Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…
Chương 2396
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Chương 2396: “Vâng.” Nghê Sơ Tuyết nói xong, chống cằm tò mò hỏi: “Chú Hạng, khi nào chú trở về?” Trong giọng nói của cô biểu lộ chút không nỡ. Hạng Bạc Hàn tao nhã nhấp một chút rượu, trầm thấp hỏi: “Em hy vọng tôi rời đi hay ở lại?” Những lời này không hiểu sao lại khiến mặt Nghê Sơ: Tuyết hơi ửng hồng, cô có chút mong đợi nói: “Em hy vọng chú có thể ở lại thêm vài ngày.” *Em có ba mẹ bên cạnh, hẳn là không cần tôi nữa.” Hạng Bạc Hàn tự nhiên nói. Nào biết Nghê Sơ Tuyết nghe xong liền nôn nóng, cô vội buông thìa ra: “Không phải, chú Hạng, chú giúp em nhiều như vậy, em còn chưa có cơ hội báo đáp.” Ánh mắt Hạng Bạc Hàn dừng trên gương mặt chân thành của cô, anh không khỏi có chút chờ mong. “Em định báo đáp tôi thế nào?” Giọng nói lãnh đạm của Hạng Bạc Hàng trầm thấp vài phần. Nghê Sơ Tuyết trong khoản thời gian ngắn cũng không biết phải báo đáp anh thé nào, cô không khỏi trằm ngâm một chút rồi ngẳng đầu lớn mật hỏi: “Chú Hạng, chú nói xem em phải báo đáp thế nào?” Ánh mắt Hạng Bạc Hàn phức tạp chuyển động, lúc này cô gái đối diện bộ dạng đơn thuần lại muốn anh muốn đưa ra yêu cầu báo đáp của mình. Nhưng mà bởi vì cô đơn thuần như vậy, anh cũng không muốn bức cô làm chuyện cô không muốn. “Chuyện báo đáp về sau rồi nói! Tôi sẽ ở lại đây, nếu em cần gì thì cứ việc gọi cho tôi.” Nội tâm Nghê Sơ Tuyết dâng lên cảm kích, cô gật đầu: “Cám ơn.” Từ phòng ăn đi ra, điện thoại Hạng Bạc Hàn vang lên, anh đứng ở hành lang vắng vẻ bên cạnh nghe điện thoại, Nghê Sơ Tuyết không muốn quấy rầy anh, cô trở lại sảnh bữa tiệc. Bên cạnh Nghê Sơ Tuyết đột nhiên xuất hiện một giọng nam mỉm cười: “Nghê tiểu thư, có thể cùng cô uống một ly không?” Lý Hạo thừa dịp đến gần. Nghê Sơ Tuyết nhìn thấy anh ta đưa đến một ly rượu vang, cô cười lắc đầu: “Ngại quá, tôi không uống rượu.” “Vậy uống nước trái cây.” Nói xong, Lý Hạo lập tức giúp cô đổi một ly nước trái cây, đồng thời không quên tự giới thiệu: “Tôi trước tiên giới thiệu bản thân một chút, tôi họ Lý, tên là Lý Hạo, là khách hàng của công ty ba cô, hằng năm công ty tôi đều sẽ đóng góp một khoản lớn trong phương diện từ thiện.” Nghê Sơ Tuyết còn thật sự nghiêm túc lắng nghe, nghĩ đến anh ta là khách của ba mình, cô tự nhiên không muốn vô lễ, cô bưng ly nước trái cây chạm nhẹ vào ly rượu của anh ta: “Cảm ơn anh đã giúp đỡ công ty của ba tôi.” *Tôi là người rất có tình cảm, ở phương diện từ thiện không hề keo kiệt. Nghê tiểu thư, thật hy vọng ngày sau có thể cùng cô uống cà phê, để có đi thăm công ty tôi một chút.” Trong lời nói của Lý Hạo lộ ra thế lực hùng hậu của công ty anh ta. Hạng Bạc Hàn từ phía hành lang đi ra, liền thấy bên cạnh Nghê Sơ Tuyết có thêm một người đàn ông. Anh nhìn ánh mắt anh ta liền hiểu ngay mục đích. Trái tim Hạng Bạc Hàn có chút khó chịu, Nghê Sơ Tuyết đối với ai cũng chân