Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…
Chương 2295
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… “Em không muốn đi. Em sợ.” Bùi Nguyệt Hoàng rúc vào lòng anh, khẽ lắc đầu giống như một đứa nhỏ bắt lực. “Đừng sợ, anh ở bên em, anh đã nói rồi, có đứa nhỏ hay không không quan trọng.” Lam Thiên Thần hôn lên trán cô, an ủi cảm xúc căng thẳng của cô. Bùi Nguyệt Hoàng nhắm mắt lại, lát sau cô gật đầu: “Được! Chúng ta đi thôi! Hiện tại liền đi, mặc kệ là thuốc gì, em đều sẽ uống.” Lam Thiên Thần nghe xong liền đau lòng. “Đùng lo lắng, không sao đâu! Chúng ta đều còn trẻ.” Lam Thiên Thần an ủi cô. Bùi Nguyệt Hoàng gật đầu, Lam Thiên Thần nắm tay cô, dẫn cô ra ngoài. Trên đường, Bùi Nguyệt Hoàng liền tự mình hẹn với bệnh viện tư mà cô thường đến, bởi vì cô quen biết bác sĩ ở đây, cũng dễ dàng nói ra vấn đề của mình hơn. Lam Thiên Thần lái xe, Bùi Nguyệt Hoàng có chút trầm mặc tựa vào kính xe, lúc dừng đèn xanh đèn đỏ, nhìn thấy. ở lối đi bộ trước mắt là một nhà ba người, thân ảnh cô bé đáng yêu hoạt bát kia lại làm Bùi Nguyệt Hoàng thắt thần. Lam Thiên Thần đau lòng vươn tay vuốt ve gáy của cô: “Được rồi, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ có một cục cưng.” Tới bệnh viện, Bùi Nguyệt Hoàng cùng Lam Thiên Thần đến gặp bác sĩ, Bùi Nguyệt Hoàng có chút khẩn trương, đem sự tình nói qua một lần. “Bùi tiểu thư, tôi cho cô làm một cuộc kiểm tra toàn thân! Xem nguyên nhân cụ thể là gì, bất quá tôi nghĩ hai người có chút nóng vội, thời gian mới có khoảng một tháng đi!” “Không phải, đã sắp hai tháng rồi!” Bùi Nguyệt Hoàng giải thích: “Tôi có một người bạn, cô ấy rất nhanh đã mang thai.” Vị bác sĩ này rất lạc quan về tình trạng của họ, hỏi qua một chút tình hình, lúc này có một bệnh nhân cầm một phần thuốc Đông y đi vào, mùi vị đắng nòng làm Bùi Nguyệt Hoàng lập tức cảm thấy khó chịu, cô vội đưa tay che miệng khẽ nôn khan. “Nguyệt Hoàng, em sao vậy?” Lam Thiên Thần kiểm tra phản ứng của cô. “Không có gì.” Bùi Nguyệt Hoàng nói xong, cô lại cảm thây dạ dày côn cào, giống như bị gì đó kích thích. Bệnh nhân kia rời đi, bác sĩ thấy cô che miệng chịu đựng cơn nôn khan liền tò mò hỏi: “Bùi tiểu thư, cô mẫn cảm với mùi vị sao?” “Cũng không phải, chính là vị thuốc đông y kia làm tôi không thoải mái.” Bác sĩ lại nhẫm tính một chút, nói với cô: “Kỳ kinh nguyệt của cô đã trễ một tháng rồi. Cô có từng thử qua chưa?” “Thử cái gì?” “Thử thai đó!” Bác sĩ nói. Bùi Nguyệt Hoàng lập tức nhớ lại, lần thử trước là cách đây một tuần, cô lắc đầu: “Đã một tuần rồi chưa thử lại.” Lúc này bác sĩ liền mở ngăn tủ lấy ra que thử thai: “Vậy không bằng hiện tại thử lại một chút, nói không chừng lại là tin tốt.” Bùi Nguyệt Hoàng liền có chút