Tái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân…

Chương 2104

Con Rể Quyền QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân… Chương 2104:Trương Thác gật đầu, trịnh trọng nói: “Thiếu chứ, tôi kiếm tiền cũng không dễ dàng g씓Thật keo kiệt” Triệu Chính Khải liếc mắt, chép miệng nói: “Để tôi bảo người đưa quần áo đến, anh thay đồ trước đã, đúng rồi, kẻ làm hại anh lúc trước đã bị phán quyết hai mươi năm tù, còn có…”Triệu Chính Khải chưa kịp nói xong, Trương Thác đã ngắt lời anh ta: “Không quan trọng, họ có thế nào cũng không liên quan gì tới tôi cả”Bây giờ, suy nghĩ của Trương Thác đã hoàn toàn thay đổi. Đứng từ góc độ của người ngoài, có thể nói Trương Thác đang cởi mở rộng rãi, nhìn thấu tất cả, cho qua mọi chuyện, không còn hứng thú với bất cứ thứ gì.Nhưng đứng từ góc độ của chính Trương Thác, anh hiểu rõ bản thân bây giờ đã càng lúc càng trở nên phàm tục, chỉ biết quan tâm đến những thứ thân cận nhất với mình.Một giờ sau, Trương Thác và Triệu Chính Khải đã ngồi ở sảnh của khách sạn Lục Hà. Vào thời điểm ăn trưa, khách sạn đông nghẹt người không còn chỗ trống. Hương vị của đồ ăn tại khách sạn Lục Hà từ lâu đã sớm vang danh khắp các thành phố lân cận, thậm chí không ít người vì muốn được thưởng thức bữa ăn tại nơi này mà không tiếc vượt ngàn cây số để tới.“Không thể không nói, đồ ăn ở đây thực sự không tồi. Hơi tiếc là trong sảnh không cho phép hút thuốc, nếu không thì tôi đã mãn nguyện rồi” Triệu Chính Khải buông bát cơm thứ ba trong tay xuống, thỏa mãn ợ lên một tiếng, cầm điếu thuốc đưa lên môi nhưng không châm lửa.“Trong Đô Thành chắc hẳn còn cấm hút thuốc nhiều hơn, đúng không?” Trương Thác dựa vào ghế hỏi.“Ừ, cho nên bình thường tôi thích ở nhà hơn, trạch nam vui vẻ, càng trạch càng vui vẻ.” Triệu Chính Khải vươn vai nói.“Haha” Trương Thác bật cười: “Anh cũng biết theo đuổi xu hướng đấy nhỉ”“Vô nghĩa, lúc tôi đây múa võ ở Hoa Nam, chẳng biết anh đã cầm được cây súng chưa đâu!” Triệu Chính Khải liếc mắt một cái: “Nghe danh hiệu của tôi ngày trước chưa?”Trương Thác gật đầu: “Hoàng tộc, ngày trước cũng từng nghe nói qua một chút.”“Được rồi, giờ tôi đâu còn nghèo nữa” Triệu Chính Khải xua tay: “Trong khoảng thời gian anh hôn mê, đám người Bạch Phi Vân đã đi về trước. Lần này bọn họ sử dụng tổ khí nên tất cả đều bị thương nguyên khí. Lăng mộ Tây Hạ đã bị khai quật hoàn toàn, không biết vì sao Dương Quốc Hưng lại trở mặt với Phản Tổ Minh, hai bên còn đánh một trận tại Chi Lăng. Bây giờ khu Chỉ Lăng đã bị phong tỏa để sửa chữa”Trương Thác suy tư một chút, mở miệng nói: “Có chuyện này tôi chưa hiểu lắm”“Anh cứ nói đi”“Với tính cách của Dương Quốc Hưng, không đời nào anh †a sẽ bỏ qua khi thấy tôi bị thương nặng như thế. Nếu tôi nhớ không nhầm, khi đó anh ta còn đang nắm trong tay sức mạnh thừa kế đúng không?”“Đúng vậy, lúc đám người Khương Phát Thần muốn đưa anh rời đi, Dương Đức Phi có ngăn cản, nhưng có người đã cứu anh ra khỏi đó.”“Có người cứu tôi?” Ánh mắt Trương Thác tràn đầy nghi hoặc: “Là ai?Triệu Chính Khải hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên một tia kiêng dè, chậm rãi phun ra ba chữ: “Lý Dung Tài.”Toàn thân Trương Thác chấn động, đương nhiên người tên Lý Vinh Tài là ai, anh biết rất rõ.Trước giờ đối với nhà họ Lý, Trương Thác luôn không có ấn tượng tốt. Kể từ thời khắc người của Lý gia thôn làm những chuyện đó với Tân Như, Trương Thác đã coi họ như những kẻ thù.Hơn nữa, Trương Thác còn từng giúp Tân Như tìm bác sĩ tâm lý, anh biết rõ cách tốt nhất để giải tỏa nỗi sợ hãi trong nội tâm của Tân Như chính là giết hết tất cả những người đã từng giam cầm và tra tấn cô ấy.Nhưng lúc này, Trương Thác lại biết được người cứu mạng mình chính là Võ Đế của nhà họ Lý!Tin tức này làm cho Trương Thác cảm thấy đặc biệt khó chịu, giống như khi nhìn thấy người mình cực kỳ muốn trả thù lại đột nhiên ban cho mình một ân huệ lớn.

