Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…
Chương 2354
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Cô thở phào một hơi, đồng thời nghe thấy tiếng nói trầm ổn truyền tới: “Có cần chút nữa tôi gọi lại không?” Nghê Sơ Tuyết không do dự vội vàng đáp: “Không cần, mèo nhà em không sao, chú Hạng, có phải chúng ta sắp xuất phát rồi không?” “Đúng vậy, hai tiếng nữa xuất phát, bây giờ tôi sẽ phái người đến đón em.” Hạng Bạc Hàn thông báo cho cô ấy. Nghê Sơ Tuyết cười đáp: “Được, em ở nhà chờ chú.” Nghê Sơ Tuyết ở nhà đợi xe của Hạng Bạc Hàn đến đón, cô gọi điện thoại báo tin cho mẹ, phu nhân Khắc Hy Á đang diễn thuyết tại một trường đại học, nghe tin con gái sắp dời đi, bà cũng rất vui mừng. Giao con gái cho Hạng Bạc Hàn, bà cũng yên tâm. “Sơ Tuyết, mẹ và ba con đợi tin tốt từ con, bất kể xảy ra chuyện gì, chúng ta đều ở đằng sau cổ vũ cho con.” Lúc Nghê Sơ Tuyết cúp điện thoại, khóe mắt có chút hồng hồng, cô đối với đợt về nước tìm người thân này cũng ôm rất nhiều hy vọng, muốn nhìn thấy người đã sinh ra cô trong cuộc đời này. Nghê Sơ Tuyết mang vali từ tầng 3 xuống tầng 1, vì Mị Lạp dạo này tâm trạng không tốt nên dùng đồ ăn làm động lực, hơn nữa mỗi ngày đều ngồi ở phòng khách cày phim, vừa ăn vừa xem. Cô ta đang ngồi ăn bỏng ngô, vừa nghe thấy tiếng xuống cầu thang, cô ta ngẳng đầu nhìn thấy Nghê Sơ Tuyết đang dùng lực đem vali xuống lầu. “Nhị tiểu thư, để tôi làm cho!” Người giúp việc vội vàng lên lầu giúp cô. “Lộ Na, nước hoa quả của tôi còn chưa đem đến.” Mị Lạp lập tức gọi tên người giúp việc muốn giúp đỡ Nghê Sơ Tuyết. Người hầu nghe thấy lập tức hiểu ra ý của đại tiểu thư không cho phép cô giúp đỡ Nghê Sơ Tuyết. “Tôi sẽ đem đến ngay.” Lộ Na chỉ đành đi về hướng phòng bếp. Nghê Sơ Tuyết cũng không cầu ai giúp đỡ, cô đem vali đến phòng khách, có chút thở gấp, cô nhìn Mị Lạp trên sofa, quan tâm nhắc nhở một câu: “Chị à, nếu tâm trạng không tốt nên ra ngoài giải khuây.” Mi Lạp bất bình nói: “Tôi không đi đâu hết, cô đi rồi tâm trạng tôi sẽ tốt liền thôi.” Nghê Sơ Tuyết mim môi: “Lần này em đi có lẽ rất lâu mới trở lại.” “Vậy càng tốt, cô mau đi đi! Tôi không muốn thấy cô từ lâu £ rôi!” Mị Lạp nói. “Vậy chị nhớ chăm sóc tốt cho mình, còn có ba mẹ nữa.” Nghê Sơ Tuyết dặn dò một câu. Mị Lạp lập tức trừng mát, thể hiện không muốn nghe nhiều lời linh tinh như vậy. Nghê Sơ Tuyết đành không nói nữa. Lúc này cô nghe thấy tiếng xe bên ngoài, trong lòng nghĩ xe đã đến rồi. “Chị à, tạm biệt!” Nghê Sơ Tuyết vẫy tay, kéo hành lý ra cửa. Vệ sĩ của Hạng Bạc Hàn tháy hành lý của cô liền mở cửa xe, vô cùng tận tâm giúp cô đem hành lý cất vào cốp xe. “Cảm ơn.” Nghê Sơ Tuyết nở nụ cười, mở cửa sau xe ngồi vào, đi thẳng đến sân bay.
