Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…
Chương 2385
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Chương 2385: Người trợ lý dùng một ánh nhìn phức tạp nhìn cô, sau đó xoay người rời đi. Lúc này ở hành lang bên cạnh, Tưởng San thong dong bước ra: “Hân Vy, cô nghĩ cháu không nên từ chối lời mời của thương hiệu này. Đây là cơ hội rất hiếm có.” Tưởng Hân Vy không ngờ cô họ cũng đang ở đây. Ánh mắt cô kiên định, nói: “Mặc dù tất cả các nhà thiết kế đều rất tự hào khi có thể là nhân viên của công ty họ, nhưng cháu tin rằng thương hiệu do cô tạo ra cũng có thể bán chạy trên toàn thế giới, trở thành một biểu tượng trong ngành công nghiệp thời trang.” Tưởng San đỏ hoe mắt, cuối cùng bà cũng biết mình nên trao quyền thừa kế cho ai rồi. Mặc dù bà đã từng hy vọng hai đứa cháu trai và cô cháu gái của mình sẽ kế thừa bà, nhưng họ đều đã có đam mê của riêng mình. Vì vậy, người thừa kế của bà sẽ là Tưởng Hân Vy, chỉ có cô mới có thể dẫn dắt công ty của bà đi xa hơn, hướng đến một tương lai tốt đẹp hơn. “Mong rằng một ngày nào đó trong tương lai, nguyện vọng này có thể thành hiện thực.” Tưởng San cũng kích động nói. Hạng Kình Hạo ở phía sau nghe bọn họ nói xong cũng mỉm cười bước ra ngoài: “Cô à, nếu cần cháu giúp gì thì cô cứ nói ạ.” Tưởng San nghe anh gọi mình là cô thì vô cùng vui vẻ: *Cháu giúp Hân Vy là đang giúp cô rồi đấy, nhưng mà trước đó, có phải người cô này nên chúc mừng tụi cháu một tiếng không nhỉ? Xem ra sắp có rượu mừng uống rồi đây.” “Cháu đang bàn với Hân Vy, chuẩn bị cho hôn lễ càng sớm càng tốt.” Hạng Kình Hạo cũng nóng lòng muốn cưới cô về nhà. “Ừm! Cháu yêu thương Hân Vy như vậy là tốt.” Tưởng San mỉm cười gật gù. Tưởng Hân Vy vươn tay ôm lấy Tưởng San: “Cô, cháu có thể có được thành tựu ngày hôm nay, đều là nhờ có cô giúp đỡ.” “Cháu giỏi hơn cả cô ngày trước, cũng trưởng thành nhanh hơn, sẽ sớm vượt qua cô thôi.” Tưởng San rát tin tưởng vào cô, chỉ có người có trái tim trong sáng như: Tưởng Hân Vy mới có thể tìm thấy nguồn cảm hứng thuần khiết trong thế giới phù phiếm này. Năm đó bà từ bỏ cuộc hôn nhân của mình, cũng vì muốn có một cuộc sống đơn thuần như vậy. “Mau báo tin vui cho ba mẹ tụi chúa biết đi! Cũng đã đến lúc để người lớn hai nhà gặp nhau rồi.” “Dạ! Chúng cháu sẽ bàn với nhau về ngày gặp mặt.” Hạng Kình Hạo đồng ý. Cố Minh Phàm và Nghê Sơ Tuyết chuyện trò rôm rả đến tận chập tối, tình cảm giữa ba và con gái vốn đã rất sâu sắc, Nghê Sơ Tuyết lại vốn là một người lạc quan, cô rất vui khi được trở về bên cạnh ba mình. Còn về cái chết của mẹ, cô chỉ cảm thấy rát tiếc nuối. Khoảng 6 giờ tối, một người phụ nữ trạc ngoài năm mươi ăn mặc chỉnh tê bước vào, dung nhan của bà có dấu vết của năm tháng, dấu vét của việc già đi đúng với tuổi của bà. “Cố phu nhân, người đến rồi.” Một vị nhân viên lên tiếng chào bà. Trần Mỹ Trân gật đầu, bà đi về phía văn phòng của chồng mình, mà người trợ lý bên ngoài văn phòng lập tức có chút hoảng, gọi điện thoại cho Cố Minh Phàm. “Có tổng, phu nhân đến rồi.” Trợ lý biết chuyện con gái ruột của Cố Minh Ohàm đã về nhận người