thành hữu lễ, có chút hồn nhiên không rành thế sự. Cô đêm nay cũng không chỉ khiến một mình anh cảm thấy kinh diễm, chỉ cần là đàn ông, người nào có thể chóng lại được? Lý Hạo đang bộc bạch gia thế, tính toán dùng thế lực hùng hậu của mình chạm vào lòng Nghê Sơ Tuyết, thời điểm anh ta đang nói đến hăng say liền nhìn thấy người đàn ông ngập tràn uy hiếp với anh ta đi đến. Anh ta lập tức ưỡn thẳng ngực, quyết định làm cho người đàn ông này hiệu được, anh ta tuyệt đối có đủ tư cách theo đuổi Nghê Sơ Tuyết. Nghê Sơ Tuyết thật ra không biết Hạng Bạc Hàn đang đi về phía này, lúc này Lý Hạo bên cạnh nói với cô: “Nghê tiểu thư, trưa ngày mai cô có thời gian không? Tôi mời cô uống cà phê, ăn một bữa cơm.” Nghê Sơ Tuyết có chút không biết từ chối người khác thế nào, cô mỉm cười, lúc đang suy nghĩ phải từ chối thế nào để không làm tổn thương người khác thì phía sau cô vang lên giọng nam trầm thấp, thay cô trả lời. “Ngày mai cô ấy không rảnh.” Nói xong, Nghê Sơ Tuyết quay đầu nhìn lại, vai cô liền bị một bàn tay lớn nắm lấy, kéo cô vào lòng ngực rắn chắc, cô phút chốc thì ngây người.
Chương 2396:
“Vâng.”
Nghê Sơ Tuyết nói xong, chống cằm tò mò hỏi: “Chú Hạng, khi nào chú trở về?” Trong giọng nói của cô biểu lộ chút không nỡ.
Hạng Bạc Hàn tao nhã nhấp một chút rượu, trầm thấp hỏi: “Em hy vọng tôi rời đi hay ở lại?”
Những lời này không hiểu sao lại khiến mặt Nghê Sơ: Tuyết hơi ửng hồng, cô có chút mong đợi nói: “Em hy vọng chú có thể ở lại thêm vài ngày.”
*Em có ba mẹ bên cạnh, hẳn là không cần tôi nữa.” Hạng Bạc Hàn tự nhiên nói.
Nào biết Nghê Sơ Tuyết nghe xong liền nôn nóng, cô vội buông thìa ra: “Không phải, chú Hạng, chú giúp em nhiều như vậy, em còn chưa có cơ hội báo đáp.”
Ánh mắt Hạng Bạc Hàn dừng trên gương mặt chân thành của cô, anh không khỏi có chút chờ mong.
“Em định báo đáp tôi thế nào?” Giọng nói lãnh đạm của Hạng Bạc Hàng trầm thấp vài phần.
Nghê Sơ Tuyết trong khoản thời gian ngắn cũng không biết phải báo đáp anh thé nào, cô không khỏi trằm ngâm một chút rồi ngẳng đầu lớn mật hỏi: “Chú Hạng, chú nói xem em phải báo đáp thế nào?”
Ánh mắt Hạng Bạc Hàn phức tạp chuyển động, lúc này cô gái đối diện bộ dạng đơn thuần lại muốn anh muốn đưa ra yêu cầu báo đáp của mình. Nhưng mà bởi vì cô đơn thuần như vậy, anh cũng không muốn bức cô làm chuyện cô không muốn.
“Chuyện báo đáp về sau rồi nói! Tôi sẽ ở lại đây, nếu em cần gì thì cứ việc gọi cho tôi.”
Nội tâm Nghê Sơ Tuyết dâng lên cảm kích, cô gật đầu: “Cám ơn.”
Từ phòng ăn đi ra, điện thoại Hạng Bạc Hàn vang lên, anh đứng ở hành lang vắng vẻ bên cạnh nghe điện thoại, Nghê Sơ Tuyết không muốn quấy rầy anh, cô trở lại sảnh bữa tiệc.
Bên cạnh Nghê Sơ Tuyết đột nhiên xuất hiện một giọng nam mỉm cười: “Nghê tiểu thư, có thể cùng cô uống một ly không?” Lý Hạo thừa dịp đến gần.
Nghê Sơ Tuyết nhìn thấy anh ta đưa đến một ly rượu vang, cô cười lắc đầu: “Ngại quá, tôi không uống rượu.”
“Vậy uống nước trái cây.”
