Thời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau…

Chương 2405

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Chương 2405: Ánh mắt Nghê Sơ Tuyết nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ trở nên trống rỗng. Tới khách sạn, vợ chồng Cố Minh Ohàm sớm đã đợi sẵn, nhiệt tình hoan nghênh vợ chồng Khắc Hy Á. Cố Minh Phàm vô cùng cảm kích đối với vị ân nhân này, lúc còn sống ông có thể gặp lại con gái, tất cả đều là nhờ năm đó bọn họ thu nhận cô, còn nhiệt tình chữa trị cho bệnh tình của con gái ông. Hai đôi vợ chồng ở phía trước vừa trao đổi vừa nói chuyện phiếm, ở phía sau Mị Lạp nhìn trái nhìn phải, đối với nơi này tràn ngập mới mẻ. Nghê Sơ Tuyết nhìn hai cặp ba mẹ của mình, ánh mắt ngập tràn vui sướng, quang cảnh này ngay cả trong mơ cô cũng hy vọng sẽ nhìn thấy. Ở Hạng gia, tuy rằng còn một vài nơi vẫn đang thi công, nhưng vốn đã có thể dọn vào ở. Hạng lão thái gia vô cùng thích nơi này, nơi này làm ông lão như trở về thời đại của ông, ông chống gậy đi thăm quan chung quanh, các tòa lầu các quen thuộc, cây cầu nhỏ bắt ngang hồ, cảnh sắc khu vườn bên ngoài đều là cho ông kích động vui mừng. Hạng Bạc Hàn cùng ba mẹ đi thăm chung quanh, Hạng Kình Hạo cùng Tưởng Hân Vy lại ở trong đại sảnh làm bạn với cái trưởng bối khác của Hạng gia. Lần này Hạng Tư Niên mang thuốc giải về, cũng chuẩn bị để Hạng Kình Hạo uống thử. “Kình Hạo, thuốc giải lần này ba cùng mọi người đã đem tác dụng phụ khống chế hết mức có thể, con có thể thử xem.” “Vâng, con tin tưởng nhóm nghiên cứu của ba.” Hạng Kình Hạo vô cùng khát vọng lấy được trí nhớ đã mắt, bắt luận là với người nhà hay với tình yêu của anh, anh đều muốn có được đầy đủ nhát. Tưởng Hân Vy có chút lo lắng nhìn anh, Hạng Kình Hạo kiên định nhìn cô mỉm cười, Tưởng Hân Vy chóp mắt, lộ ra vẻ ủng hộ anh. Hạng lão gia vô cùng vừa lòng nơi này, đây là nơi ông muốn dưỡng lão. Người hầu của Hạng gia bắt đầu dọn dẹp, đêm nay liền ở đây ăn bữa tối, bữa tiệc đoàn viên ở †rong nước. Ở trong khách sạn, người nhà hai bên của Nghê Sơ Tuyết trò chuyện vui vẻ, Khắc Hy Á cũng mang về rất nhiều ảnh chụp lúc trước của Nghê Sơ Tuyết, Cố Minh Phàm nhìn thấy hốc mắt liền đỏ lên, Nghê Sơ Tuyết cũng không nhìn được rơi nước mắt, cả gian phòng đều tràn ngập trong tình thân xúc động cùng hạnh phúc. Mị Lạp ngại nhàm chán liền ra ngoài ban công khách sạn gọi điện thoại. Thời gian cũng bát tri bất giác đến khoảng 9 giờ, khách sạn này cũng là khách sạn mà Nghê Sơ Tuyết đang ở, lúc này ba mẹ cô được sắp xếp ở ngay cạnh phòng cô. “Sơ Tuyết, Hạng Bạc Hàn không phải ở nơi nay cùng con sao?” Khắc Hy Á tò mò hỏi. Nghê Sơ Tuyết gật đầu: “Đúng ạ, phòng chú ấy ở ngay cạnh phòng con.” Mi Lạp bên cạnh nghe xong, tâm tư: liền động, nói với Nghê Sơ Tuyết: “Sơ Tuyết, tôi cùng cô ở một phòng đi.” Khắc Hy Á mỉm cười: “Cũng tốt, vừa lúc cho hai chị em con bồi dưỡng tình cảm một chút.” Nghê Sơ Tuyết cũng không có ý kiên gì: “Được! Vừa hay phòng của em cũng rất lớn.” Mị Lạp sau khi vào phòng liền lập tức đi ra ban công. Ban công ở đây có thể nhìn được ban công phòng bên cạnh, bên đó không bật đèn, xem ra Hạng Bạc Hàn cũng không có trở về. “Đêm nay chú ấy sẽ trở về đi?” Mị Lạp nhìn Nghê Sơ Tuyết đang dọn dẹp ở sô pha hỏi. Nghê Sơ Tuyết nhất thời không có phản ứng, ngắng đầu hỏi ngược lại: “Chị nói ai cơ?” “Hạng Bạc Hàn đó! Đêm nay chú ấy có quay về khách sạn không?” Mị Lạp hỏi. Nghê Sơ Tuyết lắc đầu: “Em cũng không rõ lắm, người nhà chú ấy đều quay về rồi, có thể sẽ không trở lại đi!” Mị Lạp có chút mất mác ngồi trên sô pha: “Nếu chú ấy trở về thì tốt rồi!” Thời gian bắt giác đến mười một giờ tối, Mị Lạp bởi vì quá mệt, dù sao tối nay cô ta cũng biết Hạng Bạc Hàn sẽ không về khách sạn, nên cũng không có mong đợi gì, tắm xong rồi ngủ sớm. Nghê Sơ Tuyết lại không ngủ được, trong lòng cô có một loại cảm giác lo lắng bất an, nhưng lại không biết là đang lo lắng về điều gì. Cô cảm thấy trong phòng có chút bức bối, không khỏi bước ra ngoài ban công đón gió đêm, để tâm tĩnh lại, những ngôi sao phía xa đang tỏa sáng rực rỡ, tô điểm cho bầu trời đêm sắp bước sang thu.

