Trong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng…

Chương 2972: Sắp Bay Lên Rồi

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… “Đến đây, há miệng!Mộ Nhã Triết giơ thìa.“Anh rể, ăn không hết có thể đóng gói lại không?” Anh ta nhìn thoáng qua hộp kem trên tay anh, nấc cục, cười còn khó coi hơn cả khóc, “Em sắp no rồi.”Mộ Nhã Triết khẽ nói một câu, “Ăn không hết thì chuyển sang loại có túi.”Mặt Hoa Cẩm nhăn lại, khóc không ra nước mắt, “Túi sao? Loại có túi ấy ạ?”Mộ Nhã Triết kiêu ngạo trả lời, “Hừ. Cậu nói xem?”“… Dạ, em ăn.” Vẻ mặt Hoa Cẩm thấy chết không sờn.…Ăn xong hai thùng cộng thêm hai hộp kem, là thể nghiệm gì đây?Hai chữ đánh giá: Khổ hình.Sau khi Hoa Cẩm nhẹ nhàng bước lên xe, nhìn phía trước, Mộ Nhã Triết đã dìu Vân Thi Thi ngồi vào trong xe.Lại thấy anh cẩn thận cài dây an toàn cho Vân Thi Thi, sau đó ngồi vào vị trí lái, khởi động xe, đi mất.Rốt cuộc anh ta nhịn không được, ôm bụng, vẻ mặt xanh mét.Đây là cái quỷ gì?Người đàn ông này, quả thực là nô lệ của vợ.Đôi này cũng thật là!Hơn nửa đêm không ngủ được, chạy tới lăn qua lăn lại anh ta làm gì?Cảm giác lần đầu bị thương là như thế nào?Anh ta rất vô tội mà!…Trên xe, Vân Thi Thi khẩn trương nắm chặt dây an toàn, lo lắng đề phòng nuốt nước bọt.“Chồng à…”Mộ Nhã Triết nhíu mày, “Hả?”“Anh vừa rồi làm gì… làm gì Hoa Cẩm…” Vân Thi Thi có chút lo lắng hỏi, “Nghe giọng của em ấy, hình như bộ dạng rất thống khổ, anh cho em ấy ăn bao nhiêu kem thế?”Mộ Nhã Triết, “Ăn hết.”Vân Thi Thi, “Ăn hết là bao nhiêu?”Mộ Nhã Triết, “Hai thùng, với hai hộp.”Vân Thi Thi nhất thời không rét mà run.Chỉ là nghĩ đến tư vị cố gắng ăn nhiều kem như vậy, nghĩ thế nào cũng không chịu đựng nổi đi?Cô đột nhiên không còn chấp niệm với kem nữa, thậm chí còn có chút buồn nôn.Cô buồn nôn, mục đích của Mộ Nhã Triết đã đạt được, hài lòng rồi.Anh hỏi, “Em còn muốn ăn kem không?”Vân Thi Thi cuống quít lắc đầu, “Không muốn ăn nữa rồi…”Không nghĩ đến nữa rồi. =_=bMộ Nhã Triết đột nhiên nắm lấy tay cô, cùng cô đan mười ngón tay thật chặt.Ngực Vân Thi Thi ấm áp, nắm lấy tay anh.Vừa rồi bưng hộp kem trong thời gian dài, tay anh có chút lạnh.Anh không nói cái gì, nhưng mà một chi tiết nho nhỏ như vậy, cô lập tức hiểu được bất an và đau lòng của anh.Một người đàn ông như vậy, chuyện gì cũng đều giữ ở trong lòng.Có lẽ là quá để ý.Quá để ý, sẽ sợ hãi mất đi.Bởi vậy, cẩn thận của anh, chỉ vì bảo vệ cô tốt hơn.“Sau này em nhất định sẽ ngoan ngoãn.” Vân Thi Thi nhỏ giọng nói.“Ừ, ngoan.”“Nhưng mà…”Vân Thi Thi đột nhiên chuyển đề tài, “Anh bắt em ấy ăn nhiều kem như vậy, em ấy có thể có chuyện gì hay không?”Mộ Nhã Triết, “…”Vân Thi Thi khẩn trương nói, “Nhất định là sẽ bị tiêu chảy?”…Phòng vệ sinh, lúc Hoa Cẩm đi ra, sắp bay lên rồi.Anh ta kéo đôi chân dài đi ra, đỡ tường, đi đến phòng khách, trời đã tờ mờ sáng.Trong phòng khách, Mộ Nhã Triết đi từ trong nhà ăn ra, rót một cốc nước ấm tinh khiết cho anh ta, “Uống vào.”Hoa Cẩm nhận lấy nước, tựa vào tường, vẻ mặt oán niệm.“Em hình như sắp bay lên rồi!”Mộ Nhã Triết nhướng mày, “Tiêu chảy rồi hả?”“Dạ, có chút.”Mộ Nhã Triết về phòng, lại lấy thuốc dạ dày cho anh ta, “Uống nó vào.”Hoa Cẩm ngớ ra vài giây, nhận lấy hộp thuốc, “Cảm ơn anh rể.”