kinh ngạc cầm lấy. Cô cảm thấy mình không có phản ứng gì, khẽ gật đầu: “Được! Để tôi thử một lần.” “Thử một chút, nếu không có chúng ta lại kiểm tra lại cũng không muộn.” Bác sĩ nói. Bùi Nguyệt Hoàng cầm que thử thai đi vào nhà vệ sinh, mấy ngày nay cô vì chuyện này mà trong lòng có bóng ma, vì mỗi lần đều thất vọng. Thêm vào đó từ khi về nước, cô bắt đầu bận rộn với công việc, nên tạm thời không nhớ đến chuyện này. Bùi Nguyệt Hoàng thử xong, cô nhìn thấy phía trên xuất hiện một vạch đỏ, nhưng chỉ vài giây sau vạch đỏ thứ hai liền xuất hiện. Ngay sau đó, hai vạch này càng lúc càng đỏ, cuối cùng là hiện lên rõ ràng. Là hai vạch! Bùi Nguyệt Hoàng không dám tin, một loại vui sướng bao trùm lấy cô, cô không dám tin mình thế nhưng đã có thai. Điều này quả thực là tin vui trời cho! Bùi Nguyệt Hoàng rửa sạch tay đi ra, trên mặt không giấu nỏi phắn khích, làm Lam Thiên Thần lập tức nhận ra, nhưng anh không vội hỏi mà chờ cô nói.
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… “Em không muốn đi. Em sợ.” Bùi Nguyệt Hoàng rúc vào lòng anh, khẽ lắc đầu giống như một đứa nhỏ bắt lực. “Đừng sợ, anh ở bên em, anh đã nói rồi, có đứa nhỏ hay không không quan trọng.” Lam Thiên Thần hôn lên trán cô, an ủi cảm xúc căng thẳng của cô. Bùi Nguyệt Hoàng nhắm mắt lại, lát sau cô gật đầu: “Được! Chúng ta đi thôi! Hiện tại liền đi, mặc kệ là thuốc gì, em đều sẽ uống.” Lam Thiên Thần nghe xong liền đau lòng. “Đùng lo lắng, không sao đâu! Chúng ta đều còn trẻ.” Lam Thiên Thần an ủi cô. Bùi Nguyệt Hoàng gật đầu, Lam Thiên Thần nắm tay cô, dẫn cô ra ngoài. Trên đường, Bùi Nguyệt Hoàng liền tự mình hẹn với bệnh viện tư mà cô thường đến, bởi vì cô quen biết bác sĩ ở đây, cũng dễ dàng nói ra vấn đề của mình hơn. Lam Thiên Thần lái xe, Bùi Nguyệt Hoàng có chút trầm mặc tựa vào kính xe, lúc dừng đèn xanh đèn đỏ, nhìn thấy. ở lối đi bộ trước mắt là một nhà ba người, thân ảnh cô bé đáng yêu hoạt bát kia lại làm Bùi Nguyệt Hoàng thắt thần. Lam Thiên Thần đau lòng vươn tay vuốt ve gáy của cô: “Được rồi, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ có một cục cưng.” Tới bệnh viện, Bùi Nguyệt Hoàng cùng Lam Thiên Thần đến gặp bác sĩ, Bùi Nguyệt Hoàng có chút khẩn trương, đem sự tình nói qua một lần. “Bùi tiểu thư, tôi cho cô làm một cuộc kiểm tra toàn thân! Xem nguyên nhân cụ thể là gì, bất quá tôi nghĩ hai người có chút nóng vội, thời gian mới có khoảng một tháng đi!” “Không phải, đã sắp hai tháng rồi!” Bùi Nguyệt Hoàng giải thích: “Tôi có một người bạn, cô ấy rất nhanh đã mang thai.” Vị bác sĩ này rất lạc quan về tình trạng của họ, hỏi qua một chút tình hình, lúc này có một bệnh nhân cầm một phần thuốc Đông y đi vào, mùi vị đắng nòng làm Bùi Nguyệt