thân, vậy nên lúc này cô ta cũng hơi hoảng, không biết Cố phu nhân khi biết chuyện sẽ phản ứng ra sao, lỡ như bà ấy không thích Cố tổng có con của người khác thì sao? Nói tóm lại, bà ấy là một người mẹ ké, thân phận của bà ấy khiến người khác không khỏi nghĩ lung tung. Nghe thấy vợ mình đến, Cố Minh Phàm đáp: “Mời bà ấy vào đi.” Nghê Sơ Tuyết không khỏi lo lắng nhìn ba mình: “Dì Trần đến rồi ạ?” “Ừ, bà ấy đang ở ngoài cửa. Ba chưa kịp kể chuyện của con với bà ấy, lát nữa bà ấy chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên.” Nghê Sơ Tuyết có chút hồi hộp, dù sao cô là con của bạn gái cũ của ba cô, có thể nào bà ấy sẽ không thể tiếp nhận cô không? Nghê Sơ Tuyết hít một hơi thật sâu, cô có gắng ngồi ngay. ngắn lại, cô muốn tạo ấn tượng tốt với người dì này. Trần Mỹ Trân ở ngoài cửa, thấy trợ lý hoảng loạn gọi điện cho chồng mình nói gì đó, bà quay đầu nhìn sang: “Sao vậy? Tôi không tiện đi vào sao?” “Không phải ạ, Cố phu nhân, Có tổng có… có khách.” Trợ lý lắp bắp trả lời. “Khách nào?” Trần Mỹ Trân tò mò hỏi.
Chương 2385:
Người trợ lý dùng một ánh nhìn phức tạp nhìn cô, sau đó xoay người rời đi. Lúc này ở hành lang bên cạnh, Tưởng San thong dong bước ra: “Hân Vy, cô nghĩ cháu không nên từ chối lời mời của thương hiệu này. Đây là cơ hội rất hiếm có.”
Tưởng Hân Vy không ngờ cô họ cũng đang ở đây. Ánh mắt cô kiên định, nói: “Mặc dù tất cả các nhà thiết kế đều rất tự hào khi có thể là nhân viên của công ty họ, nhưng cháu tin rằng thương hiệu do cô tạo ra cũng có thể bán chạy trên toàn thế giới, trở thành một biểu tượng trong ngành công nghiệp thời trang.”
Tưởng San đỏ hoe mắt, cuối cùng bà cũng biết mình nên trao quyền thừa kế cho ai rồi. Mặc dù bà đã từng hy vọng hai đứa cháu trai và cô cháu gái của mình sẽ kế thừa bà, nhưng họ đều đã có đam mê của riêng mình. Vì vậy, người thừa kế của bà sẽ là Tưởng Hân Vy, chỉ có cô mới có thể dẫn dắt công ty của bà đi xa hơn, hướng đến một tương lai tốt đẹp hơn.
“Mong rằng một ngày nào đó trong tương lai, nguyện vọng này có thể thành hiện thực.” Tưởng San cũng kích động nói.
Hạng Kình Hạo ở phía sau nghe bọn họ nói xong cũng mỉm cười bước ra ngoài: “Cô à, nếu cần cháu giúp gì thì cô cứ nói ạ.”
Tưởng San nghe anh gọi mình là cô thì vô cùng vui vẻ: *Cháu giúp Hân Vy là đang giúp cô rồi đấy, nhưng mà trước đó, có phải người cô này nên chúc mừng tụi cháu một tiếng không nhỉ? Xem ra sắp có rượu mừng uống rồi đây.”
“Cháu đang bàn với Hân Vy, chuẩn bị cho hôn lễ càng sớm càng tốt.” Hạng Kình Hạo cũng nóng lòng muốn cưới cô về nhà.
“Ừm! Cháu yêu thương Hân Vy như vậy là tốt.” Tưởng San mỉm cười gật gù.
Tưởng Hân Vy vươn tay ôm lấy Tưởng San: “Cô, cháu có thể có được thành tựu ngày hôm nay, đều là nhờ có cô giúp đỡ.”
“Cháu giỏi hơn cả cô ngày trước, cũng trưởng thành nhanh hơn, sẽ sớm vượt qua cô thôi.” Tưởng San rát tin tưởng vào cô, chỉ có người có trái tim trong sáng như: Tưởng Hân Vy mới có thể tìm thấy nguồn cảm hứng thuần khiết trong thế giới phù phiếm này.
Năm đó bà từ bỏ cuộc hôn nhân của mình, cũng vì muốn có một cuộc sống đơn thuần như vậy.