Chương 2405:

 

Ánh mắt Nghê Sơ Tuyết nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ trở nên trống rỗng.

 

Tới khách sạn, vợ chồng Cố Minh Ohàm sớm đã đợi sẵn, nhiệt tình hoan nghênh vợ chồng Khắc Hy Á. Cố Minh Phàm vô cùng cảm kích đối với vị ân nhân này, lúc còn sống ông có thể gặp lại con gái, tất cả đều là nhờ năm đó bọn họ thu nhận cô, còn nhiệt tình chữa trị cho bệnh tình của con gái ông.

 

Hai đôi vợ chồng ở phía trước vừa trao đổi vừa nói chuyện phiếm, ở phía sau Mị Lạp nhìn trái nhìn phải, đối với nơi này tràn ngập mới mẻ.

 

Nghê Sơ Tuyết nhìn hai cặp ba mẹ của mình, ánh mắt ngập tràn vui sướng, quang cảnh này ngay cả trong mơ cô cũng hy vọng sẽ nhìn thấy.

 

Ở Hạng gia, tuy rằng còn một vài nơi vẫn đang thi công, nhưng vốn đã có thể dọn vào ở. Hạng lão thái gia vô cùng thích nơi này, nơi này làm ông lão như trở về thời đại của ông, ông chống gậy đi thăm quan chung quanh, các tòa lầu các quen thuộc, cây cầu nhỏ bắt ngang hồ, cảnh sắc khu vườn bên ngoài đều là cho ông kích động vui mừng.

 

Hạng Bạc Hàn cùng ba mẹ đi thăm chung quanh, Hạng Kình Hạo cùng Tưởng Hân Vy lại ở trong đại sảnh làm bạn với cái trưởng bối khác của Hạng gia.