Hoàng lập tức cảm thấy khó chịu, cô vội đưa tay che miệng khẽ nôn khan. “Nguyệt Hoàng, em sao vậy?” Lam Thiên Thần kiểm tra phản ứng của cô. “Không có gì.” Bùi Nguyệt Hoàng nói xong, cô lại cảm thây dạ dày côn cào, giống như bị gì đó kích thích. Bệnh nhân kia rời đi, bác sĩ thấy cô che miệng chịu đựng cơn nôn khan liền tò mò hỏi: “Bùi tiểu thư, cô mẫn cảm với mùi vị sao?” “Cũng không phải, chính là vị thuốc đông y kia làm tôi không thoải mái.” Bác sĩ lại nhẫm tính một chút, nói với cô: “Kỳ kinh nguyệt của cô đã trễ một tháng rồi. Cô có từng thử qua chưa?” “Thử cái gì?” “Thử thai đó!” Bác sĩ nói. Bùi Nguyệt Hoàng lập tức nhớ lại, lần thử trước là cách đây một tuần, cô lắc đầu: “Đã một tuần rồi chưa thử lại.” Lúc này bác sĩ liền mở ngăn tủ lấy ra que thử thai: “Vậy không bằng hiện tại thử lại một chút, nói không chừng lại là tin tốt.” Bùi Nguyệt Hoàng liền có chút kinh ngạc cầm lấy. Cô cảm thấy mình không có phản ứng gì, khẽ gật đầu: “Được! Để tôi thử một lần.” “Thử một chút, nếu không có chúng ta lại kiểm tra lại cũng không muộn.” Bác sĩ nói. Bùi Nguyệt Hoàng cầm que thử thai đi vào nhà vệ sinh, mấy ngày nay cô vì chuyện này mà trong lòng có bóng ma, vì mỗi lần đều thất vọng. Thêm vào đó từ khi về nước, cô bắt đầu bận rộn với công việc, nên tạm thời không nhớ đến chuyện này. Bùi Nguyệt Hoàng thử xong, cô nhìn thấy phía trên xuất hiện một vạch đỏ, nhưng chỉ vài giây sau vạch đỏ thứ hai liền xuất hiện. Ngay sau đó, hai vạch này càng lúc càng đỏ, cuối cùng là hiện lên rõ ràng. Là hai vạch! Bùi Nguyệt Hoàng không dám tin, một loại vui sướng bao trùm lấy cô, cô không dám tin mình thế nhưng đã có thai. Điều này quả thực là tin vui trời cho! Bùi Nguyệt Hoàng rửa sạch tay đi ra, trên mặt không giấu nỏi phắn khích, làm Lam Thiên Thần lập tức nhận ra, nhưng anh không vội hỏi mà chờ cô nói.
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… “Em không muốn đi. Em sợ.” Bùi Nguyệt Hoàng rúc vào lòng anh, khẽ lắc đầu giống như một đứa nhỏ bắt lực. “Đừng sợ, anh ở bên em, anh đã nói rồi, có đứa nhỏ hay không không quan trọng.” Lam Thiên Thần hôn lên trán cô, an ủi cảm xúc căng thẳng của cô. Bùi Nguyệt Hoàng nhắm mắt lại, lát sau cô gật đầu: “Được! Chúng ta đi thôi! Hiện tại liền đi, mặc kệ là thuốc gì, em đều sẽ uống.” Lam Thiên Thần nghe xong liền đau lòng. “Đùng lo lắng, không sao đâu! Chúng ta đều còn trẻ.” Lam Thiên Thần an ủi cô. Bùi Nguyệt Hoàng gật đầu, Lam Thiên Thần nắm tay cô, dẫn cô ra ngoài. Trên đường, Bùi Nguyệt Hoàng liền tự mình hẹn với bệnh viện tư mà cô thường đến, bởi vì cô quen biết bác sĩ ở đây, cũng dễ dàng nói ra vấn đề của mình hơn. Lam Thiên Thần lái xe, Bùi Nguyệt Hoàng có chút trầm mặc tựa vào kính xe, lúc dừng đèn