Chương 2104:

Trương Thác gật đầu, trịnh trọng nói: “Thiếu chứ, tôi kiếm tiền cũng không dễ dàng gì”

“Thật keo kiệt” Triệu Chính Khải liếc mắt, chép miệng nói: “Để tôi bảo người đưa quần áo đến, anh thay đồ trước đã, đúng rồi, kẻ làm hại anh lúc trước đã bị phán quyết hai mươi năm tù, còn có…”

Triệu Chính Khải chưa kịp nói xong, Trương Thác đã ngắt lời anh ta: “Không quan trọng, họ có thế nào cũng không liên quan gì tới tôi cả”

Bây giờ, suy nghĩ của Trương Thác đã hoàn toàn thay đổi. Đứng từ góc độ của người ngoài, có thể nói Trương Thác đang cởi mở rộng rãi, nhìn thấu tất cả, cho qua mọi chuyện, không còn hứng thú với bất cứ thứ gì.

Nhưng đứng từ góc độ của chính Trương Thác, anh hiểu rõ bản thân bây giờ đã càng lúc càng trở nên phàm tục, chỉ biết quan tâm đến những thứ thân cận nhất với mình.

Một giờ sau, Trương Thác và Triệu Chính Khải đã ngồi ở sảnh của khách sạn Lục Hà. Vào thời điểm ăn trưa, khách sạn đông nghẹt người không còn chỗ trống. Hương vị của đồ ăn tại khách sạn Lục Hà từ lâu đã sớm vang danh khắp các thành phố lân cận, thậm chí không ít người vì muốn được thưởng thức bữa ăn tại nơi này mà không tiếc vượt ngàn cây số để tới.

“Không thể không nói, đồ ăn ở đây thực sự không tồi. Hơi tiếc là trong sảnh không cho phép hút thuốc, nếu không thì tôi đã mãn nguyện rồi” Triệu Chính Khải buông bát cơm thứ ba trong tay xuống, thỏa mãn ợ lên một tiếng, cầm điếu thuốc đưa lên môi nhưng không châm lửa.

“Trong Đô Thành chắc hẳn còn cấm hút thuốc nhiều hơn, đúng không?” Trương Thác dựa vào ghế hỏi.

“Ừ, cho nên bình thường tôi thích ở nhà hơn, trạch nam vui vẻ, càng trạch càng vui vẻ.” Triệu Chính Khải vươn vai nói.

“Haha” Trương Thác bật cười: “Anh cũng biết theo đuổi xu hướng đấy nhỉ”

“Vô nghĩa, lúc tôi đây múa võ ở Hoa Nam, chẳng biết anh đã cầm được cây súng chưa đâu!” Triệu Chính Khải liếc mắt một cái: “Nghe danh hiệu của tôi ngày trước chưa?”

Trương Thác gật đầu: “Hoàng tộc, ngày trước cũng từng nghe nói qua một chút.”