“Đến đây, há miệng!

Mộ Nhã Triết giơ thìa.

“Anh rể, ăn không hết có thể đóng gói lại không?” Anh ta nhìn thoáng qua hộp kem trên tay anh, nấc cục, cười còn khó coi hơn cả khóc, “Em sắp no rồi.”

Mộ Nhã Triết khẽ nói một câu, “Ăn không hết thì chuyển sang loại có túi.”

Mặt Hoa Cẩm nhăn lại, khóc không ra nước mắt, “Túi sao? Loại có túi ấy ạ?”

Mộ Nhã Triết kiêu ngạo trả lời, “Hừ. Cậu nói xem?”

“… Dạ, em ăn.” Vẻ mặt Hoa Cẩm thấy chết không sờn.

Ăn xong hai thùng cộng thêm hai hộp kem, là thể nghiệm gì đây?

Hai chữ đánh giá: Khổ hình.

Sau khi Hoa Cẩm nhẹ nhàng bước lên xe, nhìn phía trước, Mộ Nhã Triết đã dìu Vân Thi Thi ngồi vào trong xe.

Lại thấy anh cẩn thận cài dây an toàn cho Vân Thi Thi, sau đó ngồi vào vị trí lái, khởi động xe, đi mất.

Rốt cuộc anh ta nhịn không được, ôm bụng, vẻ mặt xanh mét.

Đây là cái quỷ gì?

Người đàn ông này, quả thực là nô lệ của vợ.

Đôi này cũng thật là!

Hơn nửa đêm không ngủ được, chạy tới lăn qua lăn lại anh ta làm gì?

Cảm giác lần đầu bị thương là như thế nào?

Anh ta rất vô tội mà!

Trên xe, Vân Thi Thi khẩn trương nắm chặt dây an toàn, lo lắng đề phòng nuốt nước bọt.

“Chồng à…”

Mộ Nhã Triết nhíu mày, “Hả?”

“Anh vừa rồi làm gì… làm gì Hoa Cẩm…” Vân Thi Thi có chút lo lắng hỏi, “Nghe giọng của em ấy, hình như bộ dạng rất thống khổ, anh cho em ấy ăn bao nhiêu kem thế?”

Mộ Nhã Triết, “Ăn hết.”

Vân Thi Thi, “Ăn hết là bao nhiêu?”

Mộ Nhã Triết, “Hai thùng, với hai hộp.”

Vân Thi Thi nhất thời không rét mà run.

Chỉ là nghĩ đến tư vị cố gắng ăn nhiều kem như vậy, nghĩ thế nào cũng không chịu đựng nổi đi?

Cô đột nhiên không còn chấp niệm với kem nữa, thậm chí còn có chút buồn nôn.

Cô buồn nôn, mục đích của Mộ Nhã Triết đã đạt được, hài lòng rồi.

Anh hỏi, “Em còn muốn ăn kem không?”

Vân Thi Thi cuống quít lắc đầu, “Không muốn ăn nữa rồi…”

Không nghĩ đến nữa rồi. =_=b

Mộ Nhã Triết đột nhiên nắm lấy tay cô, cùng cô đan mười ngón tay thật chặt.

Ngực Vân Thi Thi ấm áp, nắm lấy tay anh.

Vừa rồi bưng hộp kem trong thời gian dài, tay anh có chút lạnh.