 

Lần này Hạng Tư Niên mang thuốc giải về, cũng chuẩn bị để Hạng Kình Hạo uống thử.

 

“Kình Hạo, thuốc giải lần này ba cùng mọi người đã đem tác dụng phụ khống chế hết mức có thể, con có thể thử xem.”

 

“Vâng, con tin tưởng nhóm nghiên cứu của ba.”

 

Hạng Kình Hạo vô cùng khát vọng lấy được trí nhớ đã mắt, bắt luận là với người nhà hay với tình yêu của anh, anh đều muốn có được đầy đủ nhát.

 

Tưởng Hân Vy có chút lo lắng nhìn anh, Hạng Kình Hạo kiên định nhìn cô mỉm cười, Tưởng Hân Vy chóp mắt, lộ ra vẻ ủng hộ anh.

 

Hạng lão gia vô cùng vừa lòng nơi này, đây là nơi ông muốn dưỡng lão.

 

Người hầu của Hạng gia bắt đầu dọn dẹp, đêm nay liền ở đây ăn bữa tối, bữa tiệc đoàn viên ở †rong nước.

 

Ở trong khách sạn, người nhà hai bên của Nghê Sơ Tuyết trò chuyện vui vẻ, Khắc Hy Á cũng mang về rất nhiều ảnh chụp lúc trước của Nghê Sơ Tuyết, Cố Minh Phàm nhìn thấy hốc mắt liền đỏ lên, Nghê Sơ Tuyết cũng không nhìn được rơi nước mắt, cả gian phòng đều tràn ngập trong tình thân xúc động cùng hạnh phúc.

 

Mị Lạp ngại nhàm chán liền ra ngoài ban công khách sạn gọi điện thoại.

 

Thời gian cũng bát tri bất giác đến khoảng 9 giờ, khách sạn này cũng là khách sạn mà Nghê Sơ Tuyết đang ở, lúc này ba mẹ cô được sắp xếp ở ngay cạnh phòng cô.

 

“Sơ Tuyết, Hạng Bạc Hàn không phải ở nơi nay cùng con sao?” Khắc Hy Á tò mò hỏi.

 

Nghê Sơ Tuyết gật đầu: “Đúng ạ, phòng chú ấy ở ngay cạnh phòng con.”

 

Mi Lạp bên cạnh nghe xong, tâm tư: liền động, nói với Nghê Sơ Tuyết: “Sơ Tuyết, tôi cùng cô ở một phòng đi.”

 

Khắc Hy Á mỉm cười: “Cũng tốt, vừa lúc cho hai chị em con bồi dưỡng tình cảm một chút.”

 

Nghê Sơ Tuyết cũng không có ý kiên gì: “Được! Vừa hay phòng của em cũng rất lớn.”

 

Mị Lạp sau khi vào phòng liền lập tức đi ra ban công. Ban công ở đây có thể nhìn được ban công phòng bên cạnh, bên đó không bật đèn, xem ra Hạng Bạc Hàn cũng không có trở về.

 

“Đêm nay chú ấy sẽ trở về đi?” Mị Lạp nhìn Nghê Sơ Tuyết đang dọn dẹp ở sô pha hỏi.

 

Nghê Sơ Tuyết nhất thời không có phản ứng, ngắng đầu hỏi ngược lại: “Chị nói ai cơ?”

 

“Hạng Bạc Hàn đó! Đêm nay chú ấy có quay về khách sạn không?” Mị Lạp hỏi.

 

Nghê Sơ Tuyết lắc đầu: “Em cũng không rõ lắm, người nhà chú ấy đều quay về rồi, có thể sẽ không trở lại đi!”

 

Mị Lạp có chút mất mác ngồi trên sô pha: “Nếu chú ấy trở về thì tốt rồi!”

 

Thời gian bắt giác đến mười một giờ tối, Mị Lạp bởi vì quá mệt, dù sao tối nay cô ta cũng biết Hạng Bạc Hàn sẽ không về khách sạn, nên cũng không có mong đợi gì, tắm xong rồi ngủ sớm.