“Mau báo tin vui cho ba mẹ tụi chúa biết đi! Cũng đã đến lúc để người lớn hai nhà gặp nhau rồi.”
“Dạ! Chúng cháu sẽ bàn với nhau về ngày gặp mặt.” Hạng Kình Hạo đồng ý.
Cố Minh Phàm và Nghê Sơ Tuyết chuyện trò rôm rả đến tận chập tối, tình cảm giữa ba và con gái vốn đã rất sâu sắc, Nghê Sơ Tuyết lại vốn là một người lạc quan, cô rất vui khi được trở về bên cạnh ba mình.
Còn về cái chết của mẹ, cô chỉ cảm thấy rát tiếc nuối.
Khoảng 6 giờ tối, một người phụ nữ trạc ngoài năm mươi ăn mặc chỉnh tê bước vào, dung nhan của bà có dấu vết của năm tháng, dấu vét của việc già đi đúng với tuổi của bà.
“Cố phu nhân, người đến rồi.” Một vị nhân viên lên tiếng chào bà.
Trần Mỹ Trân gật đầu, bà đi về phía văn phòng của chồng mình, mà người trợ lý bên ngoài văn phòng lập tức có chút hoảng, gọi điện thoại cho Cố Minh Phàm.
“Có tổng, phu nhân đến rồi.”
Trợ lý biết chuyện con gái ruột của Cố Minh Ohàm đã về nhận người thân, vậy nên lúc này cô ta cũng hơi hoảng, không biết Cố phu nhân khi biết chuyện sẽ phản ứng ra sao, lỡ như bà ấy không thích Cố tổng có con của người khác thì sao?
Nói tóm lại, bà ấy là một người mẹ ké, thân phận của bà ấy khiến người khác không khỏi nghĩ lung tung.
Nghe thấy vợ mình đến, Cố Minh Phàm đáp: “Mời bà ấy vào đi.”
Nghê Sơ Tuyết không khỏi lo lắng nhìn ba mình: “Dì Trần đến rồi ạ?”
“Ừ, bà ấy đang ở ngoài cửa. Ba chưa kịp kể chuyện của con với bà ấy, lát nữa bà ấy chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên.”
Nghê Sơ Tuyết có chút hồi hộp, dù sao cô là con của bạn gái cũ của ba cô, có thể nào bà ấy sẽ không thể tiếp nhận cô không?
Nghê Sơ Tuyết hít một hơi thật sâu, cô có gắng ngồi ngay.
ngắn lại, cô muốn tạo ấn tượng tốt với người dì này.
Trần Mỹ Trân ở ngoài cửa, thấy trợ lý hoảng loạn gọi điện cho chồng mình nói gì đó, bà quay đầu nhìn sang: “Sao vậy? Tôi không tiện đi vào sao?”
“Không phải ạ, Cố phu nhân, Có tổng có… có khách.” Trợ lý lắp bắp trả lời.
“Khách nào?” Trần Mỹ Trân tò mò hỏi.
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Chương 2385: Người trợ lý dùng một ánh nhìn phức tạp nhìn cô, sau đó xoay người rời đi. Lúc này ở hành lang bên cạnh, Tưởng San thong dong bước ra: “Hân Vy, cô nghĩ cháu không nên từ chối lời mời của thương hiệu này. Đây là cơ hội rất hiếm có.” Tưởng Hân Vy không ngờ cô họ cũng đang ở đây. Ánh mắt cô kiên định, nói: “Mặc dù tất cả các nhà thiết kế đều rất tự hào khi có thể là nhân viên của công ty họ, nhưng cháu tin rằng thương hiệu do cô tạo ra cũng có thể bán chạy trên toàn thế giới, trở thành một biểu tượng trong ngành công nghiệp thời trang.” Tưởng San đỏ hoe mắt, cuối cùng bà cũng biết mình nên trao quyền thừa kế cho ai rồi. Mặc dù bà đã từng hy vọng hai đứa cháu trai và cô cháu gái của mình sẽ kế thừa bà, nhưng họ đều đã có đam mê của riêng mình. Vì vậy, người thừa kế của bà sẽ là Tưởng Hân Vy, chỉ có cô mới có thể dẫn dắt công ty của bà đi xa hơn, hướng đến một tương lai tốt đẹp hơn. “Mong rằng một ngày nào đó trong tương lai, nguyện vọng này có thể thành