồ dành cho người dân bình thường đúng không?”

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Hạng Kình Hạo hắng giọng, ấn nút nghe, thấp giọng mở miệng: “Alol” “Hạng tiên sinh, xin chào tôi là Tưởng Hân Vy, xin hỏi tối nay anh có thời gian không?” Giọng nói trong trẻo của Tưởng Hân Vy truyền đến. Hạng Kình Hạo im lặng mỉm cười, lúc trả lời lại dùng giọng bình thường hỏi: “Tưởng tiểu thư, có chuyện gì sao?” “À… tôi muốn mời anh ăn tối!” Giọng nói nhiệt tình của Tưởng Hân Vy truyền đến. Chân của Hạng Kình Hạo lập tức đạp vào bàn đạp, giảm tốc độ xe, xi nhan dừng xe ngay cạnh đường, đồng thời nhướng mày trả lời: “Có! Tôi đang lo không có chỗ ăn tối đây!” Trời mới biết, máy bay của anh đã chuẩn bị cất cánh rồi, nửa tiếng nữa anh phải rời đi. “Thật sao? Vậy anh có thể đến gần khách sạn của tôi được không? Tôi đặt nhà hàng ngay cạnh.” Trong lời nói của Tưởng Hân Vy có chút dè dặt khẩn cầu. “Được! Bây giờ tôi qua.” Hạng Kình Hạo trả lời với tâm trạng vui vẻ. “Vậy tôi đợi anh ở trước cửa khách sạn.” Tưởng Hân Vy thay đổi hoàn toàn ba trăm sáu mươi độ so với lúc chiều. Điều này khiến cho Hạng Kình Hạo không đoán được, tất nhiên cô sẽ không đột nhiên nhiệt tình như vậy, nhưng cho dù cô mời anh ăn cơm có mục đích gì, anh đều không muốn bỏ lỡ. Xe của Hạng Kình Hạo đi về phía trước quay đầu xe, chiếc xe thể thao tao nhã quay đầu, anh gọi điện thoại cho trợ lý. “Alo, thiếu gia, ngài đến chưa?” “Hủy chuyền bay đi, tối nay tôi không đi.” Hạng Kình Hạo trả lời. “Không phải là cậu cần đi nước R gấp để kiểm tra hạng mục thí nghiệm sao?” “Ngày khác rồi đi, anh liên hệ với bên nước R một chút, nói là tôi có chuyện quan trọng không đi được.” “Vâng!” Chuyện quan trọng của Hạng Kình Hạo bây giờ, chỉ là nhận lời mời ăn tối của một cô gái. Sau khi Tưởng Hân Vy hẹn xong, cô lập tức liên lạc với nhân viên phục vụ ở khách sạn, để họ giúp cô đặt nhà hàng gần đó. Cửa phòng Tưởng Hân Vy bị gõ, cô nhanh chóng ra mở cửa, Lý Lâm bước vào có chút sốt ruột hỏi: “Hẹn được vị khách quý đó chưa?” “Vâng! Hẹn được rồi, lát nữa chúng em sẽ đi ăn tối ở nhà hàng gần đây, em sẽ nhờ anh ấy giúp đỡ trong bữa ăn.” Tưởng Hân Vy gật đầu. Lý Lâm không khỏi nhìn quần áo cô đang mặc lúc này: “Không phải là em chuẩn bị mặc như này đi ăn tối với anh ấy đó chứ?” Tưởng Hân Vy lập tức cúi đầu nhìn quần áo mình đang mặc, cô lúng túng, mặc dù thân là nhà thiết kế, nhưng quần áo bình thường của cô chủ yếu đều là những chiếc áo sơ mi và quần bò thoải mái. “Em không những không thể mặc như này, mà còn phải trang điểm rồi mới ra ngoài.” Lý Lâm là người từng trải, muốn nhờ người đàn ông làm việc gì thì trước tiên phải nắm được trái tim của người đàn ông, quan trọng nhất là ở ngoại hình phải khiến người đàn ông hài lòng. “Em đến phòng của Lữ Trân để cô ấy trang điểm giúp em, quần áo để chị lấy cho em.” Tưởng Hân Vy chỉ đành gật đầu, Lý Lâm đưa cô đến phòng của Lữ Trân, cô ta quyết định giúp Tưởng Hân Vy trang điểm theo kiểu hẹn hò, còn Lý Lâm nhìn thân thể của cô rồi đi lầy quần áo. Lữ Trân chuẩn bị đầy đủ dụng cụ trang điểm, Tưởng Hân Vy nhẹ nâng mặt lên để cô ta trang điểm, có điều, trong lòng cô cảm thấy không nhát thiết phải long trọng như vậy. Ngược lại như vậy chẳng khác gì cô có ý đồ tiếp cận Hạng Kình Hạo. Cô chỉ là muốn mời anh ăn bữa cơm, nếu như anh có thể giúp được thì tốt, còn nếu như thật sự giúp không được, cô cũng không ép anh. Kỹ thuật trang điểm của Lữ Trân cực kỳ tốt, trang điểm ban đầu của Tưởng Hân Vy đã cực kỳ tinh tế và xinh đẹp, lúc này trang điểm có chút ngọt ngào dễ thương. “Tưởng Hân, mau nói đi, bình thường em dùng sản phẩm chăm sóc da của nhãn hiệu nào, có mẹo chăm sóc da nào không vậy!” Lữ Trân nghiêm túc hỏi cô. Tưởng Hân Vy chớp mắt, sau đó lắc đầu: “Không có! Em chỉ dùng của một số thương hiệu đơn giản.” “Nhất định không phải là đồ dành cho người dân bình thường đúng không?”

Chương 2252