 

Nghê Sơ Tuyết lại không ngủ được, trong lòng cô có một loại cảm giác lo lắng bất an, nhưng lại không biết là đang lo lắng về điều gì.

 

Cô cảm thấy trong phòng có chút bức bối, không khỏi bước ra ngoài ban công đón gió đêm, để tâm tĩnh lại, những ngôi sao phía xa đang tỏa sáng rực rỡ, tô điểm cho bầu trời đêm sắp bước sang thu.

Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhThời Vũ Kha nhào vào lòng mẹ khóc như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc mình sẽ phải hẹn hò vui vẻ với một người mù! Tuy rằng Thịnh Hàn Ngọc khi trưởng thành vô cùng đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh, nhưng có ích gì chứ? Cô ta không muốn kết hôn với một người đàn ông mù, cả đời này cô sẽ biến thành trò cười của thiên hạ! "Con gái ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ tìm cách giúp con, mẹ sẽ không bao giờ để con gả cho người tàn tật. Đừng khóc, con khóc làm mẹ rất đau lòng.” Giang Nhã Đan vừa dỗ dành con gái, vừa hung hăng trừng mắt với chồng đang ngồi đối diện. Chuyện này đều do ông ấy, không xem xét rõ ràng trước khi quyết định. Cho dù nhà họ Thịnh có quyền có thế, tài sản dư thừa nhưng Giang Nhã Đan sẽ không bao giờ chấp nhận để đứa con gái bảo bối kết hôn với một người đàn ông mù. “Vũ Kha không thể nào kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc được. Vũ Thành, anh không được đẩy con gái của chúng ta vào con đường chết!” Giang Nhã Đan lau… Chương 2405: Ánh mắt Nghê Sơ Tuyết nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ trở nên trống rỗng. Tới khách sạn, vợ chồng Cố Minh Ohàm sớm đã đợi sẵn, nhiệt tình hoan nghênh vợ chồng Khắc Hy Á. Cố Minh Phàm vô cùng cảm kích đối với vị ân nhân này, lúc còn sống ông có thể gặp lại con gái, tất cả đều là nhờ năm đó bọn họ thu nhận cô, còn nhiệt tình chữa trị cho bệnh tình của con gái ông. Hai đôi vợ chồng ở phía trước vừa trao đổi vừa nói chuyện phiếm, ở phía sau Mị Lạp nhìn trái nhìn phải, đối với nơi này tràn ngập mới mẻ. Nghê Sơ Tuyết nhìn hai cặp ba mẹ của mình, ánh mắt ngập tràn vui sướng, quang cảnh này ngay cả trong mơ cô cũng hy vọng sẽ nhìn thấy. Ở Hạng gia, tuy rằng còn một vài nơi vẫn đang thi công, nhưng vốn đã có thể dọn vào ở. Hạng lão thái gia vô cùng thích nơi này, nơi này làm ông lão như trở về thời đại của ông, ông chống gậy đi thăm quan chung quanh, các tòa lầu các quen thuộc, cây cầu nhỏ bắt ngang hồ, cảnh sắc khu vườn bên ngoài đều là cho ông kích động vui mừng. Hạng Bạc Hàn cùng ba mẹ đi thăm chung quanh, Hạng Kình Hạo cùng Tưởng Hân Vy lại ở trong đại sảnh làm bạn với cái trưởng bối khác của Hạng gia. Lần này Hạng Tư Niên mang thuốc giải về, cũng chuẩn bị để Hạng Kình Hạo uống thử. “Kình Hạo, thuốc giải