Cô thở phào một hơi, đồng thời nghe thấy tiếng nói trầm ổn truyền tới: “Có cần chút nữa tôi gọi lại không?”
Nghê Sơ Tuyết không do dự vội vàng đáp: “Không cần, mèo nhà em không sao, chú Hạng, có phải chúng ta sắp xuất phát rồi không?”
“Đúng vậy, hai tiếng nữa xuất phát, bây giờ tôi sẽ phái người đến đón em.”
Hạng Bạc Hàn thông báo cho cô ấy.
Nghê Sơ Tuyết cười đáp: “Được, em ở nhà chờ chú.”
Nghê Sơ Tuyết ở nhà đợi xe của Hạng Bạc Hàn đến đón, cô gọi điện thoại báo tin cho mẹ, phu nhân Khắc Hy Á đang diễn thuyết tại một trường đại học, nghe tin con gái sắp dời đi, bà cũng rất vui mừng.
Giao con gái cho Hạng Bạc Hàn, bà cũng yên tâm.
“Sơ Tuyết, mẹ và ba con đợi tin tốt từ con, bất kể xảy ra chuyện gì, chúng ta đều ở đằng sau cổ vũ cho con.”
Lúc Nghê Sơ Tuyết cúp điện thoại, khóe mắt có chút hồng hồng, cô đối với đợt về nước tìm người thân này cũng ôm rất nhiều hy vọng, muốn nhìn thấy người đã sinh ra cô trong cuộc đời này.
Nghê Sơ Tuyết mang vali từ tầng 3 xuống tầng 1, vì Mị Lạp dạo này tâm trạng không tốt nên dùng đồ ăn làm động lực, hơn nữa mỗi ngày đều ngồi ở phòng khách cày phim, vừa ăn vừa xem.
Cô ta đang ngồi ăn bỏng ngô, vừa nghe thấy tiếng xuống cầu thang, cô ta ngẳng đầu nhìn thấy Nghê Sơ Tuyết đang dùng lực đem vali xuống lầu.
“Nhị tiểu thư, để tôi làm cho!”
Người giúp việc vội vàng lên lầu giúp cô.
“Lộ Na, nước hoa quả của tôi còn chưa đem đến.”
Mị Lạp lập tức gọi tên người giúp việc muốn giúp đỡ Nghê Sơ Tuyết.
Người hầu nghe thấy lập tức hiểu ra ý của đại tiểu thư không cho phép cô giúp đỡ Nghê Sơ Tuyết.
“Tôi sẽ đem đến ngay.”
Lộ Na chỉ đành đi về hướng phòng bếp.
Nghê Sơ Tuyết cũng không cầu ai giúp đỡ, cô đem vali đến phòng khách, có chút thở gấp, cô nhìn Mị Lạp trên sofa, quan tâm nhắc nhở một câu: “Chị à, nếu tâm trạng không tốt nên ra ngoài giải khuây.”
Mi Lạp bất bình nói: “Tôi không đi đâu hết, cô đi rồi tâm trạng tôi sẽ tốt liền thôi.”
Nghê Sơ Tuyết mim môi: “Lần này em đi có lẽ rất lâu mới trở lại.”
“Vậy càng tốt, cô mau đi đi! Tôi không muốn thấy cô từ lâu £ rôi!”
Mị Lạp nói.
“Vậy chị nhớ chăm sóc tốt cho mình, còn có ba mẹ nữa.”
Nghê Sơ Tuyết dặn dò một câu.
Mị Lạp lập tức trừng mát, thể hiện không muốn nghe nhiều lời linh tinh như vậy.
Nghê Sơ Tuyết đành không nói nữa.
Lúc này cô nghe thấy tiếng xe bên ngoài, trong lòng nghĩ xe đã đến rồi.
“Chị à, tạm biệt!”
Nghê Sơ Tuyết vẫy tay, kéo hành lý ra cửa.
Vệ sĩ của Hạng Bạc Hàn tháy hành lý của cô liền mở cửa xe, vô cùng tận tâm giúp cô đem hành lý cất vào cốp xe.
“Cảm ơn.”
Nghê Sơ Tuyết nở nụ cười, mở cửa sau xe ngồi vào, đi thẳng đến sân bay.