“Được rồi, giờ tôi đâu còn nghèo nữa” Triệu Chính Khải xua tay: “Trong khoảng thời gian anh hôn mê, đám người Bạch Phi Vân đã đi về trước. Lần này bọn họ sử dụng tổ khí nên tất cả đều bị thương nguyên khí. Lăng mộ Tây Hạ đã bị khai quật hoàn toàn, không biết vì sao Dương Quốc Hưng lại trở mặt với Phản Tổ Minh, hai bên còn đánh một trận tại Chi Lăng. Bây giờ khu Chỉ Lăng đã bị phong tỏa để sửa chữa”

Trương Thác suy tư một chút, mở miệng nói: “Có chuyện này tôi chưa hiểu lắm”

“Anh cứ nói đi”

“Với tính cách của Dương Quốc Hưng, không đời nào anh †a sẽ bỏ qua khi thấy tôi bị thương nặng như thế. Nếu tôi nhớ không nhầm, khi đó anh ta còn đang nắm trong tay sức mạnh thừa kế đúng không?”

“Đúng vậy, lúc đám người Khương Phát Thần muốn đưa anh rời đi, Dương Đức Phi có ngăn cản, nhưng có người đã cứu anh ra khỏi đó.”

“Có người cứu tôi?” Ánh mắt Trương Thác tràn đầy nghi hoặc: “Là ai?

Triệu Chính Khải hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên một tia kiêng dè, chậm rãi phun ra ba chữ: “Lý Dung Tài.”

Toàn thân Trương Thác chấn động, đương nhiên người tên Lý Vinh Tài là ai, anh biết rất rõ.

Trước giờ đối với nhà họ Lý, Trương Thác luôn không có ấn tượng tốt. Kể từ thời khắc người của Lý gia thôn làm những chuyện đó với Tân Như, Trương Thác đã coi họ như những kẻ thù.

Hơn nữa, Trương Thác còn từng giúp Tân Như tìm bác sĩ tâm lý, anh biết rõ cách tốt nhất để giải tỏa nỗi sợ hãi trong nội tâm của Tân Như chính là giết hết tất cả những người đã từng giam cầm và tra tấn cô ấy.

Nhưng lúc này, Trương Thác lại biết được người cứu mạng mình chính là Võ Đế của nhà họ Lý!

Tin tức này làm cho Trương Thác cảm thấy đặc biệt khó chịu, giống như khi nhìn thấy người mình cực kỳ muốn trả thù lại đột nhiên ban cho mình một ân huệ lớn.