lần này ba cùng mọi người đã đem tác dụng phụ khống chế hết mức có thể, con có thể thử xem.” “Vâng, con tin tưởng nhóm nghiên cứu của ba.” Hạng Kình Hạo vô cùng khát vọng lấy được trí nhớ đã mắt, bắt luận là với người nhà hay với tình yêu của anh, anh đều muốn có được đầy đủ nhát. Tưởng Hân Vy có chút lo lắng nhìn anh, Hạng Kình Hạo kiên định nhìn cô mỉm cười, Tưởng Hân Vy chóp mắt, lộ ra vẻ ủng hộ anh. Hạng lão gia vô cùng vừa lòng nơi này, đây là nơi ông muốn dưỡng lão. Người hầu của Hạng gia bắt đầu dọn dẹp, đêm nay liền ở đây ăn bữa tối, bữa tiệc đoàn viên ở †rong nước. Ở trong khách sạn, người nhà hai bên của Nghê Sơ Tuyết trò chuyện vui vẻ, Khắc Hy Á cũng mang về rất nhiều ảnh chụp lúc trước của Nghê Sơ Tuyết, Cố Minh Phàm nhìn thấy hốc mắt liền đỏ lên, Nghê Sơ Tuyết cũng không nhìn được rơi nước mắt, cả gian phòng đều tràn ngập trong tình thân xúc động cùng hạnh phúc. Mị Lạp ngại nhàm chán liền ra ngoài ban công khách sạn gọi điện thoại. Thời gian cũng bát tri bất giác đến khoảng 9 giờ, khách sạn này cũng là khách sạn mà Nghê Sơ Tuyết đang ở, lúc này ba mẹ cô được sắp xếp ở ngay cạnh phòng cô. “Sơ Tuyết, Hạng Bạc Hàn không phải ở nơi nay cùng con sao?” Khắc Hy Á tò mò hỏi. Nghê Sơ Tuyết gật đầu: “Đúng ạ, phòng chú ấy ở ngay cạnh phòng con.” Mi Lạp bên cạnh nghe xong, tâm tư: liền động, nói với Nghê Sơ Tuyết: “Sơ Tuyết, tôi cùng cô ở một phòng đi.” Khắc Hy Á mỉm cười: “Cũng tốt, vừa lúc cho hai chị em con bồi dưỡng tình cảm một chút.” Nghê Sơ Tuyết cũng không có ý kiên gì: “Được! Vừa hay phòng của em cũng rất lớn.” Mị Lạp sau khi vào phòng liền lập tức đi ra ban công. Ban công ở đây có thể nhìn được ban công phòng bên cạnh, bên đó không bật đèn, xem ra Hạng Bạc Hàn cũng không có trở về. “Đêm nay chú ấy sẽ trở về đi?” Mị Lạp nhìn Nghê Sơ Tuyết đang dọn dẹp ở sô pha hỏi. Nghê Sơ Tuyết nhất thời không có phản ứng, ngắng đầu hỏi ngược lại: “Chị nói ai cơ?” “Hạng Bạc Hàn đó! Đêm nay chú ấy có quay về khách sạn không?” Mị Lạp hỏi. Nghê Sơ Tuyết lắc đầu: “Em cũng không rõ lắm, người nhà chú ấy đều quay về rồi, có thể sẽ không trở lại đi!” Mị Lạp có chút mất mác ngồi trên sô pha: “Nếu chú ấy trở về thì tốt rồi!” Thời gian bắt giác đến mười một giờ tối, Mị Lạp bởi vì quá mệt, dù sao tối nay cô ta cũng biết Hạng Bạc Hàn sẽ không về khách sạn, nên cũng không có mong đợi gì, tắm xong rồi ngủ sớm. Nghê Sơ Tuyết lại không ngủ được, trong lòng cô có một loại cảm giác lo lắng bất an, nhưng lại không biết là đang lo lắng về điều gì. Cô cảm thấy trong phòng có chút bức bối, không khỏi bước ra ngoài ban công đón gió đêm, để tâm tĩnh lại, những ngôi sao phía xa đang tỏa sáng rực rỡ, tô điểm cho bầu trời đêm sắp bước sang thu.

Chương 2405