Nói xong, Lý Hạo lập tức giúp cô đổi một ly nước trái cây, đồng thời không quên tự giới thiệu: “Tôi trước tiên giới thiệu bản thân một chút, tôi họ Lý, tên là Lý Hạo, là khách hàng của công ty ba cô, hằng năm công ty tôi đều sẽ đóng góp một khoản lớn trong phương diện từ thiện.”
Nghê Sơ Tuyết còn thật sự nghiêm túc lắng nghe, nghĩ đến anh ta là khách của ba mình, cô tự nhiên không muốn vô lễ, cô bưng ly nước trái cây chạm nhẹ vào ly rượu của anh ta: “Cảm ơn anh đã giúp đỡ công ty của ba tôi.”
*Tôi là người rất có tình cảm, ở phương diện từ thiện không hề keo kiệt. Nghê tiểu thư, thật hy vọng ngày sau có thể cùng cô uống cà phê, để có đi thăm công ty tôi một chút.”
Trong lời nói của Lý Hạo lộ ra thế lực hùng hậu của công ty anh ta.
Hạng Bạc Hàn từ phía hành lang đi ra, liền thấy bên cạnh Nghê Sơ Tuyết có thêm một người đàn ông. Anh nhìn ánh mắt anh ta liền hiểu ngay mục đích. Trái tim Hạng Bạc Hàn có chút khó chịu, Nghê Sơ Tuyết đối với ai cũng chân thành hữu lễ, có chút hồn nhiên không rành thế sự. Cô đêm nay cũng không chỉ khiến một mình anh cảm thấy kinh diễm, chỉ cần là đàn ông, người nào có thể chóng lại được?
Lý Hạo đang bộc bạch gia thế, tính toán dùng thế lực hùng hậu của mình chạm vào lòng Nghê Sơ Tuyết, thời điểm anh ta đang nói đến hăng say liền nhìn thấy người đàn ông ngập tràn uy hiếp với anh ta đi đến.
Anh ta lập tức ưỡn thẳng ngực, quyết định làm cho người đàn ông này hiệu được, anh ta tuyệt đối có đủ tư cách theo đuổi Nghê Sơ Tuyết.
Nghê Sơ Tuyết thật ra không biết Hạng Bạc Hàn đang đi về phía này, lúc này Lý Hạo bên cạnh nói với cô: “Nghê tiểu thư, trưa ngày mai cô có thời gian không? Tôi mời cô uống cà phê, ăn một bữa cơm.”
Nghê Sơ Tuyết có chút không biết từ chối người khác thế nào, cô mỉm cười, lúc đang suy nghĩ phải từ chối thế nào để không làm tổn thương người khác thì phía sau cô vang lên giọng nam trầm thấp, thay cô trả lời.
“Ngày mai cô ấy không rảnh.”
Nói xong, Nghê Sơ Tuyết quay đầu nhìn lại, vai cô liền bị một bàn tay lớn nắm lấy, kéo cô vào lòng ngực rắn chắc, cô phút chốc thì ngây người.
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Chương 2396: “Vâng.” Nghê Sơ Tuyết nói xong, chống cằm tò mò hỏi: “Chú Hạng, khi nào chú trở về?” Trong giọng nói của cô biểu lộ chút không nỡ. Hạng Bạc Hàn tao nhã nhấp một chút rượu, trầm thấp hỏi: “Em hy vọng tôi rời đi hay ở lại?” Những lời này không hiểu sao lại khiến mặt Nghê Sơ: Tuyết hơi ửng hồng, cô có chút mong đợi nói: “Em hy vọng chú có thể ở lại thêm vài ngày.” *Em có ba mẹ bên cạnh, hẳn là không cần tôi nữa.” Hạng Bạc Hàn tự nhiên nói. Nào biết Nghê Sơ Tuyết nghe xong liền nôn nóng, cô vội buông thìa ra: “Không phải, chú Hạng, chú giúp em nhiều như vậy, em còn chưa có cơ hội báo đáp.” Ánh mắt Hạng Bạc Hàn dừng trên gương mặt chân thành của cô, anh không khỏi có chút chờ mong. “Em định báo đáp tôi thế nào?” Giọng nói lãnh đạm của Hạng Bạc Hàng trầm thấp vài phần. Nghê Sơ Tuyết trong khoản thời gian ngắn cũng không biết phải báo đáp anh thé nào, cô không