Anh không nói cái gì, nhưng mà một chi tiết nho nhỏ như vậy, cô lập tức hiểu được bất an và đau lòng của anh.

Một người đàn ông như vậy, chuyện gì cũng đều giữ ở trong lòng.

Có lẽ là quá để ý.

Quá để ý, sẽ sợ hãi mất đi.

Bởi vậy, cẩn thận của anh, chỉ vì bảo vệ cô tốt hơn.

“Sau này em nhất định sẽ ngoan ngoãn.” Vân Thi Thi nhỏ giọng nói.

“Ừ, ngoan.”

“Nhưng mà…”

Vân Thi Thi đột nhiên chuyển đề tài, “Anh bắt em ấy ăn nhiều kem như vậy, em ấy có thể có chuyện gì hay không?”

Mộ Nhã Triết, “…”

Vân Thi Thi khẩn trương nói, “Nhất định là sẽ bị tiêu chảy?”

Phòng vệ sinh, lúc Hoa Cẩm đi ra, sắp bay lên rồi.

Anh ta kéo đôi chân dài đi ra, đỡ tường, đi đến phòng khách, trời đã tờ mờ sáng.

Trong phòng khách, Mộ Nhã Triết đi từ trong nhà ăn ra, rót một cốc nước ấm tinh khiết cho anh ta, “Uống vào.”

Hoa Cẩm nhận lấy nước, tựa vào tường, vẻ mặt oán niệm.

“Em hình như sắp bay lên rồi!”

Mộ Nhã Triết nhướng mày, “Tiêu chảy rồi hả?”

“Dạ, có chút.”

Mộ Nhã Triết về phòng, lại lấy thuốc dạ dày cho anh ta, “Uống nó vào.”

Hoa Cẩm ngớ ra vài giây, nhận lấy hộp thuốc, “Cảm ơn anh rể.”