hiện thực.” Tưởng San cũng kích động nói. Hạng Kình Hạo ở phía sau nghe bọn họ nói xong cũng mỉm cười bước ra ngoài: “Cô à, nếu cần cháu giúp gì thì cô cứ nói ạ.” Tưởng San nghe anh gọi mình là cô thì vô cùng vui vẻ: *Cháu giúp Hân Vy là đang giúp cô rồi đấy, nhưng mà trước đó, có phải người cô này nên chúc mừng tụi cháu một tiếng không nhỉ? Xem ra sắp có rượu mừng uống rồi đây.” “Cháu đang bàn với Hân Vy, chuẩn bị cho hôn lễ càng sớm càng tốt.” Hạng Kình Hạo cũng nóng lòng muốn cưới cô về nhà. “Ừm! Cháu yêu thương Hân Vy như vậy là tốt.” Tưởng San mỉm cười gật gù. Tưởng Hân Vy vươn tay ôm lấy Tưởng San: “Cô, cháu có thể có được thành tựu ngày hôm nay, đều là nhờ có cô giúp đỡ.” “Cháu giỏi hơn cả cô ngày trước, cũng trưởng thành nhanh hơn, sẽ sớm vượt qua cô thôi.” Tưởng San rát tin tưởng vào cô, chỉ có người có trái tim trong sáng như: Tưởng Hân Vy mới có thể tìm thấy nguồn cảm hứng thuần khiết trong thế giới phù phiếm này. Năm đó bà từ bỏ cuộc hôn nhân của mình, cũng vì muốn có một cuộc sống đơn thuần như vậy. “Mau báo tin vui cho ba mẹ tụi chúa biết đi! Cũng đã đến lúc để người lớn hai nhà gặp nhau rồi.” “Dạ! Chúng cháu sẽ bàn với nhau về ngày gặp mặt.” Hạng Kình Hạo đồng ý. Cố Minh Phàm và Nghê Sơ Tuyết chuyện trò rôm rả đến tận chập tối, tình cảm giữa ba và con gái vốn đã rất sâu sắc, Nghê Sơ Tuyết lại vốn là một người lạc quan, cô rất vui khi được trở về bên cạnh ba mình. Còn về cái chết của mẹ, cô chỉ cảm thấy rát tiếc nuối. Khoảng 6 giờ tối, một người phụ nữ trạc ngoài năm mươi ăn mặc chỉnh tê bước vào, dung nhan của bà có dấu vết của năm tháng, dấu vét của việc già đi đúng với tuổi của bà. “Cố phu nhân, người đến rồi.” Một vị nhân viên lên tiếng chào bà. Trần Mỹ Trân gật đầu, bà đi về phía văn phòng của chồng mình, mà người trợ lý bên ngoài văn phòng lập tức có chút hoảng, gọi điện thoại cho Cố Minh Phàm. “Có tổng, phu nhân đến rồi.” Trợ lý biết chuyện con gái ruột của Cố Minh Ohàm đã về nhận người thân, vậy nên lúc này cô ta cũng hơi hoảng, không biết Cố phu nhân khi biết chuyện sẽ phản ứng ra sao, lỡ như bà ấy không thích Cố tổng có con của người khác thì sao? Nói tóm lại, bà ấy là một người mẹ ké, thân phận của bà ấy khiến người khác không khỏi nghĩ lung tung. Nghe thấy vợ mình đến, Cố Minh Phàm đáp: “Mời bà ấy vào đi.” Nghê Sơ Tuyết không khỏi lo lắng nhìn ba mình: “Dì Trần đến rồi ạ?” “Ừ, bà ấy đang ở ngoài cửa. Ba chưa kịp kể chuyện của con với bà ấy, lát nữa bà ấy chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên.” Nghê Sơ Tuyết có chút hồi hộp, dù sao cô là con của bạn gái cũ của ba cô, có thể nào bà ấy sẽ không thể tiếp nhận cô không? Nghê Sơ Tuyết hít một hơi thật sâu, cô có gắng ngồi ngay. ngắn lại, cô muốn tạo ấn tượng tốt với người dì này. Trần Mỹ Trân ở ngoài cửa, thấy trợ lý hoảng loạn gọi điện cho chồng mình nói gì đó, bà quay đầu nhìn sang: “Sao vậy? Tôi không tiện đi vào sao?” “Không phải ạ, Cố phu nhân, Có tổng có… có khách.” Trợ lý lắp bắp trả lời. “Khách nào?” Trần Mỹ Trân tò mò hỏi.