Con Rể Quyền QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTái Thượng Thủy Hương là khu nhà ở xa hoa nhất thành phố Ngân Châu, giá nhà đất cũng đắt nhất thành phố Ngân Châu Một biệt thự hai tầng rộng ba trăm mét vuông tọa lạc trên vị trí tốt nhất của Tái Thượng Thủy Hương. Trương Thác hai mươi lăm tuổi đang bò trên mặt đất, tay cầm một tấm vải màu trắng, sau khi vắt khô vào thùng nước bên cạnh thì tỉ mỉ lau sạch sàn nhà sang trọng dưới chân. Những chiếc xe Porsche, Ferrari đỗ trong sân biệt thự đều bám đầy bụi. Những thứ nhìn qua xa hoa lộng lẫy này lại không hề thuộc về rương Thác, chẳng qua anh chỉ ở rể nhà họ Lâm, “gả’ cho gia đình giàu có đứng đầu thành phố Ngân Châu, Chủ tịch của Tập. đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam. Anh thân là chồng của Lâm Ngữ Lam, ở rể tại nhà họ Lâm một tháng qua, tất cả những gì anh làm đều là việc của osin, cũng chưa từng được leo lên giường Lâm Ngữ Lam, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngữ Lam khinh thường anh. Trong biệt thự này, thứ duy nhất thuộc về Trương Thác, có lẽ chỉ có chiếc xe đạp vô cùng cà tàng dựng trong sân… Chương 2104:Trương Thác gật đầu, trịnh trọng nói: “Thiếu chứ, tôi kiếm tiền cũng không dễ dàng g씓Thật keo kiệt” Triệu Chính Khải liếc mắt, chép miệng nói: “Để tôi bảo người đưa quần áo đến, anh thay đồ trước đã, đúng rồi, kẻ làm hại anh lúc trước đã bị phán quyết hai mươi năm tù, còn có…”Triệu Chính Khải chưa kịp nói xong, Trương Thác đã ngắt lời anh ta: “Không quan trọng, họ có thế nào cũng không liên quan gì tới tôi cả”Bây giờ, suy nghĩ của Trương Thác đã hoàn toàn thay đổi. Đứng từ góc độ của người ngoài, có thể nói Trương Thác đang cởi mở rộng rãi, nhìn thấu tất cả, cho qua mọi chuyện, không còn hứng thú với bất cứ thứ gì.Nhưng đứng từ góc độ của chính Trương Thác, anh hiểu rõ bản thân bây giờ đã càng lúc càng trở nên phàm tục, chỉ biết quan tâm đến những thứ thân cận nhất với mình.Một giờ sau, Trương Thác và Triệu Chính Khải đã ngồi ở sảnh của khách sạn Lục Hà. Vào thời điểm ăn trưa, khách sạn đông nghẹt người không còn chỗ trống. Hương vị của đồ ăn tại khách sạn Lục Hà từ lâu đã sớm vang danh khắp các thành phố lân cận, thậm chí không ít người vì muốn được thưởng thức bữa ăn tại nơi này mà không tiếc vượt ngàn cây số để tới.“Không thể không nói, đồ ăn ở đây thực sự không tồi. Hơi tiếc là trong sảnh không cho phép hút thuốc, nếu không thì tôi đã mãn nguyện rồi” Triệu Chính Khải buông bát cơm thứ ba trong tay xuống, thỏa mãn ợ lên một tiếng, cầm điếu thuốc đưa lên môi nhưng không châm lửa.“Trong Đô Thành chắc hẳn còn cấm hút thuốc nhiều hơn, đúng không?” Trương Thác dựa vào ghế hỏi.“Ừ, cho nên bình thường tôi thích ở nhà hơn, trạch nam vui vẻ, càng trạch càng vui vẻ.” Triệu Chính Khải vươn vai nói.“Haha” Trương Thác bật cười: “Anh cũng biết theo đuổi xu hướng đấy nhỉ”“Vô nghĩa, lúc tôi đây múa võ ở Hoa Nam, chẳng biết anh đã cầm được cây súng chưa đâu!” Triệu Chính Khải liếc mắt một cái: “Nghe danh hiệu của tôi ngày trước chưa?”Trương Thác gật đầu: “Hoàng tộc, ngày trước cũng từng nghe nói qua một chút.”“Được rồi, giờ tôi đâu còn nghèo nữa” Triệu Chính Khải xua tay: “Trong khoảng thời gian anh hôn mê, đám người Bạch Phi Vân đã đi về trước. Lần này bọn họ sử dụng tổ khí nên tất cả đều bị thương nguyên khí. Lăng mộ Tây Hạ đã bị khai quật hoàn toàn, không biết vì sao Dương Quốc Hưng lại trở mặt với Phản Tổ Minh, hai bên còn đánh một trận tại Chi Lăng. Bây giờ khu Chỉ Lăng đã bị phong tỏa để sửa chữa”Trương Thác suy tư một chút, mở miệng nói: “Có chuyện này tôi chưa hiểu lắm”“Anh cứ nói đi”“Với tính cách của Dương Quốc Hưng, không đời nào anh †a sẽ bỏ qua khi thấy tôi bị thương nặng như thế. Nếu tôi nhớ không nhầm, khi đó anh ta còn đang nắm trong tay sức mạnh thừa kế đúng không?”“Đúng vậy, lúc đám người Khương Phát Thần muốn đưa anh rời đi, Dương Đức Phi có ngăn cản, nhưng có người đã cứu anh ra khỏi đó.”“Có người cứu tôi?” Ánh mắt Trương Thác tràn đầy nghi hoặc: “Là ai?Triệu Chính Khải hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên một tia kiêng dè, chậm rãi phun ra ba chữ: “Lý Dung Tài.”Toàn thân Trương Thác chấn động, đương nhiên người tên Lý Vinh Tài là ai, anh biết rất rõ.Trước giờ đối với nhà họ Lý, Trương Thác luôn không có ấn tượng tốt. Kể từ thời khắc người của Lý gia thôn làm những chuyện đó với Tân Như, Trương Thác đã coi họ như những kẻ thù.Hơn nữa, Trương Thác còn từng giúp Tân Như tìm bác sĩ tâm lý, anh biết rõ cách tốt nhất để giải tỏa nỗi sợ hãi trong nội tâm của Tân Như chính là giết hết tất cả những người đã từng giam cầm và tra tấn cô ấy.Nhưng lúc này, Trương Thác lại biết được người cứu mạng mình chính là Võ Đế của nhà họ Lý!Tin tức này làm cho Trương Thác cảm thấy đặc biệt khó chịu, giống như khi nhìn thấy người mình cực kỳ muốn trả thù lại đột nhiên ban cho mình một ân huệ lớn.

Chương 2104