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Cô thở phào một hơi, đồng thời nghe thấy tiếng nói trầm ổn truyền tới: “Có cần chút nữa tôi gọi lại không?” Nghê Sơ Tuyết không do dự vội vàng đáp: “Không cần, mèo nhà em không sao, chú Hạng, có phải chúng ta sắp xuất phát rồi không?” “Đúng vậy, hai tiếng nữa xuất phát, bây giờ tôi sẽ phái người đến đón em.” Hạng Bạc Hàn thông báo cho cô ấy. Nghê Sơ Tuyết cười đáp: “Được, em ở nhà chờ chú.” Nghê Sơ Tuyết ở nhà đợi xe của Hạng Bạc Hàn đến đón, cô gọi điện thoại báo tin cho mẹ, phu nhân Khắc Hy Á đang diễn thuyết tại một trường đại học, nghe tin con gái sắp dời đi, bà cũng rất vui mừng. Giao con gái cho Hạng Bạc Hàn, bà cũng yên tâm. “Sơ Tuyết, mẹ và ba con đợi tin tốt từ con, bất kể xảy ra chuyện gì, chúng ta đều ở đằng sau cổ vũ cho con.” Lúc Nghê Sơ Tuyết cúp điện thoại, khóe mắt có chút hồng hồng, cô đối với đợt về nước tìm người thân này cũng ôm rất nhiều hy vọng, muốn nhìn thấy người đã sinh ra cô trong cuộc đời này. Nghê Sơ Tuyết mang vali từ tầng 3 xuống tầng 1, vì Mị Lạp dạo này tâm trạng không tốt nên dùng đồ ăn làm động lực, hơn nữa mỗi ngày đều ngồi ở phòng khách cày phim, vừa ăn vừa xem. Cô ta đang ngồi ăn bỏng ngô, vừa nghe thấy tiếng xuống cầu thang, cô ta ngẳng đầu nhìn thấy Nghê Sơ Tuyết đang dùng lực đem vali xuống lầu. “Nhị tiểu thư, để tôi làm cho!” Người giúp việc vội vàng lên lầu giúp cô. “Lộ Na, nước hoa quả của tôi còn chưa đem đến.” Mị Lạp lập tức gọi tên người giúp việc muốn giúp đỡ Nghê Sơ Tuyết. Người hầu nghe thấy lập tức hiểu ra ý của đại tiểu thư không cho phép cô giúp đỡ Nghê Sơ Tuyết. “Tôi sẽ đem đến ngay.” Lộ Na chỉ đành đi về hướng phòng bếp. Nghê Sơ Tuyết cũng không cầu ai giúp đỡ, cô đem vali đến phòng khách, có chút thở gấp, cô nhìn Mị Lạp trên sofa, quan tâm nhắc nhở một câu: “Chị à, nếu tâm trạng không tốt nên ra ngoài giải khuây.” Mi Lạp bất bình nói: “Tôi không đi đâu hết, cô đi rồi tâm trạng tôi sẽ tốt liền thôi.” Nghê Sơ Tuyết mim môi: “Lần này em đi có lẽ rất lâu mới trở lại.” “Vậy càng tốt, cô mau đi đi! Tôi không muốn thấy cô từ lâu £ rôi!” Mị Lạp nói. “Vậy chị nhớ chăm sóc tốt cho mình, còn có ba mẹ nữa.” Nghê Sơ Tuyết dặn dò một câu. Mị Lạp lập tức trừng mát, thể hiện không muốn nghe nhiều lời linh tinh như vậy. Nghê Sơ Tuyết đành không nói nữa. Lúc này cô nghe thấy tiếng xe bên ngoài, trong lòng nghĩ xe đã đến rồi. “Chị à, tạm biệt!” Nghê Sơ Tuyết vẫy tay, kéo hành lý ra cửa. Vệ sĩ của Hạng Bạc Hàn tháy hành lý của cô liền mở cửa xe, vô cùng tận tâm giúp cô đem hành lý cất vào cốp xe. “Cảm ơn.” Nghê Sơ Tuyết nở nụ cười, mở cửa sau xe ngồi vào, đi thẳng đến sân bay.