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận XươngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTrong phòng ngủ của viện mồ côi, một cô bé chín tuổi phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của những người đứng xung quanh, mắt cô đỏ hoe sưng húp. Cô có một đôi mắt trong như nước, linh động tuyệt mĩ, nhưng do không được bồi bổ đầy đủ, nên trông cô rất gầy. Những ánh mắt khinh miệt hèn mọn nhìn về phía cô, cô uất ức nghẹn ngào nói: “Miếng ngọc đó, nó vốn thuộc về mình mà…! Mình, mình không có ăn cắp của ai hết, nó là vật mẹ mình để lại cho mình!” “Vậy ý bạn là mình ăn cắp của bạn sao?” Đứng đối diện cô là một cô bé cũng xấp xỉ tuổi cô. Cô bé đó nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô, sau đó còn nở nụ cười vô hại hỏi cô. Nếu so sánh, diện mạo của cô bé đó đẹp hơn cô nhiều, vẻ mặt thì cao ngạo, như một công chúa đứng ở nơi cao cao tại thượng, được mọi người xung quanh để ý, cưng chiều. Cô bé kia vừa nói xong, một bạn nhỏ ngồi bên cạnh liền đứng lên nói. “Bạn nói láo! Đúng là trơ trẽn mà, tại sao Nhu Nhi lại đi ăn cắp đồ của bạn chứ?” “Đúng rồi! Làm sao Nhu Nhi lại là đứa ăn cắp được! Rõ ràng… “Đến đây, há miệng!Mộ Nhã Triết giơ thìa.“Anh rể, ăn không hết có thể đóng gói lại không?” Anh ta nhìn thoáng qua hộp kem trên tay anh, nấc cục, cười còn khó coi hơn cả khóc, “Em sắp no rồi.”Mộ Nhã Triết khẽ nói một câu, “Ăn không hết thì chuyển sang loại có túi.”Mặt Hoa Cẩm nhăn lại, khóc không ra nước mắt, “Túi sao? Loại có túi ấy ạ?”Mộ Nhã Triết kiêu ngạo trả lời, “Hừ. Cậu nói xem?”“… Dạ, em ăn.” Vẻ mặt Hoa Cẩm thấy chết không sờn.…Ăn xong hai thùng cộng thêm hai hộp kem, là thể nghiệm gì đây?Hai chữ đánh giá: Khổ hình.Sau khi Hoa Cẩm nhẹ nhàng bước lên xe, nhìn phía trước, Mộ Nhã Triết đã dìu Vân Thi Thi ngồi vào trong xe.Lại thấy anh cẩn thận cài dây an toàn cho Vân Thi Thi, sau đó ngồi vào vị trí lái, khởi động xe, đi mất.Rốt cuộc anh ta nhịn không được, ôm bụng, vẻ mặt xanh mét.Đây là cái quỷ gì?Người đàn ông này, quả thực là nô lệ của vợ.Đôi này cũng thật là!Hơn nửa đêm không ngủ được, chạy tới lăn qua lăn lại anh ta làm gì?Cảm giác lần đầu bị thương là như thế nào?Anh ta rất vô tội mà!…Trên xe, Vân Thi Thi khẩn trương nắm chặt dây an toàn, lo lắng đề phòng nuốt nước bọt.“Chồng à…”Mộ Nhã Triết nhíu mày, “Hả?”“Anh vừa rồi làm gì… làm gì Hoa Cẩm…” Vân Thi Thi có chút lo lắng hỏi, “Nghe giọng của em ấy, hình như bộ dạng rất thống khổ, anh cho em ấy ăn bao nhiêu kem thế?”Mộ Nhã Triết, “Ăn hết.”Vân Thi Thi, “Ăn hết là bao nhiêu?”Mộ Nhã Triết, “Hai thùng, với hai hộp.”Vân Thi Thi nhất thời không rét mà run.Chỉ là nghĩ đến tư vị cố gắng ăn nhiều kem như vậy, nghĩ thế nào cũng không chịu đựng nổi đi?Cô đột nhiên không còn chấp niệm với kem nữa, thậm chí còn có chút buồn nôn.Cô buồn nôn, mục đích của Mộ Nhã Triết đã đạt được, hài lòng rồi.Anh hỏi, “Em còn muốn ăn kem không?”Vân Thi Thi cuống quít lắc đầu, “Không muốn ăn nữa rồi…”Không nghĩ đến nữa rồi. =_=bMộ Nhã Triết đột nhiên nắm lấy tay cô, cùng cô đan mười ngón tay thật chặt.Ngực Vân Thi Thi ấm áp, nắm lấy tay anh.Vừa rồi bưng hộp kem trong thời gian dài, tay anh có chút lạnh.Anh không nói cái gì, nhưng mà một chi tiết nho nhỏ như vậy, cô lập tức hiểu được bất an và đau lòng của anh.Một người đàn ông như vậy, chuyện gì cũng đều giữ ở trong lòng.Có lẽ là quá để ý.Quá để ý, sẽ sợ hãi mất đi.Bởi vậy, cẩn thận của anh, chỉ vì bảo vệ cô tốt hơn.“Sau này em nhất định sẽ ngoan ngoãn.” Vân Thi Thi nhỏ giọng nói.“Ừ, ngoan.”“Nhưng mà…”Vân Thi Thi đột nhiên chuyển đề tài, “Anh bắt em ấy ăn nhiều kem như vậy, em ấy có thể có chuyện gì hay không?”Mộ Nhã Triết, “…”Vân Thi Thi khẩn trương nói, “Nhất định là sẽ bị tiêu chảy?”…Phòng vệ sinh, lúc Hoa Cẩm đi ra, sắp bay lên rồi.Anh ta kéo đôi chân dài đi ra, đỡ tường, đi đến phòng khách, trời đã tờ mờ sáng.Trong phòng khách, Mộ Nhã Triết đi từ trong nhà ăn ra, rót một cốc nước ấm tinh khiết cho anh ta, “Uống vào.”Hoa Cẩm nhận lấy nước, tựa vào tường, vẻ mặt oán niệm.“Em hình như sắp bay lên rồi!”Mộ Nhã Triết nhướng mày, “Tiêu chảy rồi hả?”“Dạ, có chút.”Mộ Nhã Triết về phòng, lại lấy thuốc dạ dày cho anh ta, “Uống nó vào.”Hoa Cẩm ngớ ra vài giây, nhận lấy hộp thuốc, “Cảm ơn anh rể.”

Chương 2972: Sắp Bay Lên Rồi