xanh đèn đỏ, nhìn thấy. ở lối đi bộ trước mắt là một nhà ba người, thân ảnh cô bé đáng yêu hoạt bát kia lại làm Bùi Nguyệt Hoàng thắt thần. Lam Thiên Thần đau lòng vươn tay vuốt ve gáy của cô: “Được rồi, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ có một cục cưng.” Tới bệnh viện, Bùi Nguyệt Hoàng cùng Lam Thiên Thần đến gặp bác sĩ, Bùi Nguyệt Hoàng có chút khẩn trương, đem sự tình nói qua một lần. “Bùi tiểu thư, tôi cho cô làm một cuộc kiểm tra toàn thân! Xem nguyên nhân cụ thể là gì, bất quá tôi nghĩ hai người có chút nóng vội, thời gian mới có khoảng một tháng đi!” “Không phải, đã sắp hai tháng rồi!” Bùi Nguyệt Hoàng giải thích: “Tôi có một người bạn, cô ấy rất nhanh đã mang thai.” Vị bác sĩ này rất lạc quan về tình trạng của họ, hỏi qua một chút tình hình, lúc này có một bệnh nhân cầm một phần thuốc Đông y đi vào, mùi vị đắng nòng làm Bùi Nguyệt Hoàng lập tức cảm thấy khó chịu, cô vội đưa tay che miệng khẽ nôn khan. “Nguyệt Hoàng, em sao vậy?” Lam Thiên Thần kiểm tra phản ứng của cô. “Không có gì.” Bùi Nguyệt Hoàng nói xong, cô lại cảm thây dạ dày côn cào, giống như bị gì đó kích thích. Bệnh nhân kia rời đi, bác sĩ thấy cô che miệng chịu đựng cơn nôn khan liền tò mò hỏi: “Bùi tiểu thư, cô mẫn cảm với mùi vị sao?” “Cũng không phải, chính là vị thuốc đông y kia làm tôi không thoải mái.” Bác sĩ lại nhẫm tính một chút, nói với cô: “Kỳ kinh nguyệt của cô đã trễ một tháng rồi. Cô có từng thử qua chưa?” “Thử cái gì?” “Thử thai đó!” Bác sĩ nói. Bùi Nguyệt Hoàng lập tức nhớ lại, lần thử trước là cách đây một tuần, cô lắc đầu: “Đã một tuần rồi chưa thử lại.” Lúc này bác sĩ liền mở ngăn tủ lấy ra que thử thai: “Vậy không bằng hiện tại thử lại một chút, nói không chừng lại là tin tốt.” Bùi Nguyệt Hoàng liền có chút kinh ngạc cầm lấy. Cô cảm thấy mình không có phản ứng gì, khẽ gật đầu: “Được! Để tôi thử một lần.” “Thử một chút, nếu không có chúng ta lại kiểm tra lại cũng không muộn.” Bác sĩ nói. Bùi Nguyệt Hoàng cầm que thử thai đi vào nhà vệ sinh, mấy ngày nay cô vì chuyện này mà trong lòng có bóng ma, vì mỗi lần đều thất vọng. Thêm vào đó từ khi về nước, cô bắt đầu bận rộn với công việc, nên tạm thời không nhớ đến chuyện này. Bùi Nguyệt Hoàng thử xong, cô nhìn thấy phía trên xuất hiện một vạch đỏ, nhưng chỉ vài giây sau vạch đỏ thứ hai liền xuất hiện. Ngay sau đó, hai vạch này càng lúc càng đỏ, cuối cùng là hiện lên rõ ràng. Là hai vạch! Bùi Nguyệt Hoàng không dám tin, một loại vui sướng bao trùm lấy cô, cô không dám tin mình thế nhưng đã có thai. Điều này quả thực là tin vui trời cho! Bùi Nguyệt Hoàng rửa sạch tay đi ra, trên mặt không giấu nỏi phắn khích, làm Lam Thiên Thần lập tức nhận ra, nhưng anh không vội hỏi mà chờ cô nói.