khỏi trằm ngâm một chút rồi ngẳng đầu lớn mật hỏi: “Chú Hạng, chú nói xem em phải báo đáp thế nào?” Ánh mắt Hạng Bạc Hàn phức tạp chuyển động, lúc này cô gái đối diện bộ dạng đơn thuần lại muốn anh muốn đưa ra yêu cầu báo đáp của mình. Nhưng mà bởi vì cô đơn thuần như vậy, anh cũng không muốn bức cô làm chuyện cô không muốn. “Chuyện báo đáp về sau rồi nói! Tôi sẽ ở lại đây, nếu em cần gì thì cứ việc gọi cho tôi.” Nội tâm Nghê Sơ Tuyết dâng lên cảm kích, cô gật đầu: “Cám ơn.” Từ phòng ăn đi ra, điện thoại Hạng Bạc Hàn vang lên, anh đứng ở hành lang vắng vẻ bên cạnh nghe điện thoại, Nghê Sơ Tuyết không muốn quấy rầy anh, cô trở lại sảnh bữa tiệc. Bên cạnh Nghê Sơ Tuyết đột nhiên xuất hiện một giọng nam mỉm cười: “Nghê tiểu thư, có thể cùng cô uống một ly không?” Lý Hạo thừa dịp đến gần. Nghê Sơ Tuyết nhìn thấy anh ta đưa đến một ly rượu vang, cô cười lắc đầu: “Ngại quá, tôi không uống rượu.” “Vậy uống nước trái cây.” Nói xong, Lý Hạo lập tức giúp cô đổi một ly nước trái cây, đồng thời không quên tự giới thiệu: “Tôi trước tiên giới thiệu bản thân một chút, tôi họ Lý, tên là Lý Hạo, là khách hàng của công ty ba cô, hằng năm công ty tôi đều sẽ đóng góp một khoản lớn trong phương diện từ thiện.” Nghê Sơ Tuyết còn thật sự nghiêm túc lắng nghe, nghĩ đến anh ta là khách của ba mình, cô tự nhiên không muốn vô lễ, cô bưng ly nước trái cây chạm nhẹ vào ly rượu của anh ta: “Cảm ơn anh đã giúp đỡ công ty của ba tôi.” *Tôi là người rất có tình cảm, ở phương diện từ thiện không hề keo kiệt. Nghê tiểu thư, thật hy vọng ngày sau có thể cùng cô uống cà phê, để có đi thăm công ty tôi một chút.” Trong lời nói của Lý Hạo lộ ra thế lực hùng hậu của công ty anh ta. Hạng Bạc Hàn từ phía hành lang đi ra, liền thấy bên cạnh Nghê Sơ Tuyết có thêm một người đàn ông. Anh nhìn ánh mắt anh ta liền hiểu ngay mục đích. Trái tim Hạng Bạc Hàn có chút khó chịu, Nghê Sơ Tuyết đối với ai cũng chân thành hữu lễ, có chút hồn nhiên không rành thế sự. Cô đêm nay cũng không chỉ khiến một mình anh cảm thấy kinh diễm, chỉ cần là đàn ông, người nào có thể chóng lại được? Lý Hạo đang bộc bạch gia thế, tính toán dùng thế lực hùng hậu của mình chạm vào lòng Nghê Sơ Tuyết, thời điểm anh ta đang nói đến hăng say liền nhìn thấy người đàn ông ngập tràn uy hiếp với anh ta đi đến. Anh ta lập tức ưỡn thẳng ngực, quyết định làm cho người đàn ông này hiệu được, anh ta tuyệt đối có đủ tư cách theo đuổi Nghê Sơ Tuyết. Nghê Sơ Tuyết thật ra không biết Hạng Bạc Hàn đang đi về phía này, lúc này Lý Hạo bên cạnh nói với cô: “Nghê tiểu thư, trưa ngày mai cô có thời gian không? Tôi mời cô uống cà phê, ăn một bữa cơm.” Nghê Sơ Tuyết có chút không biết từ chối người khác thế nào, cô mỉm cười, lúc đang suy nghĩ phải từ chối thế nào để không làm tổn thương người khác thì phía sau cô vang lên giọng nam trầm thấp, thay cô trả lời. “Ngày mai cô ấy không rảnh.” Nói xong, Nghê Sơ Tuyết quay đầu nhìn lại, vai cô liền bị một bàn tay lớn nắm lấy, kéo cô vào lòng ngực rắn chắc, cô